Cố Ảnh Đế! Xin Được Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 10: Hiểu lầm




CAM'S HOME | CHƯƠNG 10|


Đường Chi Hạ vẫn kiên quyết từ chối.


Chu Nhất Minh tuyệt vọng, "Lòng tôi đau quá —— đau quá —— "


Cố Nham cười nhẹ, anh hỏi: "Có được đổi nhiệm vụ cho nhau không?"


Đạo diễn: "Có thể! Nhưng phải giao 20 tệ mới được đổi."


Đường Chi Hạ: "Chúng tôi mỗi người chỉ có 20 tệ. . . ." Cô nhìn Cố Nham, "Thầy Cố, anh muốn đổi ạ?"


Cố Nham nhìn gương mặt cô xoắn xuýt: " Chúng ta đổi, tôi đi đưa bữa sáng. Em đi nhà trẻ đi, trông bọn trẻ sẽ đỡ cực hơn."


Đường Chi Hạ lắc đầu liên tục, "Không không, thầy Cố, em không sợ vất vả. Em đi đưa bữa sáng không có vấn đề gì. Lúc mới học tiểu học em đã giúp mẹ làm việc nhà rồi." Đổi nhiệm vụ phải mất tới 20 tệ, rất khó kiếm được a.


Thấy cô nói vậy, Cố Nham cũng không đổi nữa, "Nhà trẻ không đi học sớm như vậy, tôi cùng em đi đưa bữa sáng trước rồi tới nhà trẻ sau."


Đường Chi Hạ ngẫm lại cũng đúng.


Bên kia Chung Nhất Minh lần nữa bị tổn thương: "A!!! Ta là ai? Ta ở đâu? Tại sao muốn ngược cẩu độc thân như ta???"



Cố Nham cùng Đường Chi Hạ đi đưa bữa ăn sáng, mấy người khác cũng liên minh thành từng nhóm nhỏ.


Đại Khê dậy trễ lại trang điểm quá lâu nên lúc đến mọi người đã đi hết. Cô ta không tìm thấy Cố Nham nên cắn răng đổ lỗi: "Lỵ Lỵ, sao không gọi chị dậy sớm!"


Lỵ Lỵ ủy khuất, cô phản kháng thầm trong lòng. Rõ ràng cô đã gọi, tận ba lần!


Bên kia, Cố Nham đeo bữa sáng trên lưng, Đường Chi Hạ bên cạnh phân phát cho các công nhân môi trường.


Khi đưa bữa sáng cho mỗi người cô đều khẽ gật đầu, đồng thời tặng họ nụ cười ngọt ngào, "Vất vả rồi ạ!"


Nhận bữa sáng, mọi người đều nhìn vào ống kính cười tươi. "Mọi người đến sớm quá."


Đường Chi Hạ cùng một đại thúc nói chuyện, "Còn chưa đến sáu giờ ạ, ngày thường cháu ngủ nướng đến trưa."


Đại thúc cười, "Con gái của tôi cũng thích ngủ nướng."


Đường Chi Hạ: "Con gái bác bao nhiêu tuổi rồi ạ?"


"Tiểu học năm thứ ba."


Đường Chi Hạ thẹn , Cố Nham nhìn cô không khỏi lắc đầu. Lần này nhân dân cả nước đều biết Đường Chi Hạ thích ngủ nướng.


Đưa xong 200 phần bữa sáng, hai người ngồi ở một bên chiếc ghế bên đường nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn theo những công nhân môi trường.


"Kỳ thật, hạnh phúc thật rất đơn giản." Đường Chi Hạ buồn bã nói.


Cố Nham: "Ước mơ của mỗi người không giống nhau, hạnh phúc cũng vậy. Hạnh phúc không dành riêng cho ai, bất cứ ai đều được hưởng nó."


Đường Chi Hạ: "Đúng vậy. Thầy Cố, chúng ta đến nhà trẻ đi. Đi nhanh đi!"


Cố Nham: "Không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"


Đường Chi Hạ khoát khoát tay, "Em không mệt." Cô thật sự là nguyên khí tràn đầy.


Nhân viên công tác tổ đạo diễn lại xuất hiện, đưa một cái phong thư cho Đường Chi Hạ.


Đường Chi Hạ: "Cái gì vậy? Lại là nhiệm vụ sao?"


Nhân viên công tác: "Có thể mở ra nhìn xem, có bất ngờ."


Đường Chi Hạ cảnh giác: "Có phải money không? Ờ —— Omg..! 50 tệ! Thầy Cố , chúng ta có tiền!"


Khi đoạn này được phát sóng, Đường Chi Hạ lại có một biệt danh—— nha đầu tham tiền.


Đường Chi Hạ nghiêm túc kiểm tra tờ tiền này. "Thầy Cố, chúng ta có tiền ngồi xe đi núi Thiên Sơn rồi."


"Ừ. Có đói bụng không?"


Hai người bận rộn từ sáng sớm nên chưa ăn gì.


Đường Chi Hạ sờ sờ bụng, "Có chút đói, nhưng là em có thể nhịn."


Cố Nham: "... Đi thôi, anh mời."


Đường Chi Hạ nhỏ giọng nói: "Anh có tiền sao?"


Cố Nham: "20 tệ hẳn là đủ hai chúng ta ăn."


"Vậy đi ăn một chút."


Cố Nham: "Đi thôi." Ngữ khí của anh vô thức mang theo sự cưng chiều nhỏ chỉ dành cho.


Hai người đến cửa hàng tiện lợi gần đó, Đường Chi Hạ nhìn đồ ăn trên kệ "Ba cái bánh bao rau, hai bình nước khoáng."


"Chờ một chút. Hai cái bánh bao rau, một cái bánh bao thịt." Cô nói thầm một tiếng, "Đàn ông đều thích ăn thịt. Daniel cũng vậy, mỗi bữa sáng đều phải có thịt."


Chị gái bán hàng nhìn hai người rồi nhìn máy quay sau lưng: "Các em đang ghi hình chương trình phải không?"


Đường Chi Hạ gật gật đầu, "Đúng vậy ạ"


Chị gái đánh giá hai người: "Hai người là người yêu à, nhìn rất đẹp đôi."


Đường Chi Hạ lúng túng, "Không phải không phải. Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường." Đường Chi Hạ vừa nói vừa khua tay, trong lúc nhất thời nhược điểm tiếng Trung lộ rõ, cách phát âm và ngữ điệu cũng thay đổi. Cô vội vàng nhìn về phía Cố Nham: "Thầy Cố, Can you help me explain?" (Anh giúp em giải thích được không.)


Cố Nham cầm một bình sữa bò, "Đi thôi. Chi Hạ, trả tiền."


Đường Chi Hạ nghèo từ, "... . . " Ngoan ngoãn tính tiền. "How much?"


Chị gái bán hàng nhìn cô.


Đường Chi Hạ: "Bao nhiêu tiền?" Ba chữ này cô đều dùng thanh ngang phát âm, khóe miệng Cố Nham giật giật.


Chị gái bán hàng: "A. Em là người Hàn Quốc!"


Đường Chi Hạ khóc không ra nước mắt, "Em là người Trung Quốc, người Trung Quốc, chỉ là tiếng Trung không tốt lắm."


Cố Nham cuối cùng mở miệng, "Đúng vậy, cô ấy người Trung, ở nước ngoài lâu nên tiếng Trung bị lệch. Tính tiền đi."


"Tất cả hết 17 tệ."


Đường Chi Hạ đưa một tờ 20 tệ, "Đắt vậy? Sao lại có bình sữa bò, không ——" cần.


Cố Nham nhận ba đồng xu, "Chi Hạ, bỏ tiền vào túi đi."


Chị gái bán hàng: "Tiểu hỏa tử, bạn gái cậu thật biết tiết kiệm đấy."


Cố Nham mỉm cười, không nói lời nào.


Đường Chi Hạ xấu hổ đi nhanh ra cửa hàng.


Anh quay phim vội vàng đuổi theo.


Đường Chi Hạ nhìn ống kính nói: "Hậu kỳ nhất định phải cắt đoạn này nha." Nếu không fan hâm mộ của ảnh đế mỗi ngày đều tìm cô mắng.


Cố Nham đi đến cạnh cô, đem sữa bò đưa cho cô.


Đường Chi Hạ đưa bánh bao thịt cho Cố Nham.


Cố Nham: "Em ăn một cái đủ?"


Đường Chi Hạ gật gật đầu, "Em không thể ăn quá nhiều, sẽ tăng cân ạ."


Hai người đứng bên lề đường ăn bánh bao, cảnh tượng này không hiểu sao có chút khôi hài.


Lúc chín giờ Đường Chi Hạ cùng Cố Nham đến nhà trẻ. Nhiệm vụ của Cố Nham là dạy các bạn nhỏ học thể dục, còn Đường Chi Hạ ở bên cạnh trợ giảng.


Nhiệm vụ hoàn thành! Hai người chờ nhận tiếp 50 tệ nhưng tổ tiết mục chỉ đưa có 30 tệ!!!


Đường Chi Hạ: "Tại sao chỉ có 30 tệ?" Nha đầu mê tiền tức giận! Hứ!


Nhân viên công tác: "Bởi vì cô giúp Cố Nham."


Đường Chi Hạ: "Buổi sáng thầy Cố cũng giúp tôi mà?"


Nhân viên "Đàn ông đương nhiên phải giúp phụ nữ."


Đường Chi Hạ: "... . . . . "


Cố Nham đưa cho cô, "Cất kỹ. Lát chúng ta đến nhà ga."



Đến nhà ga, Hoàng Du, Chu Lỗi, Ngô Cẩm Hằng cũng ở đó


Hoàng Du cười: "Đồ nhi của tôi đến rồi."


Đường Chi Hạ cười hì hì, "Sư phụ, người cũng ngồi xe?".


Hoàng Du: "Sư phụ không đủ tiền, đồ nhi ngoan cho sư phụ mượn ít?"


Chu Lỗi nói: "Chi Hạ, cô cẳn thận đừng để hắn lừa. Trong tay của tôi 35 tệ, lão Ngô 40, Hoàng Du chết sống không nói trong tay có bao nhiêu tiền. Hắn khẳng định đang tiết kiệm."


Hoàng Du: "Tôi thật không có tiền."


Đường Chi Hạ đưa mắt nhìn Cố Nham, "Thầy Cố, trong tay chúng ta bây giờ có 103 tệ, tiền xe 30, chúng ta còn thừa lại 43 tệ. Hay cho thầy Hoàng mượn một ít"


Cố Nham nhíu mày, "Toán học rất tốt. Cho mượn hay không em quyết định đi."


Đường Chi Hạ lấy ra 10 tệ.


Chu Lỗi lần nữa ngăn cản, "Chi Hạ, cô nghĩ lại đi."


Hoàng Du cảm động sờ sờ khóe mắt, "Chu Lỗi, lão Ngô, tôi muốn cùng các người tuyệt giao." Anh lật túi, "Tôi chỉ có 1 tệ!"


"Ha ha ha ha ha! Buổi sáng cậu chỉ rút được 1 tệ à!"


"Ha ha ha ha ha..."


Hoàng Du: "Tổ tiết mục ngược đãi tôi!"


Đường Chi Hạ cười đến đau bụng... . . .


Chu Lỗi: "Vậy được, mọi người thương hại hắn, cho hắn một chút. Tôi cho cậu thêm 2 tệ."


Ngô Cẩm Hằng: "Tôi cho cậu 6 tệ, rất nhiều rồi đấy! Bây giờ cậu có 19 tệ rồi. Da mặt cậu dày đi xin tổ tiết mục một ít là đủ?"


Hoàng Du mặt không luyến tiếc.


Cuối cùng, Cố Nham kêu Đường Chi Hạ lại lấy 11 tệ cho Hoàng Du, năm người ngồi xe đi núi Thiên Sơn.


Trên đường đi, Chu Lỗi nói nhảm để thu hoạch manh mối.


Cố Nham ngồi cùng hàng với Đường Chi Hạ "Thầy Cố, tôi cảm thấy tấm thẻ này có chút kỳ quái."


"Tại sao?" Cố Nham nhìn kỹ, "Phía trên vẽ một đứa bé, đấy là công chúa?"


Chu Lỗi nói: "Công chúa? Có bộ phim tên là Thiến Thiến công chúa, là Đại Khê? Trong phim có một con suối tên là Đại Khê."


Ngô Cẩm Hằng: "Có khả năng. Lát gặp Đại Khê thăm dò một chút."


Đường Chi Hạ nhéo mi tâm, cũng đúng a. Dù sao Mục gia cũng có tiền, nói không chừng tập này phát sóng vì cô ta: "Thầy Cố, anh cũng cảm thấy là Đại Khê sao?"


Cố Nham suy nghĩ, một lát sau trả lời: "Không phải."


"Núi Thiên Sơn, công chúa trong tấm thẻ, có nghĩa là gì?"


Hai người chuyên chú nghiên cứu, Hoàng Du ngồi phía sau đột nhiên mở miệng: "Cố Nham —— "


Cố Nham quay đầu, "Có chuyện gì?"


Hoàng Du đổi tư thế thoải mái, dáng tươi cười chân thành, "Hiện tại có đối tượng theo đuổi không?"


Không khí đột nhiên an tĩnh.


Cố Nham không có phản ứng gì, Đường Chi Hạ kinh hãi há hốc mồm. OMG..! Đang quay chương trình mà!


Cố Nham mặt vẫn như cũ, "Không có."


Lỗ tai Đường Chi Hạ như nhũn ra, hai chữ thật đơn giản lại mang theo một chút quyến rũ không giải thích được. Này, tỉnh táo đi, đang ghi hình!


Hoàng Du sờ mũi một cái, "Đừng học chúng tôi kết hôn sinh con muộn. Năm ngoái « Ba ơi mình đi đâu thế » mời tôi mang con trai tham gia chương trình, nếu tôi trẻ lại 10 tuổi liền đi luôn."


Chu Lỗi nói ra: "Bây giờ đại bộ phận fan hâm mộ đều chấp nhận idol của mình sinh con kết hôn. Tôi cảm thấy ngay từ đầu thẳng thắn công khai, không che giấu họ cũng có thể tiếp nhận."


Cố Nham ôn hòa cười, "Tôi biết."


Hoàng Du: "Tập này đoán chừng cậu là người nói ít nhất."


Chu Lỗi: "Lão Ngư, cậu không hiểu gì thì đừng nói. Trước kia có cái điều tra, gì mà —— bạn muốn kết hôn với ai nhất, Cố Nham thế mà đứng đầu bảng đấy."


Đúng lúc này, trên xe truyền đến một tiếng rất lớn, xe đột nhiên lắc lư về phía bên phải


Cố Nham nhanh chóng xoay người, đưa tay ôm eo Đường Chi Hạ.


Đường Chi Hạ thuận thế ngã vào ngực anh, mặt cô dán nên đôi vai săn chắc.


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Nham tiếp nhận phỏng vấn.


Phóng viên: Khi nào anh với Đường Chi Hạ tổ chức kết hôn?


Cố Nham: Cái này phải xem ý của Đường tiểu thư. Tôi muốn mang con mình tham gia « Ba ơi mình đi đâu thế».


... . . . . .


Đêm đó, ở đoàn làm phim Đường Chi Hạ nhận được điện thoại của Tân Tĩnh, "Đường Chi Hạ, em cùng Cố Nham muốn kết hôn? ! ! A! Phía sau em còn có ba bộ phim truyền hình! Kết hôn có thể nhưng sinh con đợi một năm nữa đi... . . . . "


Thần kinh Tân Tĩnh đã bị suy nhược.

Đường Chi Hạ: "Em đã bàn với Cố Nham rồi, trong ba năm tới sẽ không sinh con.