[1]
Ngày hạ trời nắng gắt, đầu óc Thanh Niểu trì trệ.
Nàng ướp lạnh rượu mận xanh trong giếng ở hậu viện, vừa lấy ra định nếm thử thì trông thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng đang xoay quanh chậu đá mát lạnh, ngay sau đó giọng nói ôn nhuận của nam tử vang lên.
"Nghe nói ở đây cô nương ủ rượu rất ngon, xin hỏi có rượu mận xanh hay không?"
Thanh Niểu bất đắc dĩ nhìn nhìn y rồi lại nhìn vò rượu, muốn im lặng không nói nhưng cuối cùng cũng thành thật lên tiếng: "Mới ủ."
Nam tử này dáng dấp rất đẹp, đôi mắt sâu hút hồn khiến người ta đắm chìm. Vẻ ngoài đào hoa thu hút như vậy nhưng giữa mày lại tao nhã ôn nhuận, trông lễ độ khách khí không chút tà niệm.
Nam tử cầm lấy vò rượu nhỏ không thèm nhìn, khách sáo nói cảm tạ với Thanh Niểu. Nàng thật sự hiếm gặp được vị khách nào như vậy, nhịn không được bèn lắm miệng hỏi một câu: "Nếu uống cùng với người khác thì một vò làm sao đủ?"
Y quay đầu mỉm cười.
"Không sao, một vò vừa đủ."
[2]
An Nại là một người sống trong thành Tố Thu.
Người này quả thật không giống như tên của y, trời sinh ấm áp như ngọc, phong thái ưu nhã. Trong thành Tố Thu, phàm là thơ hội tiệc rượu mà không mời y thì mọi người đều than một tiếng thô thiển.
Ngay cả An thiếu mà cũng không tới, khác nào thiếu đi sự lịch thiệp tao nhã?
Mọi người đều kính cẩn gọi y một tiếng An thiếu, chỉ duy nhất một người không gọi như vậy.
"An Nại Nại."
Một cái đầu bù xù lộ ra phía trên tường viện, mái tóc buộc lại bằng một cái lược bí bằng thanh ngọc. Nữ hài vừa mới ngủ trưa dậy, lọn tóc xoăn đung đưa trong gió, nàng nghiêng đầu chăm chú hỏi: "Tại sao chim lại bay?"
Ngón tay lật trang sách, An Nại nói: "Có cánh."
"Vậy còn huynh? Huynh không có cánh nhưng cũng bay mà."
An Nại vẫy tay về phía nàng, "Lại đây, đây là một bí mật, chỉ có thể nói thầm."
Kiều Nam Nam muốn trèo sang, nhưng nàng quá thấp, nhảy hết nửa ngày cũng chỉ có thể gác trên đầu tường. Nàng chun mũi nói với y: "Không qua được, sao tường này lại cao vậy chứ?"
An Nại bước tới, vươn tay bế nàng từ trên cao xuống. Rõ ràng có thể đặt xuống đất nhưng y lại cố tình ôm nàng thật chặt, "Sau bữa trưa lại ăn vụng cái gì?"
"... Bánh táo đỏ..." Nàng đỏ mặt nói: "Đừng nói chuyện này nữa, làm như ta mập lên vậy."
An thiếu khiêm tốn nhã nhặn nhướng mày, "Còn muốn nghe bí mật không?"
Kiều Nam Nam gật đầu.
Y nói: "Được thôi." Sau đó chỉ vào mặt mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm.
Một cái đi.
Kiều Nam Nam đỏ bừng mặt, nhanh chóng hôn lên má y, nàng lập tức che mặt lại thúc giục nói: "Mau nói đi."
"Ừ... Có lẽ ta cũng có cánh."
"Không đời nào!"
"Ở đây." An Nại nhẹ nhàng vứt nàng lên trên rồi lại vững chắc đỡ nàng xuống đất trong tiếng cười khanh khách.
Kiều Nam Nam làm mặt quỷ, "Mẫu thân ta bảo những người nói chuyện như vậy đều là Đăng Đồ Tử."
"Không sai." An Nại gõ trán nàng, "Có ai nói với muội như thế muội lập tức nói lại với ta."
"Vậy mà huynh còn nói."
"Ta thì khác."
"Hả?"
An Nại lại cười nhưng không nói thêm nữa.
Đương nhiên y phải khác.
Đây là thanh mai của y, ai dám cư xử tùy tiện với nàng y liền dám khiến cho kẻ đó biến khỏi Tố Thu thành.
Miễn là người đó vẫn còn chân.
[3]
An Nại lớn hơn Kiều Nam Nam mười hai tuổi.
Lúc Kiều Nam Nam vừa đầy tháng thì An Nại vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Khi ấy trưởng bối là Kiều phu nhân và An phu nhân đang trò chuyện tràn đầy hoan hỉ, chợt nghe thấy tiếng Kiều Nam Nam khóc rống lên. Kiều phu nhân dỗ trái dỗ phải vẫn không khá hơn chút nào.
Lúc đó An Nại đã là danh quan ở Tố Thu thành, thiếu niên tuấn tú như ngọc, bất động thanh sắc đứng ở một bên trông rất mát mắt. Xưa nay y vốn không gần gũi với tiểu hài tử, lập tức muốn lui ra ngoài, không ngờ Kiều Nam Nam vẫn đang đều giọng mà khóc bất chợt rống to lên về phía y.
Kiều phu nhân thấy thế vội vàng vẫy tay, "A Nại còn chưa ôm muội muội, lại đây nhìn xem, nói không chừng đứa nhỏ này thích con đó."
An Nại căng da đầu bước đến, duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt tròn xoe của Kiều Nam Nam, muốn chịu thua. Không ngờ ngay sau đó Kiều Nam Nam lập tức nín khóc, con ngươi đen nhánh đáng thương nhìn y, nấc cụt không ngừng.
Mũi và khóe mắt khóc đến đỏ bừng, vừa nhỏ vừa mềm như con mèo con.
An Nại chạm vào mũi nàng, thốt lên câu đầu đầu tiên kể từ lúc bước vào cửa.
"Ngoan."
[4]
Kiều Nam Nam chẳng những khóc lớn mà lúc biết bò cũng bò rất giỏi.
An Nại thường đến tìm Kiều đại nhân, lấy cớ là đến thảo luận học vấn để đi gặp nàng, một bên y bị nàng bò lên bò xuống, một bên lại âm thầm kinh ngạc cảm thán sao vật nhỏ này lớn nhanh như thế. Ban đầu lúc về nhà góc áo y ướt nhẹp nước miếng, sau này lúc trở về thì đầu ngón tay lại toàn là dấu răng nho nhỏ.
An Nại vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Kiều Nam Nam gặm ngón tay mình, thiếu niên vốn đã thành thục bỗng cứng đờ hết nửa ngày, y ôm nàng trên đùi cẩn thận quan sát thật lâu, An Nại rất đỗi ngạc nhiên vì chiếc răng sữa nho nhỏ kia. Kiều Nam Nam vẻ mặt bình tĩnh, lại cắn cằm y một cái.
An Nại lại luống cuống tay chân một trận.
Lúc đầu Kiều Nam Nam nói chuyện không rõ lắm, nàng ôm chân y gọi An Nại Nãi. Đến khi Kiều Nam Nam ba bốn tuổi thì nắm lấy góc áo An Nại chạy loạn khắp nơi.
An Nại vẫn luôn đảm đương vai trò một huynh trưởng.
Hiện giờ Kiều Nam Nam mười hai tuổi, đậu khấu niên hoa, hồn nhiên rực rỡ. Mà đến nay An Nại vẫn chưa hứa hôn, nam nhân nội tâm trấn tĩnh càng ngày càng thu liễm hơn, ngoại trừ mỗi năm nâng tường viện nhà mình cao lên theo kích thước của Kiều Nam Nam thì dường như y cũng không có ý đồ gì khác.
Về lý do tại sao phải nâng tường viện cao lên theo Kiều Nam Nam——
"Sao tường nhà huynh lúc nào cũng cao như vậy, ta leo không tới."
"Không có gì."
"Kỳ lạ thật." Kiều Nam Nam tò mò đánh giá bức tường, "Trước giờ chưa từng thấy nó cao đến mức này." Trước khi nói thì đã ha ha cười rộ lên, nàng hỏi: "Huynh cho nó ăn cái gì sao?"
An Nại bế nàng lên phóng qua từ đầu tường bên kia. "Ừ. Có lẽ đã ăn quá nhiều." Sau đó y chạm vào mái tóc nàng trong ánh mắt nàng ngước nhìn. "Mấy ngày nữa ta phải đi Đế Đô, muội ở nhà phải ngoan ngoãn, đừng làm mẹ muội tức giận."
"Đi Đế Đô làm gì thế?" Kiều Nam Nam vươn tay ôm lấy cánh tay y đang đặt ở đỉnh đầu mình, con ngươi mở to, "Đế Đô xa như vậy."
"Đi gặp bằng hữu." An Nại không yên tâm nói: "Đừng leo cây, cũng đừng trèo tường nữa."
"Ừm," Kiều Nam Nam nghiêm túc gật đầu thật mạnh, "Ta nghe lời huynh."
An Nại nhìn đôi mắt to tròn hấp háy kia mà đau đầu.
[5]
An Nại đã đi được nửa tháng.
Mặc dù từ đầu y đã đoán được Kiều Nam Nam sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy nàng ngồi xổm ở hậu viện với một tên tiểu quỷ Kiều gia phiền phức không biết từ đâu ra, y mới thật sự nhận thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Trên đầu Kiều Nam Nam còn dính lá cây, nàng hỏi Kiều Nhiễm ở bên cạnh, "Con trùng này thật sự có thể bắt cá sao?" Nàng nghiêm chỉnh nhìn con giun trong lòng bàn tay.
Khuôn mặt búng ra sữa của Kiều Nhiễm vừa đáng yêu lại vừa tuấn tú, hắn nhìn Kiều Nam Nam mà cười xán lạn, "Có thể thật mà, ta dẫn ngươi đi xem."
Kiều Nam Nam khẽ oa lên một tiếng, ngồi xổm ở đó đặt con giun đất xuống mặt đất mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc nó, nàng nói: "Nhìn nó đáng yêu quá, ta không muốn nó bị cá ăn mất."
Kiều Nhiễm ngây ngốc nhìn sườn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng, lông mi thật dài của nữ hài tử chớp chớp nhìn về phía hắn, con ngươi nàng trong suốt, liếc nhìn một cái đã thấy đáy, khiến người ta nhịn không được mà nhớ tới dòng nước mùa xuân trong veo chảy róc rách. Mặt hắn đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống, hắn nói năng có hơi lấp bấp: "A... Ngươi, ngươi thích là được... Nam Nam....Nam Nam."
Hắn cúi đầu liếc ngang liếc dọc, chợt thấy một con bọ cánh cứng bò ra từ bên dưới lớp lá cây. Y cầm con bọ lên đưa tới trước mặt Kiều Nam Nam mà nói: "Ngươi đã thấy nó chưa?"
Cánh của con bọ khẽ động đậy ngay trước chóp mũi của Kiều Nam Nam, nàng hoảng sợ né đi nhưng vẫn hiếu kỳ nói: "Nhìn nó lạ quá."
Con bọ kia giãy giụa thoát khỏi tay Kiều Nhiễm, bò đến đầu ngón tay hắn, sắc mặt Kiều tiểu công tử tái nhợt, lập tức phủi phủi tay. Một bàn tay xinh đẹp bắt lấy con bọ rồi cúi người kéo lấy Kiều Nam Nam.
Kiều Nam Nam liền cong mắt cười rộ lên, "An Nại Nại."
Kiều Nhiễm vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn người nam nhân này, hắn phát hiện y quá cao, cao đến mức khiến mình phải luôn ngước mặt nhìn lên. An Nại từ trên cao nhìn xuống rồi tươi cười ôn hòa như xuân phong, y nói: "Kiều biểu đệ?"
Kiều Nhiễm thành thật gật đầu.
An Nại sờ đỉnh đầu Kiều Nam Nam, "Ta đi gặp phụ thân muội, muội có muốn đi cùng không?"
Kiều Nam Nam tức khắc quên cả mấy con giun, bàn tay còn dính bùn lôi An Nại chạy về phía trước, "Ta đi với huynh nha."
Kiều Nhiễm muốn gọi nàng, nhưng khi bắt gặp mắt của An Nại thì hắn bỗng hoảng sợ một cách khó hiểu. Hắn nhìn góc áo trắng tinh như tuyết của An Nại rồi lại rũ mắt nhìn bộ quần áo bẩn của mình. Tiểu thiếu niên nội tâm mẫn cảm nắm chặt tay thành quyền, cảm nhận được một sự chênh lệch khó tả.
An Nại tươi cười nhã nhặn lại thân thiện khiến cho Kiều Nhiễm thấy rất không thoải mái.
[6]
Từ sau lần đó An Nại sang, số ngày y ở Tố Thu tựa hồ càng ngày càng ít đi. Kiều Nam Nam ghé vào đầu tường nhà y nhìn xem, lá phong đỏ đã phủ kín cả viện nhưng An Nại vẫn không trở về.
Kiều Nam Nam có chút cô đơn.
Những ngày phụ thân nàng ngồi trên bàn làm việc đến khuya cũng càng ngày càng nhiều. Nàng không quá hiểu chuyện nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương.
Khi mưa gió sắp đến, cánh bướm đượm ý thu vướng vào những cành, vỗ cánh bay thế nào cũng không thoát ra được. Kiều Nam Nam đưa tay đẩy cành hoa ra giúp nó nhưng cánh bướm lại vô lực lao xuống bùn.
Kiều Nam Nam đỡ lấy nó, có chút lo lắng.
Kiều Nhiễm vẫn thường xuyên đến đây nhưng hiện giờ Kiều Nam Nam đã không còn muốn đi bắt côn trùng nữa. Mỗi ngày nàng đều gác ở trên đầu tường, thầm nghĩ Đế Đô thì có gì vui đâu, tại sao An Nại Nại vẫn chưa về.
Thu ý dày đặc đến nỗi những chiếc lá khô cũng phủ đầy sương giá, Kiều Nam Nam khoác thêm một lớp áo thật dày bên ngoài, ngay cả bánh bao nhân đậu yêu thích nàng cũng không buồn ăn. Kiều Nhiễm cố tìm cách làm nàng vui vẻ nhưng nàng chỉ khách khí nói cảm tạ, hết lần này đến lần khác chạy đến đầu tường chờ An Nại.
Kiều Nhiễm cũng hết cách, y thầm muốn An Nại không trở về, lại hy vọng Kiều Nam Nam có thể vui vẻ hơn một chút, thiếu niên càng thêm rối rắm, đi theo phía sau cũng không nuốt trôi bánh bao nhân đậu.
Hai người cùng ghé vào đầu tường, nhìn lá phong đỏ khô héo bay trong viện của An Nại. Rốt cuộc đến một ngày nọ, Kiều Nhiễm nói với Kiều Nam Nam rằng An Nại làm việc ở Đế Đô cho Hoàng Thượng, có lẽ vĩnh viễn cũng không về nữa.
Kiều Nam Nam yên lặng nghe xong thì không thèm để ý tới hắn.
Kiều Nhiễm ngây thơ nhận lỗi nhưng nàng lại cắn môi không nói lời nào. Kiều Nhiễm hấp tấp xin lỗi thì đột nhiên nàng bật khóc nức nở: "Ngươi đừng nói nữa, ta, ta đánh ngươi."
Kiều Nhiễm uể oải đứng ở một bên.
Hắn nghĩ.
Giờ phút này thật bất lực khổ sở làm sao.
[7]
Cho dù Kiều Nhiễm nghĩ thế nào thì An Nại vẫn trở về rồi.
Đêm đầu đông tuyết bay lả tả, cỗ xe ngựa lao thẳng vào An phủ rồi chìm vào tĩnh lặng.
An Nại mộng dài trầm trọng, mùi máu tươi tràn ngập không có chỗ tản ra. Y đã quay về từ Tu La tràng nhưng phảng phất như vẫn còn bị nhốt đâu trong đó.
"An Nại Nại."
Có người nhỏ giọng kêu tên y, ngón tay nhẹ nhàng chọc ở bên má y.
"An Nại Nại..."
An Nại bỗng chốc nắm lấy tay nàng, mở mắt ra.
Giữa mày y mỏi mệt, đôi mắt hằn tơ máu.
Kiều Nam Nam hoan hô một tiếng thật nhỏ, tiến đến bên gối y, "Trời vẫn chưa sáng, huynh cứ ngủ tiếp điđi."
An Nại nhìn nàng thật lâu rồi mới buông tay nàng ra, đưa tay chạm vào mái tóc mượt mà.
"Sao không ở nhà chờ ta."
"Ta rất nhớ huynh." Nàng cười nhe răng, "Ta trèo tường qua đó, rất lợi hại đúng không?"
"Ừ." An Nại khẽ cười, âm thanh có hơi khàn, y nói: "Rất lợi hại."
Kiều Nam Nam ghé vào bên gối nhìn y, ánh mắt ỷ lại như một con vật nhỏ. An Nại nhích người vào trong, nói với nàng: "Lên đi."
Kiều Nam Nam bò lên trên giường, y ôm lấy nàng, ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, lòng y chợt lắng lại, mùi máu chậm rãi quẩn quanh rồi biến mất không vết tích. Hai người im lặng, An Nại siết chặt vòng tay, không hiểu sao có chút sợ hãi.
"Đế Đô không sao chứ?" Kiều Nam Nam nhỏ giọng hỏi.
"Không ổn." An Nại lưu luyến mùi hương của nàng.
"A." Kiều Nam Nam nghiêng nghiêng đầu, "Nhưng A Nhiễm nói ở đó rất phồn hoa náo nhiệt, có nhiều món đồ mà ở Tố Thu thành không có. An Nại Nại có thích không?"
"Không thích." An Nại ôm lấy nàng, vùi mặt vào đầu vai nàng, nhẹ nhàng nói: "Chỗ nào ta cũng không thích."
Kiều Nam Nam lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng khẽ vỗ vỗ ngực rồi cười rộ lên, "Huynh không thích là được, nếu không chúng ta sẽ phải xa nhau."
"Chúng ta sẽ không tách rời."
An Nại im lặng một lát rồi lại nói: "Ta hứa."
[8]
Tiền thưởng từ Đế Đô đã gửi đến.
Ai ai cũng khen An Nại thật giỏi giang, nói y và Bạch Dận quân soái hợp lại cùng nhau quét sạch phe đối lập với triều đình, đồng thời cũng hạ được Nhạc thị An Đông Hầu quyền khuynh triều dã bấy lâu nay.
Chỉ có mình Kiều Nam Nam mới biết, thời gian An Nại ngồi trầm mặc một mình dưới cây phong ở hậu viện càng ngày càng lâu, y không còn dễ dàng động đến chuyện của triều đình nữa, lúc không có việc gì làm thì tiện tay dạy nàng viết chữ.
An Nại cầu hôn.
Dường như y đã gác lại hết thảy khinh cuồng của nam nhi, toàn tâm toàn ý tập trung vào Kiều Nam Nam.
Mãi tới khi nam nhân kia đến.
Nghe đồn người kia là Bạch Dận đã châu liên bích hợp cùng với An Nại.
Lần đầu tiên Kiều Nam Nam được nhìn thấy quân soái! Tuy rằng Bạch Dận khác xa so với tưởng tượng của nàng nhưng nàng vẫn tò mò đánh giá hắn thật lâu. Bạch Dận nhìn nàng rồi lại nhìn An Nại, miệng nói đã biết rồi, nhưng ánh sáng trong mắt y lại vụt tắt.
Kiều Nam Nam cảm thấy hắn là một người rất đỗi bi thương.
Khi nàng nói chuyện này với An Nại, An Nại ôm lấy nàng thật lâu thật lâu rồi nói một câu.
"Ta may mắn hơn hắn."
[9]
Lại qua mấy năm.
Ngày Kiều Nam Nam gả cho An Nại, toàn bộ Tố Thu thành đều là hồng trang.
Nàng từ một đứa bé nắm góc áo y trở thành nương tử đặt tay trong lòng bàn tay y, nàng cảm giác như đang ở trên mây, phiêu phiêu như say rượu.
Thật sự không một ai biết An Nại đã làm gì ở Đế Đô, cũng không ai chân chính hiểu được nguyên nhân vì sao An Nại không còn can thiệp vào công việc của triều đình.
Kiều Nam Nam cũng không biết.
Bởi vì không bao lâu sau nàng đã bắt đầu vội vã học làm mẫu thân.
An Nại thường đỡ nàng đi dạo trong viện lúc hoàng hôn, khi ấy nàng sẽ hỏi: "Tại sao bức tường lại cao như vậy?"
"Cho ăn nhiều."
"Tại sao ta lại muốn ăn mận chua?"
"Hừ... Nó đói bụng."
"Là ta đói bụng, nó sẽ không đói đâu."
"Được, là nàng đói bụng."
"Ta muốn ăn mận chua."
"Không cho."
Kiều Nam Nam chớp mắt, An Nại vẫn cứ thích xoa mái tóc mượt mà của nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Hôm nay đã ăn nhiều rồi."
Kiều Nam Nam đã biết sẽ vậy, vừa định trả lời thì cái đầu của một người thanh niên lộ ra trên đầu tường.
Kiều Nhiễm đánh bạo nói: "Nam Nam! Ta có mận chua!"
An Nại hừ nhẹ một tiếng.
Kiều Nhiễm giống như bị ai đó túm người kéo xuống, y bám chắc vào đầu tường, giãy giụa nói.
"Ta có, ta có thật mà, Nam Nam..."
Kiều Nam Nam cười phụt ra tiếng, nụ cười rạng rỡ trong ánh dương ấm áp. An Nại nhìn nàng, không nhịn được cũng mỉm cười theo.
[Cuối]
Cho dù là cửu tử nhất sinh, y vẫn quyết tâm đánh cược, An Nại chưa bao giờ động lòng.
Đời này y chỉ cảm nhận tư vị hối hận duy nhất một lần.
Vào năm An Đông Hầu bị chém đầu, y tận mắt chứng kiến thê tử An Đông Hầu chạy vào đâm chết ngay trước bàn thẩm án. Máu loang trên đầu ngón tay, ngay khoảnh khắc bản thân ném lệnh bài chém đầu ra, bỗng nhiên y cảm thấy mê mang.
Người này rốt cuộc vì quyền khuynh triều dã mà chết, hay là vì bị Thánh Thượng tính kế mà chết? Nếu y đi lên con đường này, đi đến đỉnh cao, vậy thì một ngày nào đó, người bị loang máu đầy tay sẽ là Nam Nam nhà y sao?
An Nại không có đáp án.
Y cũng không cần đáp án nữa.
Y về lại Tố Thu.
Y chỉ cần Kiều Nam Nam.
Khi y chào từ biệt, Hoàng Thượng đã giữ y lại, Bạch Dận giữ y lại, các quan đại thần đi theo cũng nháo nhào muốn giữ y lại, nhưng lòng An Nại đã định, trong thư chỉ viết một câu.
"Trong nhà có vị thanh mai*, Thịnh Kinh không ai cho được."
*Thanh mai: quả mận xanh (mận lục). Ở đây là "thanh mai" trong "thanh mai trúc mã".