Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 30





Chương 30: Chị gái nhỏ
 
Bởi vì Lục Sơ Dương dẫn đội đi huấn luyện, ngày hôm sau, Yến Hồi Ôn trước giờ ăn trưa lái xe đi đến sân bay, chuyến bay của Yến Hồi Thử sẽ hạ cánh trong 1 tiếng nữa.
 
Yến Hồi Thử con người cậu bình thường trên TV đem đến cho mọi người cảm giác mình là một tiểu bá vương không dễ tiếp xúc, nhưng người quen biết cậu đều rõ ràng, cậu nhóc này là một quỷ ấu trĩ có tính trẻ con.

 
Có lẽ do tính cách trái ngược quá lớn, lại thêm vào đang trong độ tuổi này, diễn xuất của cậu vô cùng tốt. Vì vậy, nhìn số lượng fan hâm mộ ở hai bên thông đạo đón chuyến bay liền có thể thấy, cậu đang vô cùng hot.
 
Yến Hồi Ôn từ phía xa nhìn những fan hâm mộ đang chờ ở cửa ra vào, tay cầm bảng tên cùng với máy ảnh, cô trước tiên ngồi vào ghế sô pha trong một tiệm cà phê, kêu một cốc cà phê chậm rãi đợi cậu.
 
Lúc đến giờ, Yến Hồi Thử đi ra, trên đầu đội mũ lưỡi trai là quà kỷ niệm màu đỏ của Thập Nhị Cung, ở phía trên còn có dán lên ảnh hoạt hình của thần tượng Cửu thần.
 
Quần áo của cậu ngược lại vô cùng đơn giản, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng.
 
Yến Hồi Thử tay luồn vào túi quần, mặt không biểu tình đi ra ngoài, tiểu trợ lý của cậu đang đẩy hành lý đi theo phía sau.
 
Yến Hồi Ôn vừa nhìn thấy liền cười, trên vali đó đều là hình dán của Thập Nhị Cung, chỉ lo người khác không biết cậu là fanboy siêu cấp của Tống Gia Cửu vậy? Cô uống hết ly cà phê ở trong tay, lúc này Yến Hồi Thử cũng đang cùng tiểu trợ lý chen chúc vào trong đám fan hâm mộ hưng phấn.
 
Chờ đến lúc hai người bọn họ chen lấn đi đến bãi đỗ xe, đã là chuyện của nửa tiếng sau.
 

Chiếc xe Con Bọ của Yến Hồi Ôn đỗ ở ngay cửa của bãi đỗ xe, rất nhanh, Yến Hồi Thử tiến đến ngồi phía sau xe, không gian trong xe bị cậu chiếm lấy lập tức trở nên nhỏ lại.
 
Chờ bọn họ đã ngồi vào hết, Yến Hồi Ôn đạp chân ga, chiếc Con Bọ đi lên trên dốc, giống như là đuôi cá dịu dàng xuyên qua các loại xe đủ loại màu sắc.
 
"Cũng không hoan nghênh em." Yến Hồi Ôn bất mãn.
 
Yến Hồi Ôn chú tâm nhìn đường:"Chị ngay cả Sôcôla cũng dẫn đến, cũng không được tính là hoan nghênh em sao?"
 
Yến Hồi Thử đang cười đối mặt với Sôcôla ở bên cạnh, đột nhiên đem Sôcôla kéo đến dưới tay mình, thoải mái dựa lên, sau đó hỏi: "Sôcôla, ai là người đàn ông mày thích nhất ?"
 
Đây là câu hỏi thường lệ mỗi lần cậu về nhà.
 
Sôcôla ngọ ngoậy gâu gâu hai tiếng.
 
Yến Hồi Thử duỗi tay, bá đạo nắn thịt trên khuôn mặt nó, cười nói: "Tao biết rồi, là Yến Hồi Thử."
 
"Nó nói, Lục Sơ Dương." Yến Hồi Ôn không nghe nổi nữa, nói thay Sôcôla.
 
"..."
 
Lục Sơ Dương?
 
Yến Hồi Thử ngẩng đầu lên, cảm thấy tên này vô cùng quen tai, gần như nghe cô nhắc qua: "Là ai vậy?" Vậy mà dám giành tình yêu nồng nàn của Sôcôla đối với cậu.
 
"Anh rể em."

 
Yến Hồi Thử:...
 
Cậu suýt nữa quên mất!
 
Lừa gạt Sôcôla thì không nói, còn luôn tiện lại lừa gạt một người. Yến Hồi Thử im lặng suy nghĩ, trước tiên cho tên này tạm thời vào "danh sách đen" của cậu.
 
Vài ngày sau đó, có thể không một chút khoa trương mà nói, Yến Hồi Thử luôn nói gần nói xa nghe ngóng về Lục Sơ Dương. Cậu đặc biệt không tin, Lục Sơ Dương dùng một trận chạy nhanh liền thu mua được Sôcôla có tính cách lạnh lùng giống như cậu.
 
"Chị, chị đừng có bị anh ta lừa." Trong hiện trường trận chung kết Thập Nhị Cung, Yến Hồi Thử người mang đầy đủ trang bị nhìn tấm vé trong tay, cuối cùng tìm thấy một vị trí duỗi cặp chân dài ra, ngồi xuống.
 
Hôm nay, trong sân bóng rổ đặc biệt sôi động.
 
Bởi vì Thập Nhị Cung đã xa chức vô địch 22 năm, đây là trong 22 năm qua, lần đầu tiên đối với lá cờ vô địch đó có thể chạm tay sờ vào. Cho nên, không chỉ có Yến Hồi Thử, có rất nhiều minh tinh tự mình đến hiện trường cổ vũ.
 
Tai của Yến Hồi Ôn bị chấn động đến vang lên tiếng ong ong, cô chậm rãi vặn mở một chai nước suối:"Sẽ không bị lừa."
 
"Sẽ không?" Yến Hồi Thử cười híp mắt tiến lại gần,"Hơn mười ngày nay, chị cũng không ra ngoài hẹn hò."
 
"Anh ấy vô cùng bận." Vừa mới trở về.
 
"Cái gì?"
 
"Chị nói!" Trong sân bóng vô cùng ầm ĩ, Yến Hồi Ôn giương giọng,"Em đến khi nào có thể không ấu trĩ như vậy!"
 
Cậu nghiêm túc suy nghĩ:"Có lẽ....khi có bạn gái."
 
. . . . .
 
Bởi vì vị trí ngồi của hai người cũng không quá tốt,  fan bóng rổ sức lực lại lớn, không nói đến phải dùng sức nói chuyện, còn nghe không được rõ ràng. Hai người đối mắt nhìn nhau, xua tay, dứt khoát ăn ý im lặng.
 
Vốn là bọn họ có thể ngồi ở hàng ghế VIP ở hàng đầu tiên, trước khi vào sân bóng, Yến Hồi Thử đã gọi điện cho anh họ Chu Kỷ Hứa. Hôm nay, đối thủ trận chung kết của Thập Nhị Cung chính là đội trưởng Chu Kỷ Hứa.
 
Sau khi điện thoại được kết nối, Yến Hồi Thử giống như tiểu bá vương, trước tiên bày tỏ một tý sự chúc phúc một cách tượng trưng, lại vô lại cầu xin Chu Kỷ Hứa nương tay, đều là bạn bè không cần chém giết lẫn nhau.
 
Chu Kỷ Hứa cười mỉm nói với cậu, anh ta cùng Cửu Thần của cậu từng ăn qua bữa cơm, hơn nữa ai cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
 
Yến Hồi Thử vừa nghe xong, đưa tay lau nước mắt từ chối ngồi vào vị trí VIP của phe đối phương làm phản đồ, chính là như vậy, cắn răng cắn lợi mà trở về phe màu đỏ của nam thần.
 
Phía dưới bọn họ chính là nửa bên sân của Thập Nhị Cung.
 
Vì vậy, lúc trận đấu bắt đầu, bọn họ có thể trực tiếp quan sát thấy huấn luyện viên đứng lên ngồi xuống.
 
Yến Hồi Thử bắt đầu khẩn trương....
 
Yến Hồi Ôn bắt đầu khẩn trương....
 
Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
 
Đột nhiên.
 
"Chị." Yến Hồi Thử chỉ thẳng nhìn chằm chằm vào nam thần bị thay thế, thì thào:"Quá đau rồi..."
 
Nam thần của cậu, Tống Gia Cửu ngồi ở ghế hàng đầu tiên, đội y tế nhanh chóng chạy qua, từ trong hộp y tế nhanh chóng lấy ra ống tiêm, đẩy đầu kim lên. Sau đó, đội y tế đem đầu kim nghiêng nghiêng chích vào trán của Tống Gia Cửu, rút ra một ống máu bầm.
 
Màn hình lớn phóng to khuôn mặt anh ta.
 
Anh ta động đậy đuôi lông mày, không chút biểu tình.
 
Yến Hồi Ôn càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được lấy di động nhắn cho Lục Sơ Dương một tin nhắn: Anh có phải cũng thường bị thương?
 
Qua một giây sau, liền nhận được tin nhắn hồi âm, cô nhanh chóng ấn mở.
 
Anh: Cũng?
 
Yến Hồi Ôn hít mũi, lại đánh chữ lên màn hình: Trên người anh có nhiều vết thương không? Có vết thương vô cùng nghiêm trọng hay không?
 
Loại tâm tình muốn biết lại đau lòng biết được, làm cô cũng nghe không thấy âm thanh của sân bóng, sau đó điện thoại rung lên, cô nhanh chóng lướt mở nhìn xuống.
 
Anh: Làm sao vậy?
 
Yến Hồi Ôn bỗng nhiên gấp gáp: Nói mau, có hay không bị thương vô cùng nghiêm trọng?
 
Có lẽ, bên kia cảm nhận được tâm tình của cô không thích hợp, bởi vì cô chưa từng như vậy. Rất nhanh, tin nhắn lại đáp lại, Yến Hồi Ôn cảm thấy tim mình đều run lên, nhưng khi mở ra....
 
Mặt cô thoáng chốc liền đỏ lên.
 
Anh: Không có, trở về toàn thân trên dưới từng tấc một đều để em tự tay chạm vào kiểm tra, bây giờ có thể yên tâm chưa?"
 
Gần như không dừng lại, tin nhắn lại đến.
 
Anh: Em đừng giở trò vô lại.
 
. . . . . 
 
Toàn thân trên dưới?
 
Yến Hồi Ôn á khẩu không nói nên lời, làm sao lại nói tới cái này chứ?
 
Cô nhanh chóng nắm di động vào trong tay, Yến Hồi Thử ở bên cạnh xoay đầu, híp mắt nghi ngờ: "Mặt đỏ cái gì? Chị, di động của chị lại reo kìa."Cậu dùng cằm chỉ vào di động của cô.
 
"À......là đau lòng á." Yến Hồi Ôn giả vờ nhìn chằm chằm vào tỉ số trên sân bóng nỉ non.
 
Chờ Yến Hồi Thử cuối cùng bằng lòng xoay đầu lại xem bóng rổ, cô mới cúi đầu lặng lẽ ấn mở tin nhắn.

 
Lục Sơ Dương: Mấy giờ kết thúc?
 
Yến Hồi Ôn ngẩng đầu nhìn thời gian màu đỏ trên máy tính giờ: Nhanh thôi, ước chừng hơn 9 giờ.
 
Anh: Anh đang trên đường, ở bên ngoài chờ em.
 
. . . . . 
 
Yến Hồi Ôn cất di động vào, ngẩng mặt lên, đối diện với màn hình máy tính giờ ở trước mặt, chữ số lớn màu đỏ ở phía sau nhìn mà thấy giật mình. Ánh mắt cô nhìn xuống dưới đài, sau khi tạm ngừng, Tống Gia Cửu xé đi miếng băng dán ở trên trán lên sân, đội viên của anh ta đi theo.
 
"Chờ chút! Vừa nãy Cửu Thần có phải là xoay đầu cười đối với ghế khán giả hay không?" Yến Hồi Thử kinh ngạc.
 
"Ừm..." Yến Hồi Ôn nhìn theo hướng mà ánh mắt của Tống Gia Cửu vừa đảo qua,"Dịu dàng như vậy, có lẽ là an ủi bạn gái?"
 
"Ngầu!"
 
. . . .  .
 
Trong một khoảng thời gian dài, Yến Hồi Ôn còn chưa có thể từ lấy được bình tĩnh trong tâm tình trước thất bại chung cuộc.
 
Nói đến, kỳ thật hổ thẹn, cô cũng không hiểu bóng rổ. Nhưng trên trận đấu ánh mắt chấp nhất với lý tưởng của những đội viên, làm cô nhớ tới Lục Sơ Dương cùng với đồng đội của anh.
 
"Thập Nhị Cung, năm sau nhất định sẽ quay lại." Yến Hồi Thử khó có được mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thấp giọng nói.
 
Yến Hồi Ôn từ tầm mắt của cậu nhìn thấy biển quảng cáo ở dưới sân...
 
"Without Fail"
 
Nhất định.
 
Ở trong hiện trường có nhiều fan bóng rổ bởi vì lần thất bại này mà đều khóc lên, hai người đứng lên, giống như mọi người. Lòng bàn tay trái hướng xuống, dùng ngón cái tay phải giữ chặt, gửi đến cho Thập Nhị Cung rồi từ từ đi ra ngoài theo dòng người.
 
Im lặng một hồi, Yến Hồi Thử đột nhiên kéo Yến Hồi Ôn lại: "Không được! Em phải đi xem bọn họ, nói với bọn họ đừng từ bỏ, fanboy luôn luôn ở bên cạnh họ."
 
Yến Hồi Ôn vẻ mặt kỳ diệu nhìn cậu.
 
Kết quả, hai người vẫn là thông qua quan hệ của Chu Kỷ Hứa, tìm đến phòng nghỉ ngơi của Thập Nhị Cung.
 
Hả? Không có một người.
 
Thông qua mọi cách nghe ngóng, Yến Hồi Thử cuối cùng dựa vào gương mặt già trẻ đều ăn mà tìm ra, Tống Gia Cửu đang cùng đội viên ở phòng y tế trị liệu, cậu quyết định lại lần nữa mò qua. Phòng y tế ở tầng 6, bọn họ từ tầng 2 đi thang máy lên.
 
Có Lẽ là nguyên do nghiệp vụ thang máy, lúc bọn họ chờ thang máy xung quanh không có một ai.
 
Yến Hồi Thử ấn thang máy hướng lên, đem khẩu trang cùng mắt kính gỡ ra, lúc này lại nhớ tới Lục Sơ Dương. Nhìn thang máy chậm chạp từ tầng 8 đi xuống, cậu vừa đợi vừa vênh váo hỏi: "Anh ta là quân nhân? Giống như ông nội và ba, là loại huấn luyện quân sự đánh em lúc nhỏ?"
 
"Sẽ là loại đánh em!" Yến Hồi Ôn chọc vào trong tường,lẳng lặng trả lời.
 
"..."
 
Chân mày đẹp trai của Yến Hồi Thử nhướng lên, mới không tin nha, phát hiện thang máy xuống lầu một, lại đi lên, chắc là đón người lên.
 
Ting một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng hai.
 
Cửa thang máy dần mở ra, bên trong có một cô gái đang cúi đầu đứng.
 
Yến Hồi Ôn vừa gửi tin nhắn cho Lục Sơ Dương vừa bước vào bên trong, đứng ngay bên cạnh cô gái. Cô gái đó trên cổ treo một thẻ công tác, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng đau lòng.
 
Cô gái xoay đầu nhìn thấy có người tiến vào, nâng tay chậm rãi lau đi nước mắt đang rơi.
 
Cô ấy gặp phải chuyện gì?
 
Yến Hồi Ôn chú ý tới tên trên thẻ công tác, Ôn Cửu.
 
Trên người cô ấy có một loại mùi hương cây cỏ, cả người giống như một cô gái cổ điển đi từ trong sách thuốc ra, làm cho người khác muốn tiếp cận. Đại khái đôi bàn tay dịu dàng đó đặt lên người khác, liền cảm thấy không chỗ nào đau.
 
Cô ấy cũng đi tầng 6, cho nên, là bác sĩ của phòng y tế?
 
Bác sĩ trẻ như vậy? Không quá giống.... rõ ràng là học sinh nha.
 
"Chị gái nhỏ." Yến Hồi Thử có lẽ đoán giống Yến Hồi Ôn, cậu lập tức đứng ở bên cạnh, thấp đầu đảo mắt nhìn cô gái: "Chị biết phòng y tế ở đâu không?"
 
"Ra khỏi thang máy rẽ phải." Bởi vì vừa mới khóc, giọng của cô ấy mang theo giọng mũi.
 
"Rẽ phải, sau đó thì sao?" Yến Hồi Thử tiếp tục hỏi.
 
Cô gái lờ mờ nhìn cậu: "À, đi thẳng lại rẽ bên trái."
 
"Sau đó?"
 
"Lại rẽ phải?"
 
"Còn nữa không?"
 
Cô gái vuốt mũi, kiềm chế một chút giọng nghẹn ngào, xua tay với cậu.
 
"Hết rồi?" Yến Hồi Thử hỏi.
 
"Ừm."
 
"Chị gái nhỏ!" Yến Hồi Thử nói, nhịn rồi lại nhịn xuống,"Nhưng mà, chị thật sự không nhận ra tôi là ai sao?"
 
Cô gái gật đầu, cô ấy đương nhiên nhận ra rồi, không những cậu ta, còn có họa sĩ truyện tranh bên cạnh cậu, cô ấy cũng nhận ra. Nhưng mà..... Cô ấy bởi vì bạn trai Tống Gia Cửu đang bị thương, đau lòng đến sắp ngất rồi, một chút cũng không muốn nói chuyện.

 
Yến Hồi Ôn càng nhìn cô ấy càng cảm thấy xót xa, nhẹ nhàng đến bên cạnh cô ấy, muốn an ủi cô ấy.
 
Nhưng không ngờ, Yến Hồi Thử thấp giọng ồ một tiếng, lại giành trước nói: "Chị cũng muốn đi xem Cửu Thần?"
 
Cô gái gật đầu.
 
"Là muốn xin chữ ký sao?"
 
"Không muốn."
 
"Không muốn?" Yến Hồi Thử vậy mà cảm thấy ngầu.
 
Chữ ký của Tống Gia Cửu, cô bản thân liền có thể ký nha, cô ấy cuối cùng bị cậu hỏi đến bất đắc dĩ, giọng nghẹn ngào cười lên: "Ừm, tôi.... tạm thời không cần."
 
Lúc này, thang máy ting một tiếng, dừng lại ở tầng 4, cửa dần mở ra, có âm thanh kích động truyền tới.
 
"Tôi vừa nhìn thấy tiểu bá vương tiến vào thang máy nha, chắc là chiếc thang máy này không sai!"
 
"Thật sao? Kỳ Kỳ bảo ở sân đấu nhìn thấy anh ấy, tôi còn không tin..."
 
"Thật nha thật nha!"
 
. . . .
 
Nghe âm thanh, chắc là có hơn 10 người.
 
Kết quả, sau khi thang máy mở ra, bên ngoài vậy mà chi chít toàn là người, đều là một bộ mặt không thể tin được lại vô cùng hưng phấn mà hướng ánh mắt vào trong: "Ah ah ah, Yến Hồi Thử, bảo bảo...."
 
Yến Hồi Thử thậm chí còn không kịp đeo lên khẩu trang.
 
Hai bên đứng hình 1 giây, Yến Hồi Thử nhanh chóng ấn nút thang máy, trước khi fan hâm mộ vọt vào, đem cửa thang máy đóng lại. Cuối cùng trong chốc lát, cậu ta nghe thấy bên ngoài la lên: "Ở bên đây, bên đây, nhanh qua đây! Tiểu bá vương ở bên này, chúng ta đi tầng 6..."
 
Ba người ở trong thang máy trợn mắt há mồm.
 
Yến Hồi Ôn mò ra di động gọi điện cho Lục Sơ Dương, đối phương lập tức nhận máy. Lúc giọng trầm thấp của anh truyền đến, Yến Hồi Ôn đầu ngón chân vẽ lên mặt đất, báo cáo: "Bọn em chắc là một chốc lát không ra được rồi."
 
"Hồi Ôn." Bên kia sau khi hiểu rõ tình hình của cô, dặn dò: "Lúc đến tầng 6, em cùng với cô gái đó đi ra trước."
 
"Để em trai em ở lại bên trong, như, như vậy không hay lắm?" Yến Hồi Ôn không đành lòng nhìn Yến Hồi Thử.
 
Bên kia điện thoại cười: "Em với cậu ta cùng chạy? Nghe lời, sau đó đưa điện thoại cho cậu ta."
 
Nhân lúc này, Lục Sơ Dương từ chiếc xe việt dã lớn màu xanh lục quân đi xuống, đóng sầm cửa lại, quét mắt nhìn xung quanh. Ống nhòm ở trong xe, anh thuận tay cầm lên, từ ánh đèn rực rỡ bên trong cửa sổ phía trên sân bóng, nhìn trên dưới một lần.
 
Yến Hồi Ôn đưa di động đến tay của Yến Hồi Thử.
 
"Có thể tin tưởng?" Cậu cầm lấy di động thấp giọng.
 
"Đương nhiên rồi!" Cô tay nắm thành đấm.
 
. . . . 
 
Sau đó, Yến Hồi Thử bá đạo "alo" một tiếng với bên kia máy, không ngờ bên kia tựa như không để ý phát ra tiếng cười: "Từ chỗ của tôi có thể thấy, mỗi tầng đều có fan hâm mộ của cậu đang chắn kín."
 
"Cho nên.... cụ thể phải làm sao?"
 
"Cụ thể?" Bên kia cười lên, hời hợt nói: "Cậu chỉ cần chạy, tôi sẽ chỉ cho cậu con đường tốt nhất."
 
"Có thể."
 
Yến Hồi Ôn nhìn vẻ mặt cổ quái của Yến Hồi Thử im lặng hai giây, nếu như nói khuôn mặt bá vương của cậu xuất hiện biểu tình này, vậy rõ ràng, cậu đang thỏa hiệp.
 
Tầng 6, một tiếng ting chói tai, cửa thang máy vẫn chưa mở ra, bọn họ liền có thể nghe thấy fan hâm mộ đang la hét bên ngoài.
 
Yến Hồi Thử ép mũ lưỡi trai xuống, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cậu đem di động dán lên bên tai, chờ Lục Sơ Dương ở bên kia điện thoại chỉ đường cho cậu.
 
Bên ngoài cửa, quả nhiên người kín hết chỗ.
 
Yến Hồi Ôn đang than nhẹ, lúc không biết nên từ chỗ nào đi ra, ở bên cạnh, cô gái nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng an ủi: "Đi cùng tôi."
 
Hả?
 
Yến Hồi Ôn nhìn thấy, trên thẻ công tác của cô gái không phải là bác sĩ, thậm chí trừ tên ra không còn gì khác.
 
Cho nên.... Cô ấy là ai?