Trong căn phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, người phụ nữ gương mặt trắng bệch trên giường bệch với đôi môi rung rẫy nhấp nháy điều gì đó với đứa bé trai ở bên cạnh. Hắn nắm chặt bàn tay rung rẩy của bà, nước mắt đã rơi đầy cả khuôn mặt, hắn khó khăn lắng nghe từng lời nói ngắt quãng của bà “Hu..y, con đ..đừng hận… c…ha mình, ông ấy… không phải cố ý … b…bỏ chúng ta đâu. T…Từ giờ … phải nghe lời… cha. Coi như là … tâm nguyện cuối cùng … của mẹ đi.” Đứa bé gật đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi, dù sao hắn cũng chỉ là đứa bé 4 tuổi, bây giờ lại phải thấy cảnh mẹ hắn sắp phải xa hắn thì dù có mạnh mẽ cỡ nào hắn cũng không kìm được nước mắt.
Người phụ nữ nói với cậu bé xong thì khó khăn ngước nhìn lên người đàn ông khôi ngô khoảng 30 tuổi đang đứng ở bên giường mình. Đó là người đàn ông cô yêu nhất, nhưng người đó không thuộc về cô. Cô khó khăn nở một nụ cười yếu ớt “Gia Kha… em giao Minh Huy …l…lại cho anh. A..nh … p…hải …chăm sóc nó… thật … t..ố….t….” Đó cũng là lời nói cuối cùng của cô trước khi rời khỏi thế gian này. Đôi mắt nhắm lại, bàn tay buông lỏng, nhịp tim cũng lạc mất, nhưng trên môi vẫn là nụ cười
“KHÔNGGGGGG”. Đứa bé trai gào lên
Bên cạnh là người đàn ông tên Gia Kha là cha đứa bé trai kia với đôi mắt đờ đẫn, bàn tay kẽ siết chặt. Gia Kha vẫm đứng yên đó nhìn người phụ nữ mà ông yêu nay đã trút hơi thở cuối cùng và rời bỏ ông đi. Có lẽ hai người bọ họ đúng là có duyên mà không có phận, gặp nhau không đúng thời điểm để dẫn đến kết quả này.
Sau một lúc lâu, ông mới chuyển mắt đến đứa bé đang gào khóc kia. Đó là con trai của ông, nhưng chừng mấy năm qua ông chưa hề biết đến sự tồn tại của nó. Ông đã làm gì thế này, làm gì mà để hai mẹ con phải sống khổ sở như vậy. Nghĩ vậy ông liền quỳ 1 chân xuống, đặt 1 bàn tay lên đầu đứa con trai mình. Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào đầu Minh Huy thì đã bị hất ra. Ông sững người vì hành động này của đứa con, sau đó là một lời nói khiến ông lạnh buốt “Đừng có chạm vào tôi”.