Có Anh Bên Đời

Chương 17




Tự ngắm mình trong gương, cô cảm thấy hôm nay mình thật nhẹ nhàng trong làn váy xanh ngọc dài ngang gối. Mái tóc đen mượt mà được tết đuôi xam gọn gàng lại phía sau. Sự mệt mỏi trên khuôn mặt và quầng thâm nơi đáy mắt được che dấu bởi một lớp phấn mỏng. Đôi môi vốn đã thắm hồng nay được điểm tô thêm chút son màu hồng nhẹ tạo cảm giác tươi mới. Nhìn tổng thể một lần nữa, sau khi đã hài lòng cô bước xuống nhà. Lọt hết vào mắt cô khi ấy là hình ảnh của ba chàng trai khôi ngô với một loạt áo sơ mi trắng. Cô "ồ" lên một tiếng,đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên tiến về phía họ rồi khẽ thở dài cảm thán:

-  Haiz!  Đúng là giết người không dao mà.

Cả ba quay lại nhìn cô trong ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều vô hạn. Khải Phong mỉm cười xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình:

- Sao lại thở dài thế hả cô công chúa nhỏ của anh?

Cô nhìn anh khẽ bĩu môi, cười cười đáp:

- Không có gì đâu anh ạ!

Quay đầu sang bên cạnh cô bắt gặp ánh mắt nóng rực như lửa đốt của một ai đó. Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng, con ngươi đen nhẹ nhàng lay động. Cô thầm nghĩ đến những lời ông nói vào đêm hôm đó - trước khi ông về công tác tại Việt Nam. Ông muốn cô giúp anh trai cô - Khải Phong và hai người họ có những ngày thư giãn trước khi bắt đầu những thử thách mới. Hơn ai hết cô hiểu rằng chiến trường không phải là cuộc chiến binh dao như trước mà giờ nó chính là cuộc chiến mưu lược chốn thương trường. Để có được chiến thắng đôi khi phải hi sinh tất cả mọi thứ. Cuộc chiến này không bao giờ có hồi kết. Thắng làm vua thua làm giặc không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu không lối thoát. Tránh nhiệm và gánh nặng đó đổ dồn hết lên ba người bọn họ làm cô không khỏi xót xa. Cô muốn giúp họ nhưng cô biết họ sẽ không đồng ý. Họ chỉ muốn cô được sống an nhàn, thảnh thơi không vướng bận. Có lẽ cô cần cảm ơn họ vì tất cả. Vì đã yêu thương, hi sinh cho cô.

Địa điểm hôm nay mà cô chọn lựa chính là một công viên sinh thái nhỏ nằm ở ngoại thành thành phố. Khác với sự ồn ào náo nhiệt đôi khi làm người ta khó chịu ở Tokyo nơi đây lại ẩn chứa vẻ yên tĩnh thích hợp để nghỉ dưỡng. Bầu trời trong xanh, gió đưa mát dịu làm lung lay vài ngọn cỏ non xanh mơn mơn. Bãi cỏ non xanh dường như trải dài vô tận. Màu cỏ xanh hòa với nên trời xanh tạo thành một không gian rộng lớn mênh man. Nếu lắng nghe kĩ ta có thể nghe thấy vài ba tiếng động nhỏ. Có thể là tiếng xào xạc của lá khô. Có thể là tiếng gió luồn qua cây cỏ tựa như tiếng thở đều đều của tự nhiên. Hoặc cũng có thể là tiếng kêu của những chú chim rả ríc trên cành. Tất cả lắng đọng lại, hòa quyện vào nhau tạo thành sự yên bình xoa dịu lòng người. Hít sâu một hơi dài để trút hết phiền muộn cô tiến về phía trước. Sau lưng cô ba chàng trai đã và đang chật vật với những túi đồ lỉnh khỉnh do cô chuẩn bị. Chọn một khoảng trống dưới gốc cây anh đào tỏa bóng mát rượi cô quay lại mỉm cười ra hiệu cho họ đã tìm thấy chỗ lí tưởng. Đặt đồ xuống đất, họ ngạc nhiên khi thấy cô chuẩn bị rất nhiều thứ. Từ những chiếc sushi cuốn đều tay xinh xắn đến những trái táo căng mọng, cả những chiếc bánh quy bơ ngát hương thơm. Không thể thiếu chính là những nguyên liệu sống như thịt bò, xúc xích. Rất nhanh chóng các công việc chuẩn bị đã được hoàn thành. Bếp nướng được dựng lên mùi thơm của thức ăn làm dạ dày ai nấy đều có chút khó chịu. Mặc dù những giọt mồ hôi đã lan dài trên má nhưng trên môi tất cả đều nở nụ cười. Ánh mặt họ nhìn nhau đầy sự chìu mến.

Từ sáng nay khi cô xuất hiện hắn chưa lần nào rời mắt khỏi cô. Bóng dáng bé nhỏ đó làm hắn xiêu lòng, sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ. Mỗi cử chỉ, điệu cười và ánh mắt của cô đều bị hắn thu vào tầm mắt. Khao khát có được trái tim cô trong hắn càng mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đông.

Nhận ra ánh mắt nóng rực của ai đó đang nhìn mình cô quay đầu lại. Thời điểm hai ánh mắt chạm vào nhau tim cô đã lệch đi vài nhịp. Cô muốn né tránh nhưng lại không thể né tránh. Cô muốn quay đi muốn làm ngơ mà không thể. Trong ánh mắt đó mỗi khi nhìn cô luôn ẩn chứa một điều gì đó. Nhiều khi đó là sự xót xa, nhiều khi lại là loại cảm xúc phức tạp không thể lí giải. 

Đột nhiên hắn đưa cánh tay ra, ra hiệu rằng có chuyện cần nói và muốn cô đi cùng hắn. Cô nhìn cử chỉ đó khẽ ngật đầu đi theo hắn ra một chỗ khác.  Hắn đi chậm lại rồi dừng hẳn. Cả hai đứng cạnh nhau để sự im lặng bao trùm tất cả. Đột nhiên hắn quay về phía cô, con ngươi đen nháy thầm đánh giá một lượt từng biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi lên tiếng:

- Khải Lan! Em sợ tôi sao?

Nghe thấy câu hỏi đó cô khẽ níu mày, vừa lắc đầu vừa đáp:

- Không có! Sao anh nghĩ vậy?

- Vì em luôn trốn tránh tôi.

Cô ngạc nhiên, dương đôi mắt to tròn nhìn hắn. Cô không hiểu sao hắn có thể biết được chuyện đó. Như thể thấy được sự ngờ vực của cô hắn tiếp lời:

- Em luôn im lặng cúi đầu khi thấy tôi. Đi cùng tôi em không cười nói nhiều như khi đi cùng Phong hay Khánh. Em lảng tránh ánh mắt của tôi mỗi lần tôi nhìn em. Nói đi Khải Lan sao em lại như vậy với tôi?

- Tôi...tôi...không có!

- Em nói dối!

Hắn hét lên. Bàn tay thô ráp đặt lên vai cô làm cô đau nhức. Cô không thể hiểu sao hắn phản ứng như vậy. Một tia đau lòng xén qua ánh mắt hắn làm cô run rẩy. Nhận ra mình đang quá đáng hắn thở dài, buông thỏng hai tay:

- Tôi xin lỗi!

Nói xong câu đó hắn quay người về hướng khác. Lòng bàn tay nắm thành quyền nổi gân xanh mà hắn cũng không để ý tới. Cô nhìn hắn lòng bỗng dưng đau nhói. Lùi lại phía sau, một lực vô hình nào đó kéo cô ngã xuống. Bầu trời lập tức trở nên đen tối.