Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 18





Chương 18: Dỗ dành cô
 
Yến Hồi Ôn nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi yên đó, Lục Sơ Dương rất nhanh liền đi tới, anh mặc một bộ rằn ri sạch sẽ, một chút cũng không sợ lạnh đem cổ áo xắn tới khuỷu tay, bởi vì nguyên nhân quần áo khép kín, thắt lưng vũ trang của anh nằm gần lưng và hông.
 
Chỗ đó, thế nhưng....vô cùng gợi cảm.

 
Từ góc độ trên cây, Yến Hồi Ôn lén nhìn cánh tay mà anh lộ ra ngoài cổ áo, không thô to mà rắn chắc có lực, những sợi gân xanh mơ hồ trên cơ bắp.
 
. . . .  .
 
Không, không được nhìn nữa!
 
Yến Hồi Ôn cẩn thận cúi đầu, quên mất Lục Sơ Dương đang ở phía dưới, vừa cúi xuống liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lòng cô lộp bộp, Lục Sơ Dương liền ngẩng đầu hỏi: "Em leo lên trên đó là muốn làm gì?"
 
Trong lòng cô gấp đến độ xoay vài vòng, còn có thể làm gì, đương nhiên là hái lá hương nhu của anh rồi.
 
Yến Hồi Ôn đánh giá sắc mặt của anh, thế là, lúc mở miệng làm câu trả lời của mình nghe hay một chút: "Em, em tuyệt đối không phải đến trộm rau dại của anh."
 
Lục Sơ Dương im lặng nhìn cô
 

"Em xuống trước đi." Lúc anh nói chuyện, giọng nói rất trầm thấp, chậm rãi giống như dòng sông yên bình.
 
Yến Hồi Ôn duỗi cổ, thương lượng:"Vậy, em nhảy xuống nha?"
 
Anh "Ừm"
 
"Chờ chút, chờ chút!" Qua một hồi, Yến Hồi Ôn thật sâu nhìn đôi mắt to đen đang trợn mắt nhìn chằm chằm cô của Cửu Nhĩ, nhỏ giọng đề nghị: "Cái đó.... Anh có thể làm Cửu Nhĩ trước tiên không cần kích động không?"
 
Lục Sơ Dương duỗi tay, sờ đầu nó.
 
Nó ngồi xổm xuống, yên tĩnh lại.
 
Yến Hồi Ôn vội vàng không kịp phòng bị liền nhảy xuống, cô vốn định di chuyển một chút mới nhảy, không ngờ rằng bản thân lại quá dũng mãnh, sẽ không té ngã chứ? Trước khi rơi xuống đất trong lòng cô chảy hai hàng nước mắt.
 
Nhưng có một đôi bàn tay vô cùng vững chắc lại có lực bế lấy cô, vòng chặt ôm lấy eo của cô.
 
Thời gian hình như dừng lại hai giây.
 
Thình thịch, thình thịch.
 
Yến Hồi Ôn nghe thấy tiếng tim đập vô cùng lớn của Cửu Nhĩ, cô mở to mắt, vòng ngực dày rộng của Lục Sơ Dương đang dán vào bên sườn mặt của cô. Cô khẩn trương không dám nói chuyện, chỉ một mực đỏ mặt, nhẹ nhàng cọ xát vào ngực anh.
 
"Cọ thoải mái không?" Đối phương ở trên đầu cô hỏi.
 
Yến Hồi Ôn oành một cái nổ tung.
 
"Không không..... không phải, em không dám...." Cô lùi lại phía sau, hả? "Anh anh...buông tay ra trước đi."
 
Lục Sơ Dương buông tay, cô xoay người đem trán đập vào thân cây, lại dùng tay cào lên.
 
"Đi thôi." Lục Sơ Dương nghiêng đầu gọi cô, kêu Cửu Nhĩ đi trước, chờ một chút lại hơi nhíu mày hỏi cô: "Là Lâm Tại Ngôn để em đến."
 
Yến Hồi Ôn vô cùng nghĩa khí, mạnh mẽ lắc đầu.
 
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng trong lòng Lục Sơ Dương lại rõ ràng, anh không tiếp tục nói chuyện, hai người đi về hướng dưới núi, bầu không khí nhất thời yên lặng xuống.
 
Yến Hồi Ôn cúi đầu chạy bước nhỏ phía sau, nâng mắt nhìn Cửu Nhĩ, ngoan ngoãn hơn cả cô đi theo Lục Sơ Dương. Nó vậy mà là "bạn sinh tử" của Lục Sơ Dương, thế là cô lặng lẽ lại gần nó.
 
Cô vẫy tay, cùng Cửu Nhĩ chào hỏi.
 
"Lần trước mày tìm bom, thật sự vô cùng ngầu." Yến Hồi Ôn nhẹ nhàng nhìn nó, quả nhiên Cửu Nhĩ xoay đầu lại, cô lập tức vỗ tay bày tỏ khuyến khích: "Hôm nào giới thiệu Sôcôla cho mày quen biết được không?"
 
Cửu Nhĩ kỳ quái liếc nhìn cô, xoay đầu theo sau Lục Sơ Dương.
 
"Ê... mày đừng có kiêu ngạo như vậy mà." Yến Hồi Ôn dè dặt tiếp tục lại gần nó, vậy mà có ảo giác là đến cửa gặp bạn thân thất bại, vì vậy, cô cười càng ngọt, "Mày bình thường thích ăn gì nào, chỉ ăn thức ăn cho chó sao? Mày có thể gật đầu?"
 
Cửu Nhĩ thản nhiên liếc nhìn cô.
 
"Mày là cô gái nhỏ sao?" Yến Hồi Ôn lại hỏi.

 
. . . . .
 
Lục Sơ Dương ở phía trước nghe một lúc cô không có gì làm mà cùng chó nói chuyện, thật sự không thể nghe xuống tiếp, xoay đầu ngoắc tay bảo cô đi tới. Yến Hồi Ôn nghe lời chạy sang, anh thấp giọng nói: "Là đực."
 
Hả? Là đực sao!
 
"Ha ha." Yến Hồi Ôn chân thành cùng Cửu nhĩ gật đầu, "Chào em trai, em trai đều vô cùng đẹp trai, chị vô cùng thích em trai....Ừm, Sôcôla cũng là em trai."
 
Sau đó cô cúi đầu nghĩ lại, tại sao lần đầu tiên Lục Sơ Dương có thể chinh phục được Sôcôla, làm cho nó ngày nhớ đêm mong. Cô ở trước mặt Cửu Nhĩ, làm sao không có chút tiếng nói nhỉ?
 
"Cửu Nhĩ nhận thức người." Lục Sơ Dương hình như phát ra tiếng cười, "Nhìn em nhiều vài cái, có thể nghe hiểu lời của em, đã là hành động vô cùng thân thiết rồi."
 
"Hả? Thật không?" Cô kích động.
 
Hai người sóng đôi im lặng một lúc, lúc này mặt trời đang nhô cao, những tia sáng ấm áp chiếu thẳng xuống, nhắc nhở bọn họ rằng đã là buổi trưa.
 
Lục Sơ Dương đột nhiên phá vỡ yên lặng, hỏi cô: "Em đói chưa?"
 
"Chưa ạ." Yến Hồi Ôn phản xạ có điều kiện trả lời.
 
"Thật sự không đói."
 
"Không đói."
 
Lục Sơ Dương chăm chú nhìn mặt cô, ngừng lại, lại cười ra tiếng: "Được, vừa lúc, đi với anh."
 
"Hả?" Yến Hồi Ôn lúc này mới hậu tri hậu giác ảo não, tại sao cô lại nói không đói chứ, rõ ràng bụng cũng đã kêu rồi, cô từng bước di chuyển ngửa đầu hỏi: "Đi đâu vậy ạ?"
 
. . . . 
 
Không tới 15 phút, Lục Sơ Dương dẫn cô tới của phòng làm việc của anh, anh cắm chìa khóa vào, đi vào mở cửa. Yến Hồi Ôn theo phía sau anh, bước vào trong phòng.
 
Thấy Lục Sơ Dương đang đưa lưng về phía cô đi đến cửa sổ bên tường mở ra, Yến Hồi Ôn nhanh chóng nắm bắt thời gian đảo mắt nhìn một vòng phòng làm việc của anh. Tiêu chuẩn phù hợp với trung đội trưởng, gọn gàng không chút cẩu thả, tổng thể phong cách xem ra mạnh mẽ giống như anh.
 
Nhưng có điều, thứ màu xanh lam bị đậy lại nằm ở trong góc là chuyện gì? Đó rõ ràng là chú doraemon mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
 
Tặng cô sao? Cũng không thể là bày trí chứ.
 
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, Lục Sơ Dương nhận máy, anh cùng đầu bên kia đại khái đang thảo luận về vài ngày lễ thanh minh, bởi vì Yến Hồi Ôn nghe thấy anh nói đến tảo mộ.
 
Thế là, từ lúc nhận máy, Lục Sơ Dương liền tiến vào trạng thái công việc trầm mặc bĩnh tĩnh. Nhưng có điều, anh vẫn dành thời gian dùng ánh mắt chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, ra hiệu Yến Hồi Ôn ngồi.
 
Yến Hồi Ôn nghiêng người, ngồi xuống.
 
Lục Sơ Dương bỏ xuống điện thoại, mở máy tính ra, lúc lấy văn kiện từ trong ngăn kéo, anh hỏi: "Viết báo cáo bao giờ chưa?"
 
Hả? Yến Hồi Ôn dưới trạng thái làm việc của anh, ngồi ngay ngắn: "Từng viết qua..."
 
Sau đó, cô hình như nghe thấy Lục Sơ Dương "ừm" một tiếng, nhưng rất nhanh, anh liền đem máy tính cho cô xem, cũng đưa ra một mệnh lệnh đơn giản: "Viết bản báo cáo này." Trong màn hình, anh vừa gõ xong tiêu đề.
 
Yến Hòi Ôn nhìn màn hình, nháy mắt hai cái.
 
"Được...." Được thì được, nhưng tại sao cô phải viết báo cáo?
 
Lục Sơ Dương vừa cúi đầu viết gì đó vừa vươn tay ra, cong lại gõ một túi ngọn lá hương nhu trên mặt bàn, dường như đang nói: Lấy của đồ của người khác, làm chút việc bù lại.
 
Yến Hồi Ôn thoáng chốc lúng túng, vùi đầu xuống gõ chữ.
 
Trong phòng làm việc trở nên im lặng, Lục Sơ Dương tìm việc cho cô làm, làm cô chưa đến nỗi nhàm chán, ánh mắt thật sâu đảo qua vài chữ lễ thanh minh, bắt đầu nâng tay gõ bản báo cáo khác.
 
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
 
Lục Sơ Dương lần thứ tám bắt được ánh mắt nhìn trộm qua đây của Yến Hồi Ôn, cuối cùng kết thúc công việc ngẩng đầu lên. Bởi vì thời gian yên lặng khá lâu, vừa mở miệng, giọng của anh có chút trầm: "Viết xong rồi?"
 
Yến Hồi Ôn dùng lực gật đầu, không nhịn được lại nhìn anh.
 
Khuôn mặt bình tĩnh, giọng nói thản nhiên.
 
Quả nhiên, đàn ông nghiêm túc làm việc vô cùng có mị lực.
 
"Tàng tang tang!" Cô giống như hiến bảo vật chuyển máy tính qua, chỉ cho anh xem: "Vẫn, có thể đúng không?"
 
Ánh mắt Lục Sơ Dương nhìn vào màn hình, liếc nhìn trên dưới, cuối cùng dừng lại trên mặt cô. Nhìn chằm chằm nửa giây, anh đóng máy tính lại, đứng lên: "Đi ăn cơm."
 
Đội trưởng Lục cuối cùng phát cơm cho cô rồi, lúc Yến Hồi Ôn đứng ở cửa nhà bếp, có loại xúc động như vậy.
 
Có lẽ đội trưởng Lục lại cho cô lấy thêm chút tiện lợi từ anh rồi.
 
Nhưng tại sao không phải là nhà ăn, mà lại là nhà bếp? Anh định nấu cơm cho cô sao? Chờ chút! Còn chú mèo máy ở trong phòng làm việc, Lẽ nào....Không phải tặng cô sao?
 
Trong lòng cô băn khoăn, đi theo Lục Sơ Dương vào trong, bên trong kỳ thật là một gian bếp vô cùng khí thế. Anh vừa bước vào cửa, một vị đại đội trưởng mập ở bên bàn liền ngẩng đầu cười hiện ra nếp nhăn nhìn bọn họ: "Tiểu đội trưởng Lục tới rồi!"
 
"Đại đội trưởng Thành." Lục Sơ Dương vô cùng có lẽ phép xưng hô với đối phương, đây là cha của một người người chiến hữu quá cố của anh, vị chiến hữu quá cố đó là chiến sĩ mà Lục Sơ Dương tự tay dẫn dắt.
 
Trên người đối phương đang mang một tạp dề màu trắng, trên tay đang cầm dao khắc một củ khoai tây, con dao múa vô cùng nhanh.
 
Lúc nhìn thấy Yến Hồi Ôn bên cạnh Lục Sơ Dương, ông dùng tay lại, kinh ngạc "ồ" một tiếng, nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua Lục Sơ Dương với cô gái nào đi cùng nhau.
 
Nhưng rất nhanh, Thành đại đội trưởng giống như người không có chuyện làm vẫy vẫy tay, để bọn họ nhanh đi qua: "Muốn ăn gì?" Ông đương nhiên biết khẩu vị của Lục Sơ Dương, lời này là hỏi Yến Hồi Ôn.
 
Yến Hồi Ôn nhìn chằm chằm vào bàn tay chạm khắc khoai tây của ông ấy một lúc, rồi lẩm bẩm: "Ngài thật ngầu."
 
Đại đội trưởng thành cười ha ha.
 
Yến Hồi Ôn thật sự quá ngoan ngoãn, trong lòng ông vô cùng thích, vì vậy khom người nhặt mấy củ khoai tây ở trong sọt dưới bàn ném ra: "Đến đây, ta dạy cho cháu?"
 
Kỳ thật, Yến Hồi Ôn là người biết chơi dao.
 
Nhưng cô không nói gì, vẫn là buộc tóc lên, vô cùng vui vẻ nhặt khoai tây lên cùng học với đại đội trưởng. Lục Sơ Dương đứng ở đằng sau nhìn, nhắc nhở cô cẩn thận, cô nhẹ nhàng cười: "Vâng."
 
Khoai tây vừa trơn vừa cứng, giòn đến mức nếu không cẩn thận sẽ chẻ ra một lỗ to.
 
Nhưng mà, vấn đề nhỏ này cũng không làm khó được người khéo tay như Yến Hồi Ôn, tay cô trời sinh chính là làm những việc tinh tế như thế này. 
 
Cô đặt lưỡi dao vào giữa hai đầu ngón tay, ngón tay út áp vào củ khoai tây, từng chút một gọt xuống những phần không cần thiết.
 
Tiểu Chiến sĩ trong nhà bếp đang đứng một bên bận rộn với bữa tối, ngẩng đầu nhìn chú chó nhỏ mà Yến Hồi Ôn đang khắc đã có hình dáng, kinh ngạc kêu lên: "Cô quả thật giống với tiểu đội trưởng Lục của chúng tôi, tiểu đội trưởng Lục lần trước thuần thục khắc một con rồng."
 
"Hả?" Yến Hồi Ôn nghe xong cắn môi cười, đem một sợi tóc rơi xuống cọ về sau tai, lén nhìn Lục Sơ Dương, "Vậy.... anh ấy khắc có đẹp mắt không?"
 
Tiểu chiến sĩ cười ha ha ha, quay lại xem xét hai người.
 
Lục Sơ Dương đang thuận tay hỗ trợ chuẩn bị thức ăn cười ra tiếng: "Đẹp mắt."
 
"Ồ..."
 
Sau đó, Lục Sơ Dương nhìn thấy Yến Hồi Ôn xuống tay không có vấn đề gì lớn, liền đi ra ngoài, lại gần xà đơn gần bên khu nhà bếp lấy ra một điếu thuốc. Đại đội trưởng Thành cũng từ bên trong đi ra, hai tay lau lên tạp dề màu trắng.
 
Ông đến bên cạnh Lục Sơ Dương, tay có chút già nua kẹp lấy điếu thuốc tìm Lục Sơ Dương châm lửa.
 
Lục Sơ Dương nhanh chóng lấy xuống điếu thuốc trong miệng, chà tắt lên xà đơn: "Ngài đừng hút."
 
"Tiểu tử này." Đại đội trưởng Thành nhếch miệng cười cười, đem thuốc kẹp lên tai, nhìn anh cuối cùng hỏi: "Cô bé này là bạn gái cậu?"
 
Lục Sơ Dương không lên tiếng.
 
"Không phải?" Ông không tin tiếp tục hỏi.
 
Lục Sơ Dương ngẩn người, cuối cùng cười: "Cháu vẫn chưa nói, muốn dỗ dành trước."
 
"Làm người ta tức giận rồi?"
 
"Hình như vậy." Lục Sơ Dương nhớ lại một chút hôm gỡ bom, lúc anh tức giận, bộ dạng Yến Hồi Ôn nâng tay lau đi nước mắt.
 
"Ừm." Đại đội trưởng Thành chậm rãi kéo dài giọng, vỗ vai anh, lúc từ cửa nhìn Yến Hồi Ôn, trong đôi mắt cũng hiện lên từ ái, "Cô gái nhỏ không tệ, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, tiểu tử cậu cả người cứng từ trong xương, gặp được vận may gì mới tìm được."
 
Lục Sơ Dương nâng cằm, ánh mắt anh cũng thuận theo rơi trên khuôn mặt bận rộn ở trong bếp của Yến Hồi Ôn, nhẹ nhàng nhìn một chút: "Ừm, gặp phải vận may."
 
Lại qua 10 phút, Lục Sơ Dương từ xa nhìn thấy Yến Hồi Ôn khắc xong thứ trong tay, đang nhìn trái phái tìm việc để làm. Anh đi lại, thuần thục sắc rau, lại làm một con cá, loạt xoạt một tiếng bỏ vào nồi.
 
Yến Hồi Ôn bị ánh mắt của anh ngăn lại phía sau, trợn mắt há mồm nhìn anh xào nấu.

 
Tư thế này, thật sự vô cùng đẹp trai.
 
"Cô gái nhỏ, cháu có lộc ăn rồi." Giọng nói của đại đội trưởng Thành từ xa truyền đến, "Toàn bộ đội đặc chiến đều biết tiểu đội trưởng Lục nấu ăn cực ngon, muốn ăn mà không được, hôm nay một bàn này đều là của cháu."
 
Ông từ ái nhìn vào Yến Hồi Ôn một chút, trong lòng nghĩ bên trong căn cứ này, tên nhóc cứng đầu dám lên trời xuống đất, không gì không làm được, lại ở trong nhà bếp của ông làm cơm cho một cô gái.
 
Đây là tin tức lớn phải nhanh chạy đi nói cho mọi người biết nha.
 
Mặt Yến Hồi Ôn nóng lên, sau đó lại đỏ, nhanh chóng đến bên cạnh Lục Sơ Dương, nhỏ giọng nói: "Em giúp anh."
 
Cuối cùng, vài tiểu chiến sĩ bị bọn họ mời lại cùng ăn cơm, Yến Hồi Ôn khẩn trương không dám ngẩng đầu, một bữa cơm cũng vô cùng dè dặt. Nhưng, thật sự, vô cùng ngon!
 
Lúc Lục Sơ Dương chở cô về nhà, nói với cô mấy ngày này sẽ rất bận, bởi vì lễ thanh minh phải làm lễ truy điệu chiến hữu.
 
Yến Hồi Ôn ngoan ngoãn nói không sao cả, báo cáo với anh, ngày mai cô cũng phải đi một chuyến đến Chu gia ở Hội Thành, truy điệu cho bà ngoại. Sau đó lễ thanh minh cùng ông nội thờ cúng tổ tiên, lại đi nghĩa trang để tôn vinh tiền liệt.
 
Ngày hôm sau, Yến Hồi Ôn liền bay đến Hội Thành.
 
Vào đầu tháng Tư, tại thành phố ven sông này, trời bắt đầu mưa tí tách, bầu trời xám xịt, lễ truy điệu của Chu gia diễn ra đâu vào đấy. Yến Hồi Ôn nhìn thấy nụ cười của bà ngoại trong bức ảnh, vành mắt liền đỏ lên một câu cũng nói không ra.
 
Ngày mùng 4 hôm đó, cô mới xong việc ở Chu gia, bởi vì buổi tối phải ăn cơm với ông ngoại, vì vậy đặt sẵn vé máy bay sáng sớm hôm sau về nhà.
 
Ăn xong bữa tối, Yến Hồi Ôn cầm dù tâm sự trùng trùng đi dạo, tay cô nắm lấy di động, một mực ấn sáng lên để xem, nhưng tin nhắn gửi cho Lục Sơ Dương vẫn chưa được trả lời.
 
Cuối cùng, cô bất giác đi tới sân bóng trong vườn hoa của Hội Thành.
 
Yến Hồi dừng lại nhìn lên, bên ngoài sân bóng có rất nhiều người xếp hàng  để vào bên trong, lúc này cô mới nhớ rằng trận đấu hôm nay là cuộc đọ sức giữa hai ngôi sao bóng rổ, giới truyền thông vô cùng chú ý.
 
Khó trách người nhiều như vậy.
 
Cô đi tới phía trước tấm quảng cáo của đội Bán Đảo của Hội Thành, quản lý ngôi sao bóng đá của bọn họ tên Chu Kỷ Hứa, là anh họ của cô, cháu đích tôn của Chu gia. Trong tờ quảng cáo, anh ấy đang mặc một thân đồng phục màu trắng có hoa văn vàng đang nở nụ cười nhạt.
 
Yến Hồi Ôn nâng tay nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 8 giờ, trong lòng nghĩ trở về cũng không có gì làm, Lục Sơ Dương chưa trả lời tin nhắn. Vì vậy, cô gọi điện thoại cho Chu Kỷ Hứa muốn vé vào, sau đó đi vào xem bóng.
 
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa mới tìm thấy chỗ ngồi ngồi xuống, cuộc gọi của Lục Sơ Dương lại gọi đến.
 
Hiện trường thật sự quá náo nhiệt rồi.
 
Yến Hồi Ôn nắm lấy di động, vô cùng lo lắng xông vào phòng nghỉ của đội Bán Đảo. Cô lập tức nhận cuộc gọi, nhưng hai người chưa nói vài câu, cô cảm nhận được Lục Sơ Dương hình như tâm tình không tốt.
 
Có chuyện gì rồi?
 
Cô ngồi trong phòng nghỉ tâm thần không yên, không tiếp tục quan tâm đến trận bóng nữa.
 
Lúc trận đấu nghỉ giữa trận, cửa phòng nghỉ cót két một tiếng mở ra.
 
Chu Kỷ Hứa mặc đồng phục màu trắng từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt ưu nhã của anh đầu tiên liếc nhìn vẻ mặt ngẩn người có tâm sự của Yến Hồi Ôn, sau đó dời đi, đi vào trong cầm một chiếc khăn lông lau mồ hôi.
 
"Đang yêu?" Chu Kỷ Hứa cười hỏi.
 
Yến Hồi Ôn nhìn thấy anh ngồi trong sô pha, bình tĩnh uống nước, trước màn hình TV mỏng đang chiếu đoạn đặc sắc của nửa trận đấu. Anh dẫn dắt đội bóng này, làm cho người khác cảm giác giống như nhà quý tộc.
 
Vẫn lo lắng cho Lục Sơ Dương, Yến Hồi Ôn thu hồi ánh mắt từ màn hình TV: "Ừm, em bây giờ muốn đổi vé trở về."
 
"Bây giờ đã muộn rồi, vẫn còn đang mưa." Chu Kỷ Hứa ngồi trong sô pha vô cùng ôn hòa nhắc nhở cô.
 
"Không việc gì." Yến Hồi Ôn nghĩ.
 
"Hồi Ôn, có việc." Châu Kỷ Hứa nhàn nhạt nói lại có hiệu quả: "Em có thể đi thu tập hành lý, anh sẽ xác định thời tiết tốt với chuyến bay, ban đêm để bác Chu đưa em về."
 
Yến Hồi Ôn gật đầu.
 
Cho dù đổi chuyến bay nhanh nhất, Yến Hồi Ôn về tới nhà cũng đã gần nửa đêm, đã muộn như vậy, lại không thể gọi điện cho anh, cô cũng không biết một mực trở về sớm để làm gì.
 
Một đêm ngủ không sâu.
 
5 giờ sáng hôm sau, Yến Hồi Ôn bị mẹ Yến nhẹ nhàng gọi dậy. Cô nhanh chóng súc miệng rửa mặt thay một thân quần áo trang nghiêm, cùng ông nội đi đến nghĩa trang.
 
Bàu trời sáng tin mơ, mặt trời vừa mó dạng.
 
Lúc này nhìn lên trời, bầu trời màu xanh nhạt, ánh sáng không quá chói mắt. Toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh xa xưa, thỉnh thoảng có một vài tiếng chim kêu từ xa.
 
Yến Hồi Ôn chậm rãi bước lên cầu thang, kính trọng nghiêm túc.
 
Ông nội đang nói chuyện với vài vị cựu thủ trưởng, Yến Hồi Ôn nhìn hai bên, tiếp tục nhấc chân, dọc theo một con đường nhỏ từ từ đi lên.
 
Đỉnh núi đã vô cùng vắng vẻ, nhưng mà dưới vài gốc cây tùng có một bóng người, anh ta một thân thường phục vũ cảnh, đứng thẳng tắp hướng lưng về Yến Hồi Ôn, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh.
 
Yến Hồi Ôn trong lòng vừa động, nhận ra là Lục Sơ Dương, nhưng nhìn thấy bóng lưng đó lại cảm thấy lòng chua xót.
 
Cô hướng về phía anh, nhẹ nhàng đi qua.
 
Lúc chỉ còn cách hơn 10 mét, Lục Sơ Dương đột nhiên xoay người lại. Đôi mắt sắc bén đó sau khi nhìn thấy cô, dần dần bình tĩnh trở lại, anh vẫy tay để cô đi qua.
 
Yến Hồi Ôn nhìn thấy sắc mặt anh ảm đạm, một người kiên cường không sợ hãi bất cứ thứ gì, vẻ mặt bây giờ lại trở nên buồn bã.
 
Nhìn xem bốn phía, cô hiểu rõ ràng.
 
Yến Hồi Ôn không lên tiếng, yên tĩnh đi qua, càng yên tĩnh đứng bên cạnh anh, cùng với anh, hai người đối diện với những bia mộ liệt sĩ phía dưới lẳng lặng đứng đó.
 
Sau một lúc lâu, Lục Sơ Dương chậm rãi cúi đầu, ánh mắt đồng thời rơi lên mặt cô, anh nhìn chăm chú một hồi.
 
Yến Hồi Ôn ngửa mặt, chờ anh mở miệng.
 
Anh xoay đầu nhìn lại dưới núi, thấp giọng nói: "Nơi này, nơi mỗi tấc đất, có rất nhiều đồng đội của anh. Tuổi bọn họ cũng không phải rất lớn, có một số là chiến sĩ anh từng dẫn dắt qua, bên trong súng thật đạn thật, bọn họ xung phong ở phía trước.
 
Yến Hồi Ôn nhẹ nhàng "ừm"
 
"Nhưng đột nhiên có một ngày, sinh mệnh của bọn họ dừng lại." Giọng nói của anh trầm thấp, kỳ thật vài ngày nay tâm trạng vô cùng tệ.
 
Yến Hồi Ôn bỗng nhiên đau lòng, nhìn chằm chằm vào năm ngón tay vừa mở ra lại từ từ nắm chặt lại của anh, rất muốn chạm vào, để anh không cần dùng lực như vậy, anh có đau hay không?
 
Mặt trời lại lên cao, phía dưới có một đội ngũ vũ cảnh đi lên núi .
 
Lục Sơ Dương chớp đôi mắt, nhìn chăm chú đến bọn họ xếp hàng.
 
"Những đứa trẻ này trong mắt cha mẹ thậm chí còn chưa trưởng thành, tinh thần phấn chấn nhập ngũ, sau đó được coi là cựu chiến binh, lúc xuất ngũ cũng khóc hệt như một đứa trẻ. khoảnh khắc đó, trong lòng anh vậy mà thở ra một hơi, bởi vì anh sợ nhìn thấy bọn họ ở nơi này...."
 
Lục Sơ đột nhiên ngừng lại.
 
Anh cúi đầu, phát hiện một bàn tay nhỏ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngón tay anh.
 
Nhẹ nhàng như vậy, dịu dàng như vậy, giống như dùng sức lực của bản thân cô nói với anh: Anh đừng sợ.
 
"Lo lắng rồi, hửm?" Lục Sơ Dương thấp giọng cười, nhìn cô, cô gái nho nhỏ.
 
"Vậy sao anh lại làm quân nhân?" Yến Hồi Ôn vẫn ngửa mặt, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi có chút chậm, nếu đã vất vả như vậy, tại sao vẫn muốn làm quân nhân?
 
Lục Sơ Dương chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, không biết có phải lại cười rồi: "Lúc trước không có lý tưởng gì, chỉ nghĩ làm quân nhân so với phí hoài thanh xuân rõ ràng tốt hơn."
 
Làm sao có thể? Yến Hồi Ôn nhìn chằm chằm anh, mới không tin.
 
Lần này, Lục Sơ Dương thật sự thấp giọng cười ra tiếng: “Sau này cầm lên súng, hoàn thành xong nhiệm vụ cũng thấy qua hy sinh, dần dần cảm nhận được đây là một loại tín ngưỡng, của quốc gia, của bọn anh. Bởi vì một số người mang trọng trách bảo hộ, đất nước này có thể chọn hòa bình mà không phải chiến loạn."
 
Hả? Vành mắt cô sao lại đỏ lên rồi.
 
Quỷ khóc nhè, Lục Sơ Dương bó tay nghĩ, gõ lên trán nhỏ của cô: "Khóc cái gì?"
 
Yến Hồi Ôn nhìn chằm chằm anh, vô cùng đau lòng, hai tay nhỏ cựa quậy, hận không thể lập tức nhào qua ôm lấy anh. Đàn ông có tín ngưỡng là đẹp trai nhất, đúng vậy không sao cả, anh vẫn còn có cô.
 
Lúc này, vũ cảnh dưới núi đã xếp hàng chỉnh tề, nghiêm túc trang nghiêm.
 
"Thật không muốn quên đi bọn họ..." Lục Sơ Dương nhìn những tấm bia mộ, xoay đầu nhìn cô: "Đi thôi, xuống phía dưới."
 
Sau đó, bàn tay nhỏ đó kéo anh lại.
 
Lục Sơ Dương quay đầu lại: "Sao vậy?"
 
"Chờ chút." Cô nhỏ giọng nói.
 
Yến Hồi Ôn lấy ra một quyển phác thảo từ chiếc ba lô nhỏ của mình, nhanh chóng vẽ một bức tranh đơn giản, một vài nét đơn giản lại thể hiện xương cứng như sắt thép, giống như sống lưng mạnh mẽ anh dũng không ngã.

 
Cô xé soạt xuống đưa cho anh, Lục Sơ Dương cầm lên xem, màu sắc con người dần trở nên sâu thẳm.
 
Yến Hồi Ôn có chút khẩn trương, cúi thấp đầu chà mũi chân.
 
Chính là.... Muốn nói với anh, đừng sợ, có em nhớ rõ bọn họ với anh.
 
Nhưng mà, anh làm sao không nói chuyện?
 
Yến Hồi Ôn chọc ngón tay anh.
 
Vẫn Không nói chuyện?
 
Yến Hồi Ôn lại muốn chọc tiếp, đột nhiên anh trở tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó, lòng bàn tay của anh bao gọn lấy bàn tay nhỏ của cô.
 
. . . . 
 
Có một số thứ không thể khống chế, cảm xúc không ngừng sinh trưởng, Lục Sơ Dương gấp gáp muốn xác định việc đó.
 
Nhưng, hửm? Cô hình như khẩn trương đến hô hấp rối loạn.
 
Cô cũng không dám ngẩng đầu?
 
Ngón tay cô ở trong lòng bàn tay anh động đậy không yên, mềm mại, dịu dàng.
 
 . . . . 
 
Cổ họng Lục Sơ Dương vậy mà có chút khô khốc, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ kia, sau đó hỏi cô: "Nếu như, ở bên người như bọn anh, em có cảm thấy cảm thấy vất vả, không đáng không?"
 
Yến Hồi Ôn:....
 
Cả người cô đều cứng ngắc rồi, ngay cả động đậy cũng không dám.
 
Hả.... làm sao sẽ thấy không đáng?
 
Cô sẽ không.
 
Bởi vì, anh sẽ giống như bảo vệ tổ quốc mà bảo vệ cô.
 
. . . . .
 
Lục Sơ Dương nhìn chăm chú vẻ mặt hoảng hốt của cô một hồi, kiềm chế mà chậm rãi buông lỏng cô ra: "Được rồi, xuống núi trước."
 
Đột nhiên.
 
Bàn tay nhỏ ấy gấp gáp lấp kín lại  lòng bàn tay của anh: "Em sẽ không!"
 
Mắt thấy anh xoay người, cô lòng như lửa đốt.....Anh gật đầu cười một tiếng: "Được, sẽ không, anh biết rồi."
 
Lúc hai người xuống dưới, trời đã gần sáng, nghi thức truy điệu đang chuẩn bị bắt đầu, Lục Sơ Dương dắt theo đội viên của mình xếp thành hàng phía trước bia mộ. Bọn họ không có biểu lộ tình cảm, mặc niệm, nhưng cảm giác này, lại làm người khác xót xa hơn là nghẹn ngào khóc to.
 
Yến Hồi Ôn đang đỡ ông nội, đứng ở phía xa.
 
Lúc bắt đầu, ông lão đỡ lấy xe lăn, run rẩy muốn đứng dậy, Yến Hồi Ôn nhìn thấy  lập tức bước tới để dìu ông. Ông nội xua tay tỏ ý không cần, ông khó khăn đứng trước chiếc xe lăn, đối mặt với bia mộ nâng tay, cúi chào.
 
"Hồi Ôn." Giọng nói của ông có chút run rẩy, ánh mắt nhìn qua bên kia, "Hôm nay đất nước xuân về hoa nở, bọn họ không thể tham gia, chúng ta tuyệt đối không được quên họ."
 
Yến Hồi Ôn nghe lời đáp ứng.
 
Cô trong nháy mắt lại đỏ vành mắt, nhanh chóng ngửa mặt đón ánh mặt trời híp mắt lại.
 
Chiến hữu đưa tiễn, đất nước mặc niệm.
 
Lúc này, Lục Sơ Dương ở phía trước tỏ lòng thành kính với chiến hữu của anh, mà cô cùng với anh, cúi người thật sâu: Chúng tôi lấy tên đất nước, hướng mọi người kính chào.
 
Lúc trở về, trước khi lên xe Lục Sơ Dương hỏi cô: "Em ngày mai có đến đội đặc chiến không?" Anh muốn trịnh trọng một chút hỏi cô có nguyện ý hay không làm bạn gái của anh.
 
Ngày, ngày mai?!
 
Yến Hồi Ôn vừa muốn nói được nha, lại nghĩ tới tuần này có hẹn cùng bạn học trở về trường cũ thăm hỏi, vì vậy cô ảo não cúi đầu: "Không được..."
 
"Ngày mốt?"
 
Cô: "Cũng không được...."
 
"Có việc?" Lục Sơ Dương nghi hoặc.
 
Cô: "Dạ........"
 
"Có việc thì mất mát cái gì?" Lục Sơ Dương thấp giọng, "Chờ em có thời gian thì nói cho anh biết." Anh nghiêng đầu, để cô với ông nội về trước, bản thân mở cửa lên xe.
 
Yến Hồi Ôn chân trước vừa bước vào, di động trong túi liền reo lên, cô lấy ra xem là bạn từ nhỏ Triệu Tích.
 
Cô nhận máy.
 
Không chờ cô nói chuyện, bạn thơ ấu hai mươi năm của cô, giọng gấp rút từ bên kia truyền tới: "Hồi Ôn Hồi Ôn, Đại Đại! Xin cậu gửi cuốn truyện tranh bày tỏ của cậu cho tớ cứu gấp, được không?"
 
"Có thể thì có thể...." Yến Hồi Ôn ngồi lên ghế mở máy tính, tìm bản điện tử của cuốn truyện tranh, "Nhưng cậu cần cái này làm gì?"
 
Trong điện thoại im lặng một hồi.
 
Yến Hồi Ôn lắng nghe, bên kia dường như đang chạy lên cầu thang, thở hổn hển: "Vì lễ thanh minh, những người lính gần đây tâm trạng có chút sa sút, báo quân sự của bọn tớ phải đăng một cái gì đó ấm áp."
 
"Hả?" Yến Hồi Ôn không nghĩ tới, lần này là như vậy....
 
Trước đây cô cũng từng vẽ cho tờ báo quân sự, nhưng đó là những truyện tranh chibi giữa các chiến sĩ, được Triệu Tích đăng trên weibo chính thức của báo quân đội. Cái này, có ảnh hưởng xấu hay không?
 
Nhưng mà, ai biết được là vẽ cái gì, ngay cả bản thân Lục Sơ Dương cũng xem không hiểu.
 
Vậy thì.... Chắc là không có vấn đề.
 
"Xin dùng tình yêu cho những chiến sĩ của chúng ta thêm chút hy vọng nha." Triệu Tích cầu xin cô, lại bổ sung, "Quy tắc cũ, không ghi tên."
 
. . . .  .
 
Lạch cạch cúp điện thoại, Triệu Tích ngay lập tức bật máy tính để nhận email. Anh ta thuần thục đem bộ tranh phân ô chỉnh sửa xong, đăng nhập vào weibo chính thức của báo quân sự, gõ tiêu đề liền đăng lên.
 
Sau đó, anh ta đi uống nước.
 
Mười phút sau, với tiêu đề là: "Anh vì em bảo vệ tổ quốc, em vì anh vẽ ra non sông", cuốn truyện tranh bùng nổ trên Weibo.
 
Lúc đầu, chỉ có fan trong quân đội ở phía dưới hô to cảm động.
 
Sau đó, các vị quân tẩu liền gửi đi, ah ah ah, vô cùng lãng mạn.
 
Sau đó, lượng chia sẻ đi vượt quá tầm kiểm soát. Cuối cùng, ánh mắt sắc bén của người hâm mộ Yến Hồi Ôn nhận thấy: Trời ơi! Có chuyện gì vậy? Đây rõ ràng là phong cách của đại đại chúng tôi !!!
 
Do đó, người hâm mộ của Yến Hồi Ôn từ bốn phương tám hướng trên Weibo gấp rút tới xem.