Chuyện Yêu Đương

Chương 33: Vân hải nhật xuất




Thái Sơn an, tứ hải giai an.

Thái Sơn được xưng là ngũ Nhạc độc tôn, mấy ngàn năm trước Thuỷ Hoàng đến đây phong thiện, về sau Thái Sơn được xem là thánh địa phong thiện của bậc đế vương. Phong cảnh tráng lệ, khí thế hào hùng và lịch sử phong phú khiến cho Thái Sơn chiếm một vị trí nhất định trong lòng con cháu Trung Hoa, nếu không cũng sẽ không dùng ngôi sao sáng để hình dung những người đức cao vọng trọng.

Giản Ninh và Nhậm Nguyên đứng dưới chân núi Thái Sơn, ngửa đầu nhìn đỉnh núi không thể thấy được, mây mù lượn quanh, chỉ thấy cây tùng và những tảng đá đập vào mắt cùng với sắc trời mờ mờ, giống như nhìn qua một lớp voan mỏng, đợi đến khi mặt trời mọc mới phá kén tái sinh.

“Chuyến đi này rất có giá trị.”

“Đúng vậy, đi thôi, hai chúng ta đi trước!” Nhậm Nguyên nói xong nhìn Giản Ninh, hai người ăn ý cùng nhau bắt đầu lên núi.

Đoàn người du lịch nhìn hai chàng trai, không khỏi cảm thán, sức khoẻ của thanh niên thật tốt, còn xung phong đi trước, bước chân mạnh mẽ không mệt mỏi.

Thái Sơn không chỉ có Thập Bát Bàn, Nam Thiên Môn, Chính Dương Môn, mà còn có rất nhiều chùa miếu, chùa nổi danh thì có Tổ Đình Đại Miếu được xưng là Hoa Hạ danh sơn đệ nhất miếu, Trúc Lâm Tự, Ngọc Tuyền Tự, Bích Hà Từ,… là những di tích văn hoá.

Dọc đường lên núi, hai người Giản Ninh và Nhậm Nguyên có sức khoẻ tốt nên đi đến được nơi hiểm trở nhất là Thập Bát Bàn, cuối cùng là Nam Thiên Môn nổi tiếng.

“Cẩn thận.”

“Ừm, yên tâm.”

Lúc trước có đi nhanh thì đến đây cũng phải bắt đầu cẩn thận, nếu có một người trượt chân, tự mình lăn xuống bị thương thì không nói, nhưng lại liên luỵ đến người ở phía sau. Hai bên là vách núi dốc hơn so với lúc trước, ngẩng đầu có thể nhìn thấy Nam Thiên Môn đứng ở nơi cao nhất.

Lúc lên tới đỉnh, chân trời vẫn chưa xuất hiện hồng quang, hai người cùng đứng đó chờ đến khi mặt trời mọc. Đã đến Thái Sơn một chuyến thì làm sao cũng phải ngắm mặt trời mọc một lần, đúng không?

“Phù, lúc lên tới cả chân cũng như nhũn ra.”

“Nhưng rất đáng —— Giản Ninh nhìn kìa! Mặt trời mọc!” Nhậm Nguyên còn chưa nói xong đã kéo Giản Ninh nhìn sang bên kia, hồng quang vọt ra khỏi tầng mây, đỉnh núi lập tức đứng giữa ánh sáng ấm áp, mây cũng trở nên sáng chói vì bị hồng quang chiếu rọi.

Ánh nắng mặt trời chui ra khỏi mây chiếu vào mắt mọi người, màu đỏ nhuộm sáng cả tầng mây dần dần rút lui, vật hình tròn mang ánh nắng vàng rực chiếu sáng khắp nơi trên đỉnh núi, mặt đất cũng bị mạ thành một màu vàng sáng chói.

“Đẹp quá ~”

“Xem mặt trời mọc một lần trong đời cũng đã đủ thoả mãn.” Nhậm Nguyên giả vờ quàng tay lên vai Giản Ninh, Giản Ninh cũng hiểu ý tựa đầu vào vai Nhậm Nguyên, xoa xoa gương mặt lạnh lẽo, giật mình rồi ngồi thẳng dậy.

Cả hai đều không nhìn nhau, nhưng hai bàn tay bị giấu trong ống tay áo khoác vẫn đang nắm chặt nhau.

Giờ cơm trưa, hai người Giản Ninh và Nhậm Nguyên ăn rất ngon, chỉ còn một ngày ở chung với đoàn du lịch này, ngày hôm sau bọn họ phải sang một đoàn khác đến Khúc Phụ.

“Nhậm Nguyên, sau khi về, Đinh lượng và Đan Thần định tổ chức cho sáu người chúng ta cắm trại một lần, chỉ có sáu người, không dẫn thêm người khác.” Giản Ninh nhớ tới lần gặp trước, Đinh Lượng có nói kế hoạch cho cậu nghe.

Nhậm Nguyên lùa cơm vào miệng, sau đó nói, “Được chứ, nhưng phải tìm một nơi an toàn, nếu không có chuyện xảy ra, nhất là hai cô gái gặp chuyện thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Nhậm Nguyên suy nghĩ một chút, kế hoạch này có thể thực hiện.

Có thể tìm một sườn núi an toàn hoặc là đi đến nơi thôn quê nào đó cắm trại, hai ngày một đêm, chỉ sợ người nhà hai cô gái không đồng ý, dù sao bọn họ cũng là con trai đã trưởng thành, mối quan hệ nam nữ…

Uầy, bọn họ vốn không phải quan hệ chỉ đơn thuần là quan hệ nam nữ, được rồi, để xem phụ huynh của hai nữ sinh nói sao đã.

“Tần Quyên thì khỏi lo, con nhóc kia suốt ngày ở ngoài không có nhà, cũng chưa từng gặp người nhà cô ấy, tám phần mười là đã biết chuyện giữa cổ và Đinh Lượng, đang mong chờ hai người kết hôn, cái khó chính là Phương Linh Linh, người nhà Linh Linh quản lý rất nghiêm.” Nhậm Nguyên nói suy nghĩ của mình, nhìn Giản Ninh, “Không phải cậu rất thân với Phương Linh Linh sao? Đan Thần mới nhìn đã thấy không đứng đắn, không chừng cậu đi thuyết phục sẽ được.”

“Chắc được, dù sao không thử cũng không biết được kết quả thế nào, về rồi chúng ta sẽ hẹn nhau bàn bạc địa điểm và kế hoạch.”

“Tháng chín chúng ta bắt đầu huấn luyện quân sự, đến lúc đó ra ngoài chơi một lần, trước khi đi không chừng còn tụ họp lần nữa, coi như là chúng ta đã kết thúc cấp ba.”

“Đúng vậy, thấm thoát đã hết tháng bảy.”

“Chuyện cha mẹ… Có cần làm công tác tư tưởng cho họ không? Mình sợ đến lúc đó nói thẳng ra sẽ doạ bọn họ.”

“Cũng đúng.”

Nhưng vẫn không biết rốt cuộc nên làm công tác tư tưởng như thế nào. Giản Ninh và Nhậm Nguyên quyết định cứ thuận theo tự nhiên, dù sao việc này cũng không nên nôn nóng