Clouds

Chương 3: Di căn




Chuyển ngữ: Bánh Bao

Beta: Họa Ảnh

“Tôi không muốn chết”

*****

Erk nhận thấy bản thân đang đắm chìm trong một cơn cuồng nhiệt nào đó, nó vừa tương tự lại vừa hoàn toàn không giống với những điều trước đây hắn từng trải qua. Dĩ nhiên, hắn kiềm chế sự cuồng nhiệt này lại, cách thể hiện nó cũng rất dịu dàng.

Xúc cảm này khiến cho gương mặt hắn sáng bừng, tinh thần phấn chấn, tỏa ra thứ sức hút mãnh liệt khác hẳn ngày trước. Cả bệnh viện đang xôn xao bàn tán không biết rốt cuộc vị thần tượng của mọi nhà này có chuyện gì mà vui vẻ thế. Ngoại trừ chuyện được thăng chức ra, thì chuyện mà “người tình quốc dân” này đang gặp chắc chắn có liên quan đến tình yêu. Có điều không rõ lần này lại là người nào sẽ cùng Adams Erk viết nên một màn romantic nữa đây.

Bàn ra tán vào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến những người trong cuộc, Từ Vân Lãng vẫn đang tiếp nhận sự chữa trị như thường lệ, chỉ khác là trong phòng bệnh của cậu mỗi ngày đều có thể thấy những bông hoa tươi khác nhau, không quá phô trương, đều chỉ là những bó hoa xinh nhỏ, đặt trong một cốc nước giản đơn. Khi không có ai bên cạnh, cậu có thể ngồi ngắm nó suốt một, hai tiếng đồng hồ.

Đóa hoa xinh đẹp ấy lại càng xinh đẹp hơn vì tâm ý mà nó chứa đựng, mềm mại ấm áp như chính nó vậy.

Nhìn ngắm một hồi, cậu bất giác bật cười thành tiếng, lại cảm thấy thật khó để diễn tả chính mình lúc này. Đại khái là tâm trạng tốt lên nhiều, cơn đau chi ma cũng đỡ hơn nhiều, đối với cơ thể phải liên tục dùng hóa trị của Từ Vân Lãng mà nói, điều này đã giảm đi không ít gánh nặng.

Erk cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, trong quá trình kiểm tra người ta phát hiện, tế bào ung thư đã di căn rồi.

Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bọn họ vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ biến chuyển tốt đẹp, cuối cùng lại phải đón nhận một kết quả như vậy.

Nhưng thế giới vẫn tiếp tục xoay vần.

Không dám để cho Từ Vân Lãng biết chuyện này, nhưng người nhà thì vẫn cần phải hiểu rằng, phẫu thuật và hóa trị không thể ngăn chặn tế bào ung thư xâm chiếm khắp cơ thể của người quan trọng nhất với họ.

Người sắp phát điên không chỉ có bọn họ.

Erk đối diện với tờ báo cáo, đầu óc ngưng trệ rất lâu. Chẳng ai có thể rõ hơn hắn điều này có nghĩa là gì. Tế bào ung thư đã di căn sang phần xương chậu và lá phổi, nếu như tiến hành cắt bỏ tiếp cả chân và một phần của xương chậu, thì còn có thể tạm thời ngăn chặn sự phát tán của tế bào ung thư.

Cũng chỉ là tạm thời, mà quá trình này lại vô cùng thống khổ.

Toàn thân hắn run rẩy, con tim đang gào thét rằng không thể thế được, nhưng kiến thức chuyên môn lại lạnh lùng bảo hắn, Từ Vân Lãng không cứu được nữa rồi.

Chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

“Đừng vậy mà.” Hắn đau khổ ôm đầu, thà rằng bản thân chẳng biết gì hết, còn có thể ôm ấp hi vọng hão huyền, giống như những người thân thì tốt biết mấy, bọn họ chỉ cần cầu cứu bác sĩ là được.

Còn bác sĩ thì sao? Họ biết khẩn cầu ai đây? Thượng đế ư?

Thượng đế ơi… cậu bé này mới chỉ 18 tuổi, cuộc sống còn chưa thực sự bắt đầu mà.

Erk cũng không biết mình đã kiềm chế sự xúc động lại bằng cách nào để cùng thảo luận với đội ngũ y bác sĩ, kết luận không nằm ngoài suy đoán của hắn. Sau đó lại dùng giọng điệu bình tĩnh và chuyên nghiệp nhất để thông báo với người nhà.

Vấn đề này vẫn nên để cho bọn họ quyết định thì hơn.

Mẹ Từ bị kích động mạnh, bà gào khóc thảm thiết, bấy lâu nay bệnh tình của con trai đã khiến cho tâm lí của bà yếu đuối lắm rồi, giọt nước tràn li này thật sự ép bà không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Từ Hưng cố hết sức an ủi bà. Chỉ có Triệu Bằng và Erk nhìn nhau im lặng.

Hồi lâu, Triệu Bằng mở miệng, giọng khản đặc, “Để Vân Lãng tự mình…”

“Anh để cậu ấy tự quyết định sao?” Erk đưa tay đỡ trán, mệt mỏi vô cùng, trong lồng ngực như nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, cùng với nhịp tim phập phồng đau âm ỉ từng cơn, “Cậu ấy 18 tuổi, anh bảo cậu ấy phải tự quyết định xem nên chết sớm một chút cho nhẹ nhõm hay nên chết muộn nhưng sống trong khổ sở sao?”

Triệu Bằng bật lên một tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng đau đớn quá rồi, tuyệt vọng quá rồi, ông thất thanh khóc rống, “Tại sao chuyện này lại xảy ra với Vân Lãng cơ chứ?”

Tại sao ư? Số phận sẽ chẳng bao giờ trả lời bạn, nó chỉ trao cho, không thể chối từ.

Không ai nói lời nào.

Chẳng biết qua bao lâu, Erk vuốt dọc hai bên sống mũi, cất tiếng thở dài, “Nói với cậu ấy đi.”

Triệu Bằng và cha mẹ Từ đều quyết định lần này đích thân họ sẽ thông báo cho Từ Vân Lãng biết toàn bộ về tương lai mà cậu sẽ phải đối mặt, cũng như nói rằng cho dù cậu có quyết định như thế nào, bọn họ cũng sẽ cùng cậu gánh vác.

Nhưng cùng nhau gánh vác cái gì mới được?

Erk đứng ngoài cửa phòng không tiến vào, miệng ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa, nghe tiếng khóc từ bên trong văng vẳng vọng lại. Cách nhau một cánh cửa, hắn thậm chí còn không nhận ra được là nam hay là nữ, nhưng hắn chắc chắn rằng, trong những tiếng khóc này không hề có tiếng của Từ Vân Lãng.

Trong miệng toàn là mùi vị của thuốc lá, Erk bỗng sực tỉnh, nhìn sang Triệu Bằng không rõ đã đứng ngay bên cạnh từ bao giờ.

“Bác sĩ, Vân Lãng nó… nó mong muốn được nói chuyện với anh.” Triệu Bằng suy sụp lắc đầu, không biết là vì tiếc thương hay là vì không chấp nhận nổi sự thật này.

Erk gật đầu, lo lắng vuốt vuốt tóc mái, nhưng lại làm nó rũ xuống, khiến hắn trông lại càng tệ hơn nữa. Từ Hưng vỗ vai hắn, nói cảm ơn, ông chỉ biết những từ tiếng Anh đơn giản vậy.

“Không có gì.” Erk gượng cười. Hắn hít sâu một hơi, bước vào phòng bệnh trong sự dõi theo của cả ba người.

Từ Vân Lãng ngồi trên giường đăm đăm nhìn hắn.

Ánh mắt ấy khiến người ta không chịu nổi.

Đương sự vẫn rất bình thản, cậu mở đầu bằng một câu hỏi. Cậu hỏi, “Tôi thật sự không còn sống được bao lâu nữa ư? Bác sĩ?”

Mọi lời nói trong đầu bỗng chốc đều không còn cần thiết nữa, Erk hốt hoảng muốn sắp xếp lại câu chữ, để khi nói ra nghe không quá tàn nhẫn đến vậy.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích, bởi vì sự thật luôn khiến con người ta phí công.

Vốn kinh nghiệm trước giờ nhiều là thế cũng không giúp ích được gì cho hắn, bởi vì đối phương chính là cậu bé này, Erk không cách nào tỏ ra thản nhiên được. Hắn cúi đầu, mặt đối mặt với Từ Vân Lãng, “Tôi rất xin lỗi, Vân Lãng, đúng vậy. Nhưng nếu như cậu chấp nhận làm một cuộc phẫu thuật nữa, chúng tôi có thể khiến nó không phát tác quá nhanh.”

Từ Vân Lãng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Nét mặt của cậu rất nghiêm túc, dùng giọng điệu nghiêm nghị như là đang ngâm cứu điều gì, tiếp lời, “Nhưng mà tôi vẫn sẽ chết, sớm thôi.”

Cậu không nhìn lại Erk, giống như đang tự độc thoại với chính mình, “Vậy tại sao tôi lại phải tiếp tục kiên trì? Sự kiên trì lúc trước của tôi là vì cái gì đây? Tôi vì muốn được sống tiếp, mà mất đi một nửa bên chân, phần chân đã mất đi vẫn cứ đau đớn, hóa trị cũng rất đau đớn, nhưng tôi đã nghĩ rằng chỉ cần được sống tiếp, thì đó đều là những thứ tôi phải bỏ ra.”

Cả người Từ Vân Lãng run lên bần bật, mắt trừng lớn nhìn tấm chăn trải giường trắng như tuyết, cao giọng, “Nhưng giờ tất cả đã không cần thiết nữa, không phải sao?!”

Rất nhiều danh nhân đã từng nói, khó khăn làm con người trưởng thành. Nhưng với điều kiện tiên quyết là khó khăn ấy phải có điểm dừng, sự kiên trì mới có ý nghĩa, mà chỉ có những người còn sống thì mới có cơ hội trưởng thành mà thôi.

Thế thì đối với khó khăn đã được định sẵn là không có kết quả này, nên dựa vào lí do gì để tiếp tục cố gắng đây?

Từ Vân Lãng thẫn thờ, tiện tay gạt luôn chiếc bình hoa trên đầu giường xuống. Gương mặt của cậu chưa bao giờ u ám đến vậy, “Chẳng thà để tôi chết ngay bây giờ cho xong.”

Erk thấy mình như không thể thở được. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi đau đớn mà ngay cả đến việc hít thở cũng bị tác động, giống như cơn đau chi ma, bởi vì hắn không biết mình đau ở đâu, lại càng không biết làm thể nào để ngừng nó lại.

“Vân Lãng, nghe tôi nói đã.” Nói sao đây? Erk chẳng biết nói gì, bản thân hắn chẳng phải cũng luôn nghĩ như thế ư? Sinh mệnh vô thường, chẳng có gì đáng bận tâm cả.

Trong lúc hắn còn đang lúng túng, Từ Vân Lãng đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, cậu vùi đầu xuống, như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, “Xin lỗi, bác sĩ, là lỗi của tôi. Vì tôi, mọi người đã làm tất cả những gì có thể rồi, tôi không nên nói những lời như vậy. Tôi chỉ là… tôi chỉ là…”

Cậu thấp giọng thì thào, “muốn được sống tiếp thôi.”

Erk cuối cùng cũng nhúc nhích được, hắn ngồi xuống cạnh giường bệnh, cẩn thận ôm ghì lấy đôi vai gầy guộc của cậu thiếu niên. Tấm lưng cậu thiếu niên sờ vào chẳng cảm thấy thoải mái chút nào, thậm chí còn khiến người ta thấy kinh sợ, như một cái đầu lâu vậy.

Erk không ngừng vuốt ve tấm lưng gầy gò chỉ còn da bọc xương, tựa như đang xác nhận đi xác nhận lại một thứ trân bảo nào đó. Hắn lặp lại bên tai Từ Vân Lãng, “Em đã làm rất tốt rồi, em giỏi lắm.”

Hắn dần dần nghe thấy tiếng thút thít như tiếng của một loài vật bé nhỏ, vọng ra từ bờ vai hắn, cùng với cảm giác ẩm ướt nóng hổi. Lát sau tiếng thút thít đã biến thành tiếng khóc nức nở.

“Tôi không muốn chết, Erk.” Từ Vân Lãng không kiềm chế nổi, nói trong làn nước mắt, “Tôi không muốn chết.”

“Tôi biết.” Erk hôn nhẹ lên tóc mai của cậu, giọng nghẹn ngào, “Tôi biết rõ mà.”

Với một cậu thiếu niên 18 tuổi mà nói, còn quá nhiều điều chưa được trải nghiệm, như là đi xem một trận NBA, như là đi nhìn tượng Nữ thần Tự do trong truyền thuyết, như là được một lần hết lòng yêu thương ai đó.

Nhưng quỹ thời gian của cậu thực sự đang bắt đầu đếm ngược rồi.