Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 17: NỮ THẦN HẢI DƯƠNG




Đây là lần cuối cùng Ôn Nam tới bệnh viện. Miệng vết thương cũng đã lành lại, Ôn Nam cảm giác giống như lại được thấy ánh mặt trời.

Bỏ băng gạc trên trán, Ôn Nam soi gương nhìn kĩ, thật tốt, không có để lại sẹo, chỉ là có chút dấu đỏ, không nhìn kĩ thì không thấy được.

Bên tai chợt nhớ câu nói kia của Hứa Diệc Hành, "Nếu để lại sẹo, anh cũng không ngại."

Ôn Nam đè xuống tư tưởng màu hồng của mình, đi về ký túc xá.

Sáng nay có mưa nhỏ, đập vào mắt chỗ nào cũng là màu xanh tươi mát, một mảnh xuân dạt dào. Không khí cũng thật sạch sẽ, còn có chút ướŧ áŧ.

Ôn Nam hít vào không khí tươi mới, tâm tình cũng đi lên.

Nếu lúc này xung quanh không có ai, Ôn Nam sẽ nhắm mắt lại, mở rộng hai tay, nghên ngang cảm thụ phong cảnh ướŧ áŧ này. Nhưng mà, người đi lại trong vườn trường rất nhiều, Ôn Nam không thể làm tư thế quỷ dị như vậy trước mặt mọi người được.

Âm thanh ca khúc 《 tạp nông 》vang lên. Ôn Nam rất thích ca khúc này, nếu không phải sợ Trư Ni chờ điện thoại lâu, Ôn Nam sẽ thưởng thức âm nhạc một lúc.

“Ôn Nam, mau tới sân thể dục phía bắc!!!” âm thanh của Trư Ni như muốn cắt qua phía chân trời, phá hủy bầu không khí.

“Làm sao vậy?”

“Đừng hỏi nhiều, mau tới đi, không thì nam nhân của cậu sẽ không xong đó!”

“……”

Ôn Nam còn định hỏi lại rõ ràng một chút, nhưng Trư Ni cũng đã vô cùng lo lắng mà tắt điện thoại, vốn là muốn đi sân thể dục phía bắc nhìn thử, nhưng nghe được câu nói cuối của Trư Ni, Ôn Nam hoàn toàn không muốn đi nữa.

Chắc là việc liên quan đến Hứa Diệc Hành, có lẽ là có người đang ở sân thể dục tỏ tình với Hứa Diệc Hành?

Đối với Hứa Diệc Hành, Ôn Nam hoàn toàn tin tưởng.

Nếu lúc này là Hứa Diệc Hành gọi điện thoại cho cô, kêu cô đến, Ôn Nam sẽ không chút do dự đi đến; nhưng nếu đại thần không tỏ thái độ, cô cũng lười đi một chuyến. Vì thế tiếp tục nhàn nhã mà về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, trong ký túc xá không có một người nào, chắc tam tỷ muội đều sân thể dục phía bắc.

Ôn Nam đi đến cửa sổ ngoài cùng, mở cửa sổ ra, gió nhẹ thổi vào sau cơn mưa, thôi vào làm Ôn Nam rất thoải mái.

Mà cuộc điện thoại kia của Trư Ni, chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, vẫn chưa làm gợn lên thứ gì trong lòng cô.

Ôn Nam không biết tại sao lại tự tin đến vậy, cũng không biết tại sao lại tin tưởng Hứa Diệc Hành, chỉ là tin tưởng chính mình, có lẽ, 

Ôn Nam cũng không biết là tự tin ở đâu, cũng không biết là đối Hứa Diệc Hành có bao nhiêu tin tưởng.

Bởi vì tâm tình tốt, Ôn Nam cầm lấy ly, hứng lấy nước rồi mở cửa sổ tưới hoa.

Đại đa số hoa cỏ ở đây đều do Phàn Tiểu Đậu mua tới. Phàn Tiểu Đậu thật xứng với danh "hoa si", gặp hoa tất mua. Nhưng mà Phàn Tiểu Đậu chỉ thích mua hoa, lại không có kiên nhẫn tưới hoa.

Lúc Ôn Nam ở nhà, sẽ giúp ba Ôn chăm sóc bồn hoa, cho nên ở trong kí túc xá liền gánh vác trọng trách tưới hoa.

Một học kỳ đi qua, cây cỏ ở đây được Ôn Nam chăm sóc trở nên rất tươi tốt.

Lúc tam tỷ muội đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh Ôn Nam mặc áo sơ mi trắng đứng ở cửa sổ tưới hoa. Màu xanh lục của bồn hoa, màu trắng của áo Ôn Nam, kết hợp với nhau tạo nên hình ảnh hoàn mỹ quả thực khiến người ta hít thở không thông, không khí trong ký túc xá lúc đầu có chút nặng nề vừa mở cửa sổ ra cũng trở nên tươi mát, còn kèm theo hơi thở của đất ấm, cây xanh.

" Ai ô ô, trách không được Hứa Diệc Hành cự tuyệt nữ thần hải dương, nữ thần ở đây đẹp hơn nhiều~” Trần Khả Tân mở miệng trêu chọc, vừa đi đến giường của mình nằm xuống.

Ôn Nam tưới cây xong, đem cái ly bỏ lại chỗ cũ, sau đó dọn dẹp lại bàn học. Hỏi "Mọi người đi đâu vậy?"

Vừa mới dứt lời, Trư Ni đã hướng về phía Ôn Nam gầm rú: "Không phải bảo cậu tới sân thể dục phía bắc sao! Sao cậu lại không quan tâm nam nhân nhà cậu gì hết vậy!!" Nói xong liền làm bộ vươn đôi tay tà ác về phía Ôn Nam.

Ôn Nam mí mắt giật giật, "Tớ là bệnh nhân mà…"

Trư Ni nắm gương mặt nhỏ vô tội của Ôn Nam: “Nói thử xem, cậu ỷ vào việc bị bệnh có Hứa Diệc Hành, hai tuần nay làm xằng bậy, hôm nay lão nương sẽ thay trời hành đạo.”

Phàn Tiểu Đậu cùng Trần Khả Tân cũng gia nhập đội ngũ. Cuối cùng bốn người đều mệt ngã xuống giường Trần Khả Tân.

Trư Ni dùng cánh tay chạm vào Ôn Nam, " cậu biết sân thể dục phía bắc đã xảy ra chuyện gì không?"

Ôn Nam nghĩ nghĩ, nói: “Mấy hôm trước Hứa Diệc Hành có nói qua một lần, hình như sẽ tổ chức đại hội thể thao nhỏ, cả hai bạn cùng phòng của anh ấy đều tham gia, anh ấy đến hỗ trợ.”

Trư Ni tức giận liếc cô một cái: “Sao cậu lại không đi xem, bỏ lỡ trò hay!”

Ôn Nam “……”

Trần Khả Tân thì thầm nói: “cậu biết khoa Khoa học hải dương có một nữ thần không?”

Ôn Nam: “Không biết.”

Trư Ni lại trợn trắng mắt, không biết đánh giá Ôn Nam như thế nào nữa.

Trần Khả Tân tiếp tục nói: “Hôm nay sân thể dục phía bắc đúng là đặc biệt náo nhiệt, không chỉ có Hứa Diệc Hành đi, nữ thần khoa bọn họ cũng đi! Lớn lên xinh đẹp không nói, khí thế kia, nữ vương vững vàng, nhưng lại hơi kiêu ngạo.”

Ôn Nam hứng thú, "Trông như thế nào?”

Trư Ni căm giận nói: “Xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng Ôn Nam nhà ta cũng đẹp,” quay đầu nhìn về phía Ôn Nam, tiếp theo nói “Cậu biết cô ta đã làm gì không!”

“Cô ta tỏ tình với Hứa Diệc Hành?”

Trư Ni vui mừng cười: “Cũng biết sao, không phải quá ngốc.”

Ôn Nam trầm mặc, cô ngây người…

Trư Ni tiếp tục nói: “Cô ta hôm nay thi đấu chạy đường dài, trước lúc bắt đầu, cô ta đến trước mặt Hứa Diệc Hành đặc biệt khí phách nói một câu, ‘ nếu hôm nay mình được giải nhất, sẽ liền tới tìm cậu, chúng ta ở bên nhau được không! ’

Ôn Nam yên lặng nghe, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ta nói xong liền đi thi đấu, không cho nam chính thời gian để cự tuyệt.” Phàn Tiểu Đậu nghiến răng nghiến lợi nói.

Ôn Nam nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ anh ấy không muốn cự tuyệt?”

Tam tỷ muội nổi giận, lên án Ôn Nam mạnh mẽ: “Ôn Nam cậu chính là nữ nhân vô lương tâm! nam chính đối với cậu là nhất vãng tình thâm, hoàn toàn trong sạch!”

Trần Khả Tân lúc này mắt lấp lánh, một bộ dáng hoa si biểu tình: “Ôn Nam cậu không được thấy cảnh đó thì đúng là tiếc lớn! Hứa đại thần lúc ấy ngồi ở khán đài, nữ thần hải dương kia tổng cộng chạy 8 vòng sân, mỗi lần chạy đến gần Hứa đại thần, đều sẽ quay đầu nhìn đại thần một cái, nhưng đại thần từ đầu tới đuôi mí mắt cũng không nâng, vẫn luôn cúi đầu xem di động, hoặc là cùng người bên cạnh nói chuyện, thật là bạo soái!!!”

“Hơn nữa lúc ấy đã có rất nhiều người vây xem, đều ở nhìn chằm chằm phản ứng của Hứa Diệc Hành.” Phàn Tiểu Đậu bổ sung nói.

Ôn Nam lại nói: “Khả năng là do quá nhiều người chú ý, cho nên ngượng ngùng không dám nhìn nữ thần kia.”

Đúng như dự kiến, Ôn Nam lại bị tam tỷ muội tấn công.

Tam tỷ muội hiện tại đã trở thành cây hoa si mê Hứa Diệc Hành.

Phàn Tiểu Đậu điều chỉnh một cái tư thế khí phách, vốn dĩ giường đã chật chội lại càng thêm chật chội.

Nhưng cả bốn người đều lười đứng dậy, vì thế liền tiếp tục chật.

Trần Khả Tân như cũ là một bộ hoa si biểu tình: “Nữ thần kia thật sự được giải nhất, sau đó liền đi tìm Hứa Diệc Hành, mọi người chung quanh đều chờ xem màn tỏ tình thế kỉ này, kết quả, nam chính của chúng ta không thèm cho cô ta cơ hội mở miệng, một câu nháy mắt liền hạ gục cô ta! Quá dã man ~”

Lòng hiếu kì của Ôn Nam dâng lên, hỏi: “Anh ấy nói gì?”

Trư Ni khoe khoang nhìn Ôn Nam liếc mắt một cái, “Hừ, đáng đời! Muốn biết như vậy, sao lúc đó không đi.” Sau đó lại thay đổi một cái biểu tình sùng bái, “Hứa Diệc Hành đại thần chỉ nhìn cô ta một cái, liền cúi đầu, sau đó còn không đợi cô ta mở miệng, liền chỉ vào một hướng nói, ‘ trao giải ở vào bên kia, tìm tôi vô dụng ’.”

“Lúc ấy cái kia nữ thần biểu tình liền từ tươi sáng, hồng đến đen, đen đến xanh ~” Phàn Tiểu Đậu dùng âm thanh kích động nói.

Ôn Nam không nghĩ Hứa Diệc Hành đơn giản lại cự tuyệt thô bạo như vậy, thật chẳng thú vị.

Trư Ni lại nói: “Chuyện còn chưa kết thúc đâu! Lúc nữ thần ảm đạm rời đi, xung quanh rất nhiều người ồn ào, có người hỏi đại thần sao lại không đồng ý, trước kia Hứa Diệc Hành sẽ không trả lời loại câu hỏi này, nhưng anh ấy lại trả lời, 'tôi có bạn gái rồi', a a a a a a a, Ôn Nam, cậu nói xem nam chính soái quá đúng không, trái tim tớ bị rung động rồi!!"

Ôn Nam bên ngoài không nói gì, nhưng trong lòng lại như được rót mật.

Sau đó, Hứa Diệc Hành gọi điện thoại cho Ôn Nam.

Ôn Nam từ trên giường Trần Khả Tân đứng lên, tam tỷ muội lập tức động đậy, chiếm vị trí mà Ôn Nam để lại.

Ôn Nam đi đến bên cửa sổ, nhìn trên lá cây còn vương chút nước, nói chuyện điện thoại.

Như bình thường tán gẫu vài câu, Hứa Diệc Hành bỗng nhiên nói,

"Lúc nãy anh nhìn thấy bạn cùng phòng của em."

Ôn Nam vỗ trán, sân thể dục phía bác nhiều người như vậy, Hứa Diệc Hành lại có thể chú ý tới tam tỷ muội, ba người đó không biết  là điên cuồng thế nào mới làm người ta chú ý!

Thu tâm tư vào lòng, trả lời, "Em biết."

"Các em ấy đối với anh có vừa lòng không?"

Ôn Nam nhớ tới anh ở sân thể dục phía bắc được mỹ nữ tỏ tình, còn cô ở kí túc xá bị tam tỉ muội hành hạ, có chút rầu rĩ nói, "Không chỉ là thõa mãn thôi không, còn điên cuồng muốn đem em đi hủy…"

Hứa Diệc Hành cười khẽ, "Buồn sao?"

Ôn Nam sờ sờ cái mũi, cảm xúc của mình rõ ràng vậy sao…

“Ôn Nam?”

“Hả?”

"Đừng buồn, anh sẽ đau lòng."

Ôn Nam nắm di động, cảm giác cả khuôn mặt đỏ bừng, khẽ ừ một tiếng, liền tìm cớ tắt điện thoại. Ở trong lòng thì phun trào: Hứa Diệc Hành, anh chắc chắn là tình thánh chuyển thế!

Mà một nơi khác Hứa Diệc Hành nhìn điện thoại tắt, trong lòng cười lớn, cô gái của anh, lại thẹn thùng….

Tác giả có lời muốn nói: Thứ tư thứ năm nhiều việc, trước tiên tạm dừng hai ngày ~~~~