Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 71: 71: Ngoan Ngủ Đi





Hai người nghỉ ngơi đến 10 giờ tối, Hà Nghiêm đưa cho họ kịch bản mới.

Cố Niệm Bắc mới vừa lật vài tờ, liền ôm kịch bản nhanh chóng xê dịch tới bên cạnh Giang Nam Ảnh.

Giang Nam Ảnh khó hiểu mà nhìn Cố Niệm Bắc, Cố Niệm Bắc lại dứt khoát bỏ kịch bản xuống, ôm lấy cánh tay Giang Nam Ảnh, muốn cùng nàng ngồi xem kịch bản.

Giang Nam Ảnh sau khi tùy tiện lật vài trang kịch bản, liền minh bạch, hỏi: "Sợ sao?"
Cố Niệm Bắc nhanh chóng gật đầu, nếu là ban ngày xem kịch bản, nàng cũng không đến mức sợ hãi, nhưng hiện tại đã trễ như vậy, bên ngoài lều trại tiếng gió quát to đến có chút dọa người, cho nên vẫn là nên xem cùng Giang Nam Ảnh, tương đối yên tâm hơn.
Lần này lượng thông tin cốt truyện vô cùng nhiều.

Sau khi bình an vượt qua được đêm đầu tiên, bảy người bọn họ lần nữa đi thăm dò Hoang Đảo.

Bởi vì lần này thăm dò kỹ càng hơn lần trước, bọn họ phát hiện được không ít dấu vết sinh hoạt, còn có mấy cái bao nilon, nói cách khác, ngoại trừ bọn họ, lúc trước cũng đã có người tới Hoang Đảo.

Phát hiện này làm mọi người càng thêm tin tưởng trường học bên kia sẽ thực mau có thể tìm đến nơi đây, cứu bọn họ quay trở về.
Bảy người cả ngày hôm qua chỉ uống một chút nước lấy từ rương quan tài, mau đói đến không chịu nổi, cũng may là lần đi thăm dò này Lê Sơ Nguyên phát hiện được một ít cây quả dại có thể ăn được, tuy rằng hương vị không tốt, nhưng vì đỡ đói và để bổ sung năng lượng, tất cả mọi người đều cố gắng nuốt xuống.
"Nếu như không có lão Lê ở đây, e rằng chúng ta một ngày cũng không chịu nổi." Trong lúc nghỉ ngơi, Vương Thành đột nhiên nói giỡn mà nói, những lời này của hắn được những người khác tán đồng.

Đúng là khi ở trên Hoang Đảo, có người sở hữu vốn tri thức sinh tồn quả thực giúp ích rất lớn.
Lần thăm dò đảo này ngoại trừ dấu vết của con người và mấy cây quả dại, phát hiện lớn nhất của họ chính là một cái hang động.

Cái hang động này có lẽ là nơi mà đám người ở trên đảo trước kia từng trú qua, bên trong lá cây được dọn sẵn thành giường đệm, còn có một ít cành khô dùng để nhóm lửa.

Bọn họ dứt khoát đem chăn ném vào trong sơn động, sau đó lại tiếp tục đi thăm dò tiểu đảo.
Không lâu sau khi bảy người đi thăm dò đảo xong, đột nhiên trời mưa to, bọn họ chạy nhanh trốn vào trong hang động, đốt lửa lên, cởi áo khoác ra hong khô.
"Suýt chút nữa thì quên, tôi đi lấy bao nilon nhặt về để đựng nước mưa, mọi người trước tiên đem nước uống còn thừa đổ vào hai cái chai, dư lại bình rỗng lấy để chứa thêm nước." Nói xong, Lê Sơ Nguyên thảy áo khoác cho Diệp Tuyết Nhu ngồi gần hắn nhất, sau đó một mình dầm mưa rời khỏi hang động.
Cách miệng hang động gần nhất, Diệp Tuyết Nhu nhìn áo khoác Lê Sơ Nguyên ném cho nàng, trong đầu đột nhiên xẹt tới một ý nghĩ: "Lê Sơ Nguyên sẽ không trở lại."
Mưa càng lúc càng lớn, sáu người còn lại lúc đầu còn nói vài câu, nhưng không có Lê Sơ Nguyên hỗ trợ lung lay, không khí trở nên thực xấu hổ, lúc sau dứt khoát cùng không nói lời nào, chỉ lo hong khô quần áo của mình, trong hang động yên ắng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng mưa to trút xuống rửa sạch thảm lá rụng ngoài kia.
"Mọi người nói, chúng ta thật sự sẽ được cứu chứ?" Du Sở đột nhiên mở miệng nói, khiến những người khác trong hang động có chút hoảng sợ.
"Sẽ." Diệp Tuyết Nhu cũng không biết chính mình này đây cái dạng gì tâm tình nói ra những lời này.

Lúc này, Lục Y Y đang bệnh lại bắt đầu ho khan, trong sơn động không khí trở nên càng thêm kỳ quái.

"Sao lão Lê còn chưa trở về, tôi đi tìm hắn đây." Vương Thành vừa nói xong liền chạy ra ngoài, những người khác không kịp ngăn cản.
"Để cậu ta đi đi." Trần Dật nói.

Nghe được Trần Dật nói lời này, Diệp Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn hắn một cái, khi đối diện với đôi mắt của Trần Dật, nàng mau chóng thu hồi tầm mắt lại.


Từ lúc bắt đầu, Diệp Tuyết Nhu đã cảm thấy Trần Dật quá mức bình tĩnh, tựa như không phải là đang ở trên đảo hoang.

Nàng lại nghĩ tới tờ giấy Trần Dật đưa cho nàng, "Đều là giả".

Cái gì giả? Diệp Tuyết Nhu vốn muốn hỏi Trần Dật, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

"Tôi không tìm thấy lão Lê, chỉ tìm được hai cái túi này." Vương Thành cầm hai cái bao nilon chứa đầy nước mưa chạy vào hang, vẻ mặt nôn nóng nói.
"Tại sao lại như vậy!"
"Có khi là hắn vừa cầm một cái bao nilon khác đi lấy nước, anh lại vừa vặn tới, cho nên hai người không gặp nhau."
Ngoại trừ Diệp Tuyết Nhu và Hạ Thạch, bốn người còn lại bao gồm cả Trần Dật đều vây quanh Vương Thành, mà Diệp Tuyết Nhu suy tư gì đó, nhìn xuống đồng hồ không hỏng hóc gì của mình, Vương Thành từ lúc đi ra ngoài đến khi quay trở về chỉ đúng mười lăm phút, nhưng nàng nhớ rõ muốn đến địa điểm họ tìm thấy bao nilon, ít nhất cần nửa giờ.

Cho dù là chạy, qua lại một chuyến, còn phải đi tìm người, mười lăm phút là tuyệt đối không thể đủ.

Về phía Hạ Thạch, nàng từ lúc bắt đầu cũng chỉ cùng Diệp Tuyết Nhu nói chuyện, lúc này còn đang ôm chăn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
"Tôi chịu đủ rồi!" Du Sở đột nhiên lớn tiếng nói, thậm chí còn muốn đem bình nước khoáng trong tay ném tới Vương Thành, cũng may Trần Dật một bên kịp thời đè nàng lại.

"Sở Sở......", Lục Y Y ho khan mà mau nói không ra lời.

Nhìn đến trạng thái của Lục Y Y, Du Sở mới thu liễm tính tình, từ chỗ Trần Dật lấy lại bình nước khoáng, không nói một lời ngồi xuống trở lại.
Này hết thảy Diệp Tuyết Nhu đều xem ở trong mắt, nàng liên tưởng tới tờ giấy Trần Dật đưa cho nàng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái ý tưởng kinh người.

Nhưng thực mau, nàng lại phủ định ý nghĩ này, sao lại có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy được chứ.
"Vương Thành, cậu xác định Lê Sơ Nguyên không thấy sao?" Diệp Tuyết Nhu hỏi.

"Tôi không biết, khi tôi phát hiện hai cái túi nước này trên mặt đất, liền hô vài tiếng, còn đi dạo một vòng xung quanh, nhưng không hề thấy được chút tung tích nào của lão Lê."
Khi Vương Thành trả lời, Diệp Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt của hắn cũng không có trốn tránh, nhưng thần sắc của Trần Dật bên cạnh lại có chút kì quái, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Thế này đi, chờ đến khi mưa nhỏ lại một chút, chúng ta cùng đi tìm xem xem." Diệp Tuyết Nhu biết hiện tại đi tìm mới có khả năng có thể thấy được một ít manh mối, nhưng suy nghĩ đến sức khỏe, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trong lúc đợi mưa ngớt dần, Diệp Tuyết Nhu vẫn luôn quan sát đến biểu tình của những người khác, nàng nhận ra ngoại trừ Du Sở vừa rồi mất khống chế qua một lần, Trần Dật vẫn là bộ dáng bình thản như cũ, Lục Y Y vẫn luôn ho khan, mà Vương Thành tuy rằng không ngừng lẩm bẩm "Như thế nào lại không thấy..", nhưng Diệp Tuyết Nhu liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra này cũng không phải bộ dạng khẩn trương.

Theo lẽ thường thì khi ở trên Hoang Đảo, bạn đồng hành đột nhiên mất tích, không khí chắc chắn sẽ vô cùng khẩn trương hoảng loạn, nhưng nhóm người này ngược lại so với lúc trước dường như còn nhẹ nhõm hơn, tố chất tâm lý của họ cũng thật tốt quá rồi!
Tuy rằng Diệp Tuyết Nhu trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng nàng hiện tại cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, chờ đến khi tới nhìn một chút địa điểm Lê Sơ Nguyên mất tích mới có thể điều tra giải đáp.

Một giờ sau, mưa rốt cuộc nhỏ lại, bởi vì Lục Y Y bệnh quá nghiêm trọng nên Du Sở ở lại chăm sóc nàng.

Vốn dĩ Diệp Tuyết Nhu cũng muốn Hạ Thạch ở lại, nhưng Hạ Thạch trực tiếp đi theo nàng, Diệp Tuyết Nhu cũng chỉ có thể mang nàng đi theo.

Đi theo Vương Thành được nửa đường, Diệp Tuyết Nhu liền phát hiện đây không phải là phương hướng mà buổi sáng họ đi qua, nhưng nàng cũng không có vạch trần, tiếp tục đi theo Vương Thành.
"Tới rồi, tôi chính là ở chỗ này phát hiện túi nước."
Diệp Tuyết Nhu nhìn nhìn xung quanh, xác thật đúng là chỗ buổi sáng các nàng đi qua, trong lúc nhất thời nàng cũng có chút nghi hoặc mơ hồ.


Bọn họ bốn người ở xung quanh tìm tòi một vòng, quả nhiên đúng như lời Vương Thành nói, không hề có một chút dấu vết nào của Lê Sơ Nguyên, tựa như Lê Sơ Nguyên chưa từng xuất hiện trên hòn đảo này vậy.

"Chúng ta trở về đi." Nhìn thấy mưa có dấu hiệu lớn dần trở lại, Diệp Tuyết Nhu không thể không mở miệng nói.

Sau khi đoàn người bọn họ chạy về hang động, Diệp Tuyết Nhu nhìn nhìn thời gian, chạy về tới nơi chỉ tốn tám phút, nói cách khác nếu vừa rồi Vương Thành trực tiếp đi qua chạy lại và không tìm kiếm Lê Sơ Nguyên, thời gian là vừa chuẩn.
"Vẫn là không có tìm được sao?" Khi bọn họ trở về đến sơn động, Du Sở liền hỏi.

Sau khi biết là không có, sắc mặt của Du Sở lập tức thay đổi, nhưng Diệp Tuyết Nhu chú ý tới đó cũng không phải là biểu cảm lo lắng hoảng sợ, mà là phẫn hận.

Phát hiện này làm nàng càng thêm nghi hoặc, đây rốt cuộc là tình huống gì thế này.
"Đợi mưa tạnh, chúng ta đi bên bờ biển nhìn xem đi." Lục Y Y vẫn luôn ho khan, khó mà nói được một câu hoàn chỉnh.

"Đúng vậy, đi bờ biển xem thử đi." Du Sở lập tức phụ họa nói.

Vì thế bọn họ đạt được sự thống nhất chung, cùng ngồi chờ mưa tạnh.
Trời chạng vạng sáng, mưa mới ngừng, sáu người cùng nhau xuất phát, ôm vật dụng của bản thân đi tới bờ biển.
"Tại sao lại như vậy?!"
Mặt biển nổi lên làn sương mù, đứng trên bờ ngoại trừ sương mù cái gì cũng không thấy được.
Trần Dật thử đi về phía trước vài bước, lại thực mau mà lui trở về, còn chặn mọi người lại không cho bọn họ đi qua.

"Đó là cái gì?" Du Sở chỉ vào phía nam bãi biển, vui mừng kinh hô.

Một đám người vội vàng hướng kia nhìn tới, có một vật thể không lồ như ẩn như hiện trong làn sương mù, đến khi lại gần, mới phát hiện đó là một con thuyền.

"Cứu mạng a! Chúng ta ở chỗ này!" Trong lúc nhất thời, cả sáu người đồng loạt hô to, người trên thuyền nghe thấy tiếng bọn họ kêu cứu, thuyền dần dần tới gần đảo.

Ngay lúc Diệp Tuyết Nhu ôm suy nghĩ cuối cùng cũng được cứu thoát, con thuyền đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục tiến tới nữa.
"Nếu không chúng ta bơi qua đó thử đi." Thuyền ngừng ở chỗ cách bờ cát không quá xa, Vương Thành kiến nghị nói.

Tuy rằng cảm thấy cái tình huống này có chút kỳ quái, nhưng bỏ lỡ lần này, cũng không biết khi nào mới có thể được cứu trợ, cuối cùng mọi người đều đồng ý.

Cũng may sáu người đều biết bơi, ngoại trừ Lục Y Y thân thể không khỏe nên cần Trần Dật mang theo, những người khác đều thực nhẹ nhàng bơi tới bên cạnh thuyền.

Bơi tới cạnh thuyền rồi, họ phát hiện ra đây đúng thật là một con thuyền chứ không phải là ảo giác gì cả, hơn nữa con thuyền này còn rất mới, sau khi bước lên thuyền, bên trong thậm chí còn có đồ ăn và quần áo mới.

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng Diệp Tuyết Nhu vẫn cùng những người khác thay đổi quần áo và dùng cơm.

Dùng xong cơm, Diệp Tuyết Nhu vốn dĩ còn muốn cùng những người khác nghiên cứu một chút cách dùng công cụ phát tín hiệu cầu cứu trên thuyền, thì một trận buồn ngủ đột nhiên đánh úp, nàng thậm chí còn không kịp ngồi vào ghế, trực tiếp hôn mê.

"Tuyết Nhu, tỉnh tỉnh."
Diệp Tuyết Nhu phảng phất nghe thấy Phùng Hạ kêu nàng, chờ đến khi nàng mở mắt ra, mới phát hiện kêu nàng thế nhưng là Lục Y Y.

"Chúng ta được cứu trợ sao?" Diệp Tuyết Nhu phát hiện Lục Y Y sắc mặt đã khôi phục hồng nhuận, còn tưởng rằng là được cứu trợ.

"Không có, chúng ta không phải nói muốn đến thuyền nhìn xem sao? Kết quả chị lại đột nhiên té xỉu."
Diệp Tuyết Nhu lập tức từ trên mặt đất ngồi dậy, nàng hướng bên ngoài nhìn lại, mới phát hiện bọn họ thế nhưng vẫn là đang đứng ngay chỗ bờ cát, con thuyền kia vẫn còn dừng tại chỗ đó, nhưng sương mù đã tan đi.

Tại sao lại có thể như vậy?! Diệp Tuyết Nhu không thể tin được mà nhìn lại trên người mình, bộ quần áo đã thay trên tàu không thấy đâu, mà nàng hiện tại vẫn là đang mặc bộ quần áo cũ trước kia của mình, nàng kinh ngạc muốn nhìn tới chiếc đồng hồ trên cổ tay, lại phát hiện không thấy nó đâu nữa!
"Bệnh cảm mạo của em sao đột nhiên lại khỏi rồi?" Diệp Tuyết Nhu hỏi.
Lục Y Y kỳ quái mà nhìn Diệp Tuyết Nhu, nói: "Tuyết Nhu, có phải chị vẫn còn chưa tỉnh hẳn không, người bị cảm mạo không phải em, là chị mà."
"Lê Sơ Nguyên đâu? Người khác nữa?!"
Lục Y Y sờ sờ trán Diệp Tuyết Nhu, nghi hoặc mà nói: "Học trưởng Lê không có bị ngã xuống biển như chúng ta, hiện tại có lẽ học trưởng đã liên lạc với trường học, chuẩn bị tìm cách tới cứu viện cho chúng ta."
Không đúng! Không đúng! Diệp Tuyết Nhu nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, cũng may tiếng kêu cứu của những người khác tạm thời làm nàng vứt bỏ nghi vấn, cũng mau chóng gia nhập đội ngũ kêu cứu.

Chỉ là, rõ ràng không có sương mù, con thuyền kia lại giống như không nhìn thấy bọn họ, trực tiếp quay đầu đổi hướng đi về phía phương xa.

"Trời sắp tối rồi, chúng ta mau chóng trở lại hang động thôi." Trần Dật nói.

Đi được nửa đường, Diệp Tuyết Nhu lấy cớ đi WC tạm thời tách khỏi đội ngũ, nếu suy đoán của nàng là đúng, vậy thì ở trên đảo tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm.

Nàng một đường mò mẫm đi đến nơi bọn họ phát hiện ra mấy cái quan tài, quả nhiên nó vẫn còn ở tại chỗ.
"Một cái, hai cái, ba cái......", Khi đếm đến cái cuối cùng, Diệp Tuyết Nhu khựng lại, đếm thêm một lần nữa.

Không thể nào! Tại sao lại có sáu cái!?
Từ từ, Diệp Tuyết Nhu nhớ tới một điểm vẫn luôn bị nàng xem nhẹ, vì cái gì mà nàng lại khẳng định là có bảy cái quan tài chứ, bọn họ rõ ràng chưa từng đếm qua.

Đó là vì mỗi người trên đảo đều nhận được vật phẩm trong rương, cho nên nàng mới ngộ nhận có tới bảy cái.

Hạ Thạch đâu? Nghĩ đến đây, Diệp Tuyết Nhu liên tục lui ra phía sau, đến tận lúc đụng tới trên mặt quan tài, nàng thấy Hạ Thạch đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, nhưng lại thực mau chóng biến mất.
Kịch bản lần này Hà Nghiêm đưa chỉ viết đến đây, đọc đến cuối, Cố Niệm Bắc cả người đều treo lên trên người Giang Nam Ảnh, mà Giang Nam Ảnh thật ra một chút bất an cũng không có, dẫu sao thì từ lúc biết bí mật của Hạ Thạch, nàng cũng đã đoán được một chút.

Có điều, sự kiện Lê Sơ Nguyên biến mất và con thuyền nơi đó nàng vẫn chưa có manh mối nào, chỉ có thể chờ kịch bản sau tới giải đáp.
"Hiện tại còn sợ không?" Giang Nam Ảnh nhìn nhìn thời gian, đã gần 11 giờ, đến lúc nên đi ngủ.

"Sợ." Cố Niệm Bắc quấn người càng thêm chặt.

"Buông tay, chị đi lấy giường đệm." Cố Niệm Bắc hiện tại còn sợ, Giang Nam Ảnh là không tin, bộ dáng giả đò này so với cảnh diễn khóc lúc trước kém hơn nhiều, trách không được lúc đó nàng nói bản thân am hiểu nhất là diễn cảnh khóc.

Cơ mà, Giang Nam Ảnh cũng không có ý định vạch trần nàng, Giang Nam Ảnh ngược lại còn rất thích nhìn bộ dáng Niệm Bắc toàn tâm toàn ý ỷ lại vào nàng như thế này.

"Ừm." Cố Niệm Bắc sảng khoái mà buông tay ra, ngoan ngoãn mà ngồi xổm một bên, chờ Giang Nam Ảnh dọn giường đệm lại đây.


Bởi vì Cố Niệm Bắc từng bị cảm mạo qua một lần, Giang Nam Ảnh cũng không dám lại để cho nàng ngủ một mình, khi trải đệm dứt khoát đặt hai tấm giường đệm ở bên nhau, nàng cùng Cố Niệm Bắc dựa gần nhau ngủ.

Phía trước hai người tuy rằng ngủ cùng giường rất nhiều lần, nhưng đều là dùng riêng một cái chăn, nếu không phải lo lắng Cố Niệm Bắc lại quẫy đạp làm bản thân bị cảm, Giang Nam Ảnh cũng sẽ không nguyện ý cùng Cố Niệm Bắc dựa gần như vậy ngủ.

Cái khác không nói, vừa mới tiến vào nằm xuống được mười phút, Giang Nam Ảnh đã phải tránh khỏi cái tay sờ lung tung của Cố Niệm Bắc hơn mười lần.

Nàng biết Cố Niệm Bắc không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần ngủ không được nên ngọ nguậy cử động, nhưng ổ chăn quá nhỏ, luôn sẽ vô tình sờ đến trên người nàng.

"Em có thể cởi quần áo ra không? Nóng.." Cố Niệm Bắc nhìn ánh mắt Giang Nam Ảnh, hỏi.

Hai lớp chăn, còn thêm cả quần áo, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
"Cởi ra đi." Giang Nam Ảnh do dự một chút, suy xét nếu là không cho nàng cởi ra thì lát nữa lại lộn xộn, ngủ cũng không được an ổn, cuối cùng đành phải đồng ý.

Chờ đến khi Cố Niệm Bắc đã cởi quần áo nhưng vẫn còn lộn xộn không yên, Giang Nam Ảnh rốt cuộc không thể nhịn được hỏi: "Em có thể đừng sờ loạn nữa được không?"
Cố Niệm Bắc vẻ mặt vô tội mà nói: "Quần áo của chị trát đến người em, có chút khó chịu..."
Nghe Cố Niệm Bắc nói xong, Giang Nam Ảnh trầm mặc một hồi, cuối cùng giống Cố Niệm Bắc, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, sau đó nói: "Còn lộn xộn liền đánh em."
Sau khi cởi bỏ quần áo, Giang Nam Ảnh nhận ra rằng chỉ cần bài trừ được sự quấy nhiễu của Cố Niệm Bắc, xác thật sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều, nhưng thoải mái thì thoải mái, khoảng cách tiến đến mộng cảnh lại càng xa thêm.

Sao nàng lại cảm thấy mỗi lần thỏa hiệp với Cố Niệm Bắc xong, tình cảnh giữa các nàng sẽ luôn trở nên càng thêm ái muội vậy...!Cô nương này không phải là cố ý đấy chứ!? Giang Nam Ảnh lại nhìn nhìn Cố Niệm Bắc đang cắn ngón tay bên cạnh.

"Nhất định là mình nghĩ nhiều rồi." Giang Nam Ảnh nghĩ thầm.
"Nam Ảnh." Cố Niệm Bắc xoay người, đối diện Giang Nam Ảnh.

"Làm sao vậy?" Giang Nam Ảnh thật vất vả bình tĩnh trở lại, nghe được tiếng Cố Niệm Bắc, nhịp tim đập lại tăng tốc lên.

"Chúng ta..

bỏ bớt một cái chăn được không, nóng quá a!" Cố Niệm Bắc thiếu điều lấy hai chân đạp chăn đi.
Giang Nam Ảnh hiện tại thật sự cái gì cũng không muốn làm, nàng chỉ muốn đánh Cố Niệm Bắc.

"Còn nói nữa liền ăn đòn."
Không biết Giang Nam Ảnh vì cái gì đột nhiên hung bạo, Cố Niệm Bắc vẻ mặt ủy khuất mà ở trong chăn trở mình, sau đó thật sự bị Giang Nam Ảnh đè tới, ở xương quai xanh cắn nàng một chút, nhưng mà với lực như vậy chi bằng nói là hôn.

Nếu không phải sợ bị người khác nhìn thấy, Giang Nam Ảnh liền trực tiếp hôn trên cổ.

"Chị......", Cố Niệm Bắc còn không kịp nói chuyện, đã bị ánh mắt Giang Nam Ảnh dọa sợ tới mức ngoan ngoãn mà ngậm miệng.

"Lại đây." Giang Nam Ảnh mở miệng nói.

Cố Niệm Bắc nhìn đến khoảng cách giữa mình và Giang Nam Ảnh, không biết nàng còn muốn nhích tới như thế nào, đến khi Giang Nam Ảnh ôm nàng vào lòng ngực, nàng mới hiểu được ý tứ này.

Sau khi xác định đem người khống chế ở trong ngực sẽ không lộn xộn nữa, Giang Nam Ảnh lúc này mới an tâm nhắm mắt lại, nói: "Ngủ."
"Ngủ, ngủ." Cố Niệm Bắc phi thường ngoan ngoãn gật đầu, bất quá giây tiếp theo nàng không thể tin được mà muốn quay đầu, lại bị Giang Nam Ảnh chặt chẽ chế trụ, chỉ nghe thấy Giang Nam Ảnh ở bên tai nàng dùng một loại dụ hoặc ngữ khí nói: "Ngoan, ngủ đi.".