Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 16: SỢ HÃI




Mới tám giờ, mà sân trường đã không còn người nào.

Bình thường giờ này từ thứ hai đến thứ sáu, Ôn Nam vẫn sẽ ở lớp tự học buổi tối. Thứ bảy cuối tuần, Ôn Nam sẽ ở ký túc xá cùng với tam tỷ muội.

Mà hiện giờ, Ôn Nam yên lặng nhìn Trư Ni cùng Trần Khả Tân đang đỡ mình, Phàn Tiểu Đậu ở phía trước nhảy nhót, nói ngọt rằng đang "chắn gió" cho Ôn Nam.

Ôn Nam có chút vô lực nhìn về phía màn đêm: "Thần thiếp bị thương ở tay, không phải ở chân, có thể tự đi được mà…"

Trư Ni nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô, tránh cho đụng tới miệng vết thương, nói: “Ái phi bị kinh sợ, đừng từ chối nữa.”

Đi một đường cùng nhau nói chuyện, bầu không khí rất nhẹ nhàng, Ôn Nam nói không nhiều lắm, nhưng miệng vẫn luôn cười rất vui vẻ.

Trên đường đi đến ký túc xá, ánh đèn tối tăm mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mảnh khảnh.

Phàn Tiểu Đậu đi ở phía trước, cũng nhìn thấy đầu tiên, xoay người nhỏ giọng nói với ba người,: "Mọi người xem, có người đang đứng trước cửa kí túc xá, chắc là tới tìm bạn gái, lãng mạn quá đi~”

Trần Khả Tân vui vẻ: "Không phải tới tìm cậu, kích động cái gì, đây không phải là lãng mạn, đây là rải cẩu lương!"

Trư Ni tò mò hỏi: "Nói không chừng là tới tìm bạn gái chia tay, hoặc bạn gái muốn chia tay, không muốn nên tới trấn thủ."

Phàn Tiểu Đậu tức muốn hộc máu dậm dậm chân, chỉ vào Trư Ni nói: "Đồ nữ nhân ác độc! Hừ!"

Ôn Nam vẫn luôn cúi đầu, nhìn bóng của tam tỷ muội dưới mặt đất, nghe được âm thanh đáng yêu của Phàn Tiểu Đậu, ngẩng đầu, vừa định mở miệng, nhìn xuyên qua thân hình nhỏ nhắn của Phàn Tiểu Đậu, thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc.

Bóng dáng thật sự rất quen, từ khi học cao nhị, cô đã trộm mà nhìn bóng dáng ấy.

Âm thanh bên cạnh như bị bóp nghẹt, thân thể cũng không nghe lời, ngơ ngác đứng lại, không hề nhúc nhích.

Trư Ni và Trần Khả Tân bỗng nhiên cảm nhận được thân thể cứng đờ của Ôn Nam, thấy cô ngốc ngốc nhìn về phía trước, Trư Ni mở miệng, :Sao vậy Ôn Nam? Không thoải mái chỗ nào hả, sao lại đơ người ra vậy?"

Trần Khả Tân và Phàn Tiểu Đậu thấy thế, cũng quay lại nhìn. Ôn Nam vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước.

Hứa Diệc Hành nghe được âm thanh, thấy được bốn người đứng cách anh không xa, mà cô gái anh đang tâm tâm niệm niệm nghĩ đến, trên trán dán băng gạc, con ngươi mát lạnh lẳng lặng nhìn anh.

Hứa Diệc Hành nhấc chân đi về hướng Ôn Nam, đôi mắt cũng gắt gao nhìn cô.

Tam tỷ muội nhìn theo ánh mắt Ôn Nam, nhìn bóng dáng đang đến gần.

Trong lúc Hứa Diệc Hành đi đến chỗ Ôn Nam, Trần Khả Tân mới si ngốc mà nói một câu: "Đây...Đây không phải nam chính sao…"

Ôn Nam phản ứng lại,nghe được lời nói của Trần Khả Tân, hận không thể tìm cái hầm đen mà vùi cô vào.

Hứa Diệc Hành nghe được câu nói kia cũng sửng sốt, tầm mắt nãy giờ nhìn Ôn Nam mới dời đi, nói với tam tỷ muội: "Chào mọi người."

Tam tỷ muội giật mình, cao lãnh chi hoa chào các cô!!!!!

Trư Ni nhìn Hứa Diệc Hành, lại nhìn sang Ôn Nam, phản ứng đầu tiên, nói: "Ai nha, hình như tớ quên dọn khăn trải giường rồi, Tiểu Đậu Khả Tân mau đi cùng tớ về dọn khăn trải giường." Nói xong lôi kéo hai người đi.

Ôn Nam mơ hồ còn nghe được tiếng Tiểu Đậu bất mãn: "Dọn khăn trải giường gì chứ, khăn trải giường của cậu hôm qua mình dọn rồi…"

Xung quanh chỉ có hai người Ôn Nam và Hứa Diệc Hành Hứa Diệc Hành không nói gì, Ôn Nam cũng liền lẳng lặng mà đứng.

Ban đêm gió nhẹ thổi tới, thổi tới người rất thoải mái.

Hứa Diệc Hành đưa lưng về phía ánh đèn đường  mờ nhạt, mở miệng hỏi câu: “Sợ sao?”

Ôn Nam định mở miệng nói chuyện, lại cảm giác nặng như ngàn cân, nói không ra lời.

Ôn Nam cho rằng mình kiên cường, có thể ở trước mặt mọi người giữ bình tĩnh.

Nhưng khi đối mặt Hứa Diệc Hành, Ôn Nam mới phát hiện, mình không kiên cường như vậy, cô sợ, cô thật sự thực sợ hãi. Cô trơ mắt nhìn một sinh mệnh sống ngã xuống trước mặt mình… Cô lần đầu tiên cảm giác được sinh mệnh yếu ớt như vậy…

Ôn Nam ngẩng đầu, đôi mắt có chút lạnh. Không biết tại sao, cô không thể làm bộ nói ba chữ "Em không sao" với Hứa Diệc Hành, chỉ có thể bình tĩnh nhìn Hứa Diệc Hành, dùng ánh mắt nói với anh: Hứa Diệc Hành, em sợ….

Hứa Diệc Hành nhìn cô gái trước mặt mình, trong mắt anh cô luôn luôn là cô gái mạnh mẽ, giờ phút mày nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước, làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô cả đời. Cuối cùng nhịn không được nội tâm xúc động, Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng ôm chặt cô gái.

Không chỉ là Ôn Nam sợ hãi, Hứa Diệc Hành cũng sợ hãi.

Sống hơn hai mươi năm, Hứa Diệc Hành lần đầu tiên cảm thấy loại sợ hãi này. Lúc anh nghe Vương Tử Kỳ nói Ôn Nam xảy ra chuyện, anh cũng trở nên rối loạn.

Công việc ở Thanh Đảo còn chưa hoàn thành, nhưng anh không quan tâm, vội vàng giải thích một chút, sau đó bắt chuyến bay gần nhất trở về.

Vẫn tốt, ông trời phù hộ, Ôn Nam không có bị thương nặng như trên diễn đàn nói, nhưng anh vẫn là đau lòng không thôi.

Lần đầu tiên Ôn Nam tiếp xúc gần như vậy với con trai, trên người anh còn có mùi hương của biển cả.

“Miệng vết thương còn đau không?”

Âm thanh của Hứa Diệc Hành kéo Ôn Nam trở lại hiện thực.

“Không đau.” Nhớ tới vừa rồi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hứa Diệc Hành, Ôn Nam không khỏi có chút đỏ mặt, ngẩng đầu, nhìn Hứa Diệc Hành, lại hỏi: “Không phải ngày mai mới trở về sao, sao hôm nay đã về rồi?”

Hứa Diệc Hành buông Ôn Nam ra, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, cũng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại nói : " anh gọi em rất nhiều lần, em không mang theo điện thoại sao."

Ôn Nam nhớ điện thoại bị vứt ở ký túc xá, bỗng nhiên sinh ra một tia áy náy.

Hứa Diệc Hành hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang với Ôn Nam, giơ tay nhẹ nhàng chạm lên băng gạc trên trán Ôn Nam, Ôn Nam bị bộ dáng chuyên chú này của Hứa Diệc Hành làm cho có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thật sự không đau, cũng không biết có để lại sẹo hay không, ha ha."

Hứa Diệc Hành nhìn ra vẻ giả bộ vui của Ôn Nam. Lại một chút cũng không phụ họa ý tứ, ngược lại nghiêm túc nói một câu, “Sẽ không để lại sẹo, nếu để lại seo. Anh cũng không ngại.”

Ôn Nam: Đại thần, anh như vậy em không biết nói gì tiếp…

Hứa Diệc Hành nhìn Ôn Nam không nói gì, lại hỏi: “Không tin anh?”

“Sư huynh, bây giờ anh đang thổ lộ sao?” Ôn Nam mặt ngoài hỏi vân đạm phong khinh, trong lòng lại sớm đã nổ tung nồi: Nếu đại thần lúc này còn nói “Không phải”, sau này mình cũng không còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy nữa!

Tết Thanh Minh vừa rồi để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng  Ôn Nam…

Hứa Diệc Hành sửng sốt,con ngươi sâu thẳm có một tia ý cười, nói: “Đúng vậy.”

Ôn Nam không nói tiếp, đứng ở đó có chút xuất thần.

Hứa Diệc Hành lại lần nữa mở miệng: “Lại làm sao vậy?”

Ôn Nam thu hồi suy như đi vào cõi thần tiên, “Không, chỉ là cảm giác có chút không thể tin được, cảm giác giống như đang nằm mơ.”

Thật là giống nằm mơ. Ban đêm an tĩnh, đèn đường mờ nhạt, gió nhẹ thoải mái, còn có Hứa Diệc Hành ôn nhu.

Hứa Diệc Hành lại lần nữa tiến lên, ôm chặt Ôn Nam, một bàn tay ôm qua bả vai của cô, một cái tay khác nhẹ nhàng ấn đầu cô vào giữa ngực chính mình.

Động tác như nước chảy mây trôi, phảng phất như đã làm cả trăm lần.

Ôn Nam dựa vào ngực Hứa Diệc Hành, nghe tim anh đập. Không có cảm giác khẩn trương như trong tưởng tượng, ngược lại, loại cảm giác này, làm Ôn Nam rất thoải mái, an tâm.

“Bây giờ cảm giác còn giống nằm mơ không?” Âm thanh giàu từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, đôi tay Ôn Nam nắm chặt eo sườn áo sơ mi của Hứa Diệc Hành, nhẹ nhàng nói câu “Không”, sau đó không nói chuyện nữa, an tĩnh hưởng thụ cái ôm của Hứa Diệc Hành, hưởng thụ thời khắc thoải mái này.

Hứa Diệc Hành lại dặn dò Ôn Nam vài câu, mới để cô trở về ký túc xá.

Ôn Nam cùng Hứa Diệc Hành tạm biệt, mới chậm rãi phản ứng lại, trong lòng như nai con chạy loạn, đây là xem như có danh phận?

Đẩy cửa vào ký túc xá, Ôn Nam liền lập tức bị tam tỷ muội vây quanh.

Trư Ni gằn giọng nói: “Nhìn khuôn mặt đỏ bừng này, từ miệng đến lỗ tai, ai, đáng thương cho ba người chúng tớ trông cậu cả một buổi trưa, còn không bằng mười phút của Hứa Diệc Hành đại thần ~”

Trần Khả Tân cũng trêu chọc Ôn Nam: “Lần trước ảnh chụp bị đưa lên còn nghiêm trang nói hai người không có quan hệ đâu, lần này tớ xem cậu nói như thế nào!

Ôn Nam đối mặt với trận này, đành phải bắt đầu ra vẻ đáng thương: “Tớ là bệnh nhân…”

Trần Khả Tân cười cười mà nói: “Để cho đại thần nhà cậu hôn một cái thì tốt rồi, chỗ nào đau.”

Ngô… Tài xế già bắt đầu lái xe, mau lên xe!

Trư Ni: “Tích ~, thẻ cao cấp.”

Phàn Tiểu Đậu cũng không cam lòng: “Tích ~ thẻ học sinh.”

Ôn Nam nghĩ nghĩ, “Tích ~ thẻ tàn tật.”

Tam tỷ muội:……

Sinh hoạt vẫn bình thường như cũ, chẳng qua, Ôn Nam đi ở vườn trường, người chú ý tới cô ngày càng nhiều.

Kỳ thật Ôn Nam cũng là bất đắc dĩ, cô cũng không muốn để băng gạc trên trán mà đi khắp nơi mà!

Bởi vì chương trình học của Ôn Nam quá nhiều, cũng không có thời gian ở chung với Hứa Diệc Hành. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của Ôn Nam.

Vườn trường nhiều nhất chính là chuyện phiếm, Ôn Nam thích nghe chuyện phiếm, lại không nghĩ mình trở thành nhân vật chính của chuyện phiếm cho nên Hứa Diệc Hành không tới tìm, cũng đúng ý cô.

Thời gian này Hứa Diệc Hành cũng rất bận. Sau khi trở về thì công việc ở Thanh Đảo có chút ngoài ý muốn, mỗi ngày đều phải thu thập tư liệu, đo lường số liệu, sau đó gọi video cho người làm công tác ở Thanh Đảo. Nhưng mà, tuy rất bận, anh mỗi ngày đều đặn gọi cho Ôn Nam ba cuộc điện thoại

Trong suốt hai tuần Ôn Nam dưỡng bệnh, mỗi lần đi bệnh viện lấy thuốc Hứa Diệc Hành đều đòi đi chung, nhưng đều bị Ôn Nam cự tuyệt.

Hứa Diệc Hành sao có thể không hiểu ý của Ôn Nam, diện mạo xuất chúng nhiều khi cũng làm hỏng việc, đi đến nơi nào cũng bị người khác chú ý. Hứa Diệc Hành bắt đầu có chút chán ghét gương mặt mình.

Nhưng, vẫn nhớ Ôn Nam có nói qua, cô thích Yến Thanh trong  《 Thủy Hử Truyện 》 bởi vì Yến Thanh lớn lên rất tuấn tú, nghĩ như vậy, Hứa Diệc Hành cảm thấy có chút may mắn, anh còn có một vẻ ngoài đẹp đẽ, bằng không thì làm sao cô gái kia chú ý được.

Trong lúc Hứa Diệc Hành còn đang nghĩ về chuyện này, không khỏi tự giễu cười: từ khi nào mà mình dùng sắc đẹp đi dụ người rồi….

Mà lúc này ở giáo bệnh viện Ôn Nam lại không biết, mình ở trong lòng Hứa Diệc Hành, đã thành “Nữ hoa si” chỉ nhìn bề ngoài…

----------

Mình trở lại với các bạn rồi đây 🙋‍♀️