Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 88: 88: Bắt Đầu





Một tháng sau, khi thương tật ở eo của Cố Niệm Bắc khôi phục, cũng vừa lúc Hà Nghiêm thông báo nàng trở lại tổ quay chụp.

Khôi phục quay chụp sở dĩ kéo dài lâu đến vậy, một là bởi vì lo lắng sau khi thời tiết ác liệt qua đi, trên đảo không còn độ an toàn như trước, cần tiêu tốn một thời gian nhất định để tái thăm dò; hai là vì ngày đó khi rút lui thật sự quá vội vàng, cần thời gian rất lâu để sửa sang lại vật tư và trang thiết bị.

Trong một tháng này, các thành viên của đoàn《 Hoang Đảo 》cũng không có thay đổi gì, chỉ là cô nàng lúc trước làm Cố Niệm Bắc ghen, Hạ Nhu rõ ràng béo lên chút, hơn nữa toàn thân tản ra cảm xúc yêu đương hạnh phúc.

Người khác hỏi, Hạ Nhu cũng rất thoải mái hào phóng thừa nhận, dù sao thì nàng cũng chưa có xuất đạo, cũng không có vấn đề gì.

Đối lập với Hạ Nhu chính là sư muội của Giang Nam Ảnh, Lục Y Vũ.

Thông thường nữ minh tinh trong giới giải trí đều thiên gầy, Lục Y Vũ cũng vậy, một tháng trôi qua, Lục Y Vũ lại gầy đi rất nhiều, hơn nữa sắc mặt cũng không quá tốt, lộ rõ cả quầng thâm.
Giang Nam Ảnh còn tưởng rằng Lục Y Vũ là áp lực quá lớn, dù sao nàng cũng nghe đến cái tin đồn kia, Sầm Diệc Thư cùng người đại diện Du Cốc nháo loạn một trận, toàn bộ tiết mục của Sầm Diệc Thư hiện tại đều là Lục Y Vũ thay thế.

Tiến độ quay chụp《 Hoang Đảo 》của lần khôi phục này so với trước nhanh hơn rất nhiều, không mấy ngày đã chụp tới cảnh Diệp Tuyết Nhu cãi nhau với Phùng Hạ, ngoài ý muốn trúng lưỡi dao.
"Sao dao đạo cụ một chút cũng không giống như trong tưởng tượng của em vậy." Cố Niệm Bắc tò mò quan sát đạo cụ trong tay, "Em còn tưởng rằng khi ấn ấn xuống sẽ có huyết tương phụt phụt phun ra cơ." Đạo cụ trong tay Cố Niệm Bắc so về trọng lượng hay ánh sáng đều giống dao thật như đúc, nhưng mà dù dùng sức như thế nào cũng sẽ không thể gây thương tích được.
"Được rồi, lại đây diễn luyện động tác một lần đi."

Tuy rằng Giang Nam Ảnh có kĩ năng võ thuật, nhưng mà trong cốt truyện vẫn là Phùng Hạ do Cố Niệm Bắc diễn đoạt dao, hơn nữa Cố Niệm Bắc phối hợp tứ chi quá kém, hai người luyện vài lần mới hoàn thành quá trình cầm dao đả thương người nhưng bị phản lại.

Hà Nghiêm vốn dĩ cho rằng sau khi giải quyết vấn đề lớn nhất này rồi, khi chính thức quay chụp hẳn là sẽ thực nhẹ nhàng, trong toàn bộ đoàn phim, hắn không phải bận tâm nhất chính là kỹ thuật diễn của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, hai người này trên cơ bản phối hợp diễn với nhau chỉ cần một lần liền qua.

Nhưng mà Hà Nghiêm không ngờ rằng, khi chính thức quay chụp lại thật sự xảy ra vấn đề, mà còn là từ Giang Nam Ảnh.

"Cắt!" Hà Nghiêm nhìn về phía Giang Nam Ảnh.

"Xin lỗi, cháu quên lời kịch." Giang Nam Ảnh giải thích nói.

"Mọi người trước nghỉ ngơi một chút đi, Nam Ảnh, cháu đi theo bác lại đây một chút." Hà Nghiêm nhìn ra Giang Nam Ảnh hoàn toàn không nhập diễn được, dứt khoát để đoàn phim nghỉ ngơi một lát.
Giang Nam Ảnh đem dao đạo cụ trong tay thả xuống ghế, cầm lấy kịch bản đuổi theo Hà Nghiêm.

Hà Nghiêm đi một đoạn khá xa, xác định xung quanh cũng đủ an tĩnh mới ngừng lại.

Hắn bảo Giang Nam Ảnh lại đây cũng không phải là giảng diễn cho nàng, hắn biết cũng không phải là《 Hoang Đảo 》ảnh hưởng gì tới Giang Nam Ảnh, mà ảnh hưởng tới Giang Nam Ảnh chính là người đứng đối diện nàng—Cố Niệm Bắc.


"Lại cùng chú diễn một hồi." Hà Nghiêm nói.

Sau một lần diễn, Hà Nghiêm phát hiện diễn xuất của Giang Nam Ảnh quả thực như hắn mong muốn, vì thế hắn mở miệng nói: "Chính cháu cũng biết mấu chốt của mình ở đâu đi?"
"Cháu biết." Giang Nam Ảnh biểu tình cũng có chút kỳ quái.

"Lúc trước cháu cũng không có vấn đề này, hôm nay rõ ràng là bị Cố Niệm Bắc ảnh hưởng, hoàn toàn không nhập diễn được.

Nghỉ ngơi một lát, nhớ kỹ, càng nhiều lần, eo Cố Niệm Bắc cũng chịu không nổi." Hà Nghiêm không biết làm sao để Giang Nam Ảnh thoát khỏi ảnh hưởng này, đành phải dọn Cố Niệm Bắc ra trải đường.
Hà Nghiêm đi rồi, Giang Nam Ảnh một mình đứng dưới gốc cây.

Nàng nhìn tay phải chính mình, cầm dao hướng tới Cố Niệm Bắc, nàng làm không được, cho dù kia chỉ là dao đạo cụ.

Một khi cầm dao đối diện Cố Niệm Bắc, tay và tim nàng đều kịch liệt run rẩy, hơn nữa trong một tháng này nàng cố ý thay đổi phương thức diễn kịch, nhập diễn càng thêm khó khăn.

Thế nhưng Hà Nghiêm nói câu kia đã nhắc nhở nàng, tuy rằng thương thế ở eo Cố Niệm Bắc đã khôi phục, nhưng động tác đoạt dao phản lại biên độ quá lớn, xác thật rất có khả năng tạo thành thương tổn cho eo của em ấy.


Giang Nam Ảnh một lần nữa cầm lấy kịch bản, lại nhìn một lần, dựa theo phương thức vốn có của nàng, ám chỉ bản thân chính là Diệp Tuyết Nhu trong《 Hoang Đảo 》.

Chờ đến khi Giang Nam Ảnh đi trở về sân quay, Hà Nghiêm nhìn thấy trạng thái của nàng, liền biết nàng đã chuẩn bị tốt.

Trong lúc Hà Nghiêm và Giang Nam Ảnh rời đi, Cố Niệm Bắc vẫn luôn nhìn kịch bản, đến khi nàng ngẩng đầu cũng là vừa lúc mắt đối mắt với Giang Nam Ảnh, khi nhìn đến ánh mắt kia, Cố Niệm Bắc lập tức sững sờ trên ghế dựa.

Chính là ánh mắt này, đây chính là ánh mắt mà nàng đã nhìn thấy trước trọng sinh cũng như tại phòng ăn sáng trước lễ trao giải Kim Lập kia.

Cố Niệm Bắc biết Giang Nam Ảnh là nhập diễn, cái ánh mắt này đại biểu cho thái độ của Diệp Tuyết Nhu đối với Phùng Hạ, cũng không biết tại sao, trong lòng Cố Niệm Bắc luôn có cảm giác bất an, nàng cho rằng bản thân là đang lo lắng Giang Nam Ảnh nhập diễn quá sâu.
Cố Niệm Bắc biết trong một tháng này Giang Nam Ảnh vẫn luôn thử thay đổi phương thức nhập diễn, nhưng vài lần vừa rồi chứng minh phương thức mới không thích hợp với Giang Nam Ảnh.

Cố Niệm Bắc biết hiện tại Giang Nam Ảnh hẳn là đã dùng lại phương thức cũ, lại đem bản thân đắm chìm hoàn toàn trong thế giới《 Hoang Đảo 》.

"Thôi thì cứ quay xong cốt truyện này trước đi." Cố Niệm Bắc tính toán sau khi quay chụp xong lại giúp Giang Nam Ảnh nghĩ lại.
Dao đạo cụ Giang Nam Ảnh đặt trên ghế khi rời đi vẫn đặt ở nơi đó, nhưng Giang Nam Ảnh đã hoàn toàn nhập diễn, nên khi cầm lên đạo cụ nàng cũng không nhận thấy được có gì không thích hợp.

Nếu là ngày thường, Giang Nam Ảnh nhất định sẽ phát hiện, đây không phải là dao đạo cụ ban nãy, nhưng giờ phút này Giang Nam Ảnh đã trở thành Diệp Tuyết Nhu, là người vừa yêu vừa hận Phùng Hạ, tự mình bức điên rồi chỉ nghĩ tới việc giải thoát.
"Phùng Hạ, cậu không hiểu tôi, cậu hoàn toàn không hiểu tôi!" Sau những lời này, Diệp Tuyết Nhu đã hoàn toàn mất hết lý trí, nước mắt không tự giác mà chảy ra ngoài, nhưng con dao trong tay càng nắm thêm chặt, ánh sáng lạnh lẽo trên con dao phản chiếu vào đáy mắt Diệp Tuyết Nhu cũng không thể sắc bén hơn biểu tình lãnh đạm của Phùng Hạ đối diện nàng.


Hà Nghiêm vô cùng hài lòng với biểu hiện của Giang Nam Ảnh, đang lúc hắn chuẩn bị kết thúc buổi quay chụp hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, dao đạo cụ trên tay Giang Nam Ảnh có gì đó không đúng.....!Không xong! Hà Nghiêm lập tức bật người đứng lên, nhưng mà đã quá muộn.

Cố Niệm Bắc cũng ý thức được điểm không thích hợp khi Giang Nam Ảnh đâm dao tới, chính là Giang Nam Ảnh không dựa theo lực động tác mà các nàng đã thương lượng, hoàn toàn xem bản thân trở thành Diệp Tuyết Nhu.

Cố Niệm Bắc nghĩ dù sao cũng là dao đạo cụ, cho nên không có vội né tránh, đến khi lưỡi dao đâm toạc ống tay áo mà nàng giơ lên muốn đỡ dao, thì đã quá muộn để né tránh.

Một dao này của Giang Nam Ảnh vừa nhanh lại tàn nhẫn, trong một khắc bị đâm kia, Cố Niệm Bắc nghĩ, hóa ra bị dao thật đâm xuống sẽ đau đến như vậy, so với lúc ăn bơ lạc dị ứng khó chịu hơn nhiều.

Cố Niệm Bắc không dám cúi đầu nhìn ngực mình, thật ra ngoài dị ứng bơ lạc, nàng còn bị chứng sợ máu, nhưng hiện tại nàng không thể sợ.
Cố Niệm Bắc nắm chặt bàn tay cầm dao của Giang Nam Ảnh, dùng sức lực lớn nhất còn lại mà nói: "Ngoan, đừng sợ, em không đau."
Cố Niệm Bắc nghĩ, chờ khi nàng tỉnh lại, nàng muốn đi nói cho Hà Nghiêm biết, không cần hoài nghi EQ của nàng, nàng thật sự đã nói lời âu yếm.

Giang Nam Ảnh được Cố Niệm Bắc siết chặt tay, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống, nước mắt cũng không tích lại trên lưng bàn tay mà lại biến mất giữa không trung.

Cùng lúc đó, Hà Nghiêm đã vọt lại đây, âm thanh kêu gọi của hắn, không biết vì sao, sinh ra hiệu quả như tiếng vang thật lớn, chẳng qua là giữa mảng hỗn độn hoảng loạn, cũng không có ai chú ý đến điểm này.

Mà ở nơi Việt Thị xa xôi, tại một bệnh viện thú cưng, bị cố định trên giường phẫu thuật, đối mặt với bác sĩ cầm dao phẫu thuật đang muốn tiến tới đây, Miêu đại gia phát ra một tiếng rống tê tâm phế liệt..