Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 14





Chương 14: Hiểm cảnh
 
Sau khi Lục Sơ Dương rời đi, trong thời gian còn lại, Yến Hồi Ôn đều theo sự dặn dò của anh thành thật ngồi yên trên ghế. Cô vừa giả vờ chán nản đem giấy ăn trên bàn xếp thành hoa, mở ra lại xếp vào, một bên dùng ánh mắt âm thầm liếc nhìn Lục Sơ Dương.
 
Chờ lúc tiệc kết thúc, đã là hơn 8 giờ tối.

 
Bên cạnh đài phun nước theo phong cách châu Âu ngay cổng vào đại sảnh, vài chiếc ô tô màu đen chậm rãi vòng qua, dừng lại ở cửa, vài cặp vợ chồng ăn mặc rực rỡ khoác tay nhau bước ra. Yến Hồi Ôn đi ngang qua bọn họ, chạy lên lầu tìm bác Tiền nói lời tạm biệt.
 
Cô đi đến bên ngoài một cánh cửa màu nâu sẫm, giơ tay gõ cửa tiến vào.
 
Yến Hồi Ôn vốn cho là bác Tiền cũng định rời đi, nhưng không nghĩ tới ông ấy ngồi bên trong chiếc ghế da, lại mở lên máy tính ở bên cạnh tay.
 
"Bác không nghỉ ngơi sao ạ?" Sau khi nhìn thấy, Yến Hồi Ôn quan tâm hỏi.
 
"Hạng mục của bác vẫn cần thay đổi một chút." Bác Tiền gõ mật mã lên bàn phím, cùng với một tiếng ting vang lên, màn hình hiện lên ánh sáng màu lam nhạt, chiếu sáng khuôn mặt có chút già nua của ông: "Hồi Ôn, cháu không cần ở đây cùng một lão già như bác."
 
Ông cắm đĩa usb vào, mỉm cười ha ha tiếp tục nói, "Nhưng cháu không được phép chạy loạn cùng những thanh niên kia."
 
Yến Hồi Ôn biết rằng ông đang nói về những thanh niên chút nữa chuẩn bị đi quán bar, cô bước tới để rót thêm trà cho ông, nhỏ giọng than thở: "Cháu sẽ không đến nơi đó."
 

Bác Tiền vẫn cười ha ha, chỉ là lúc này đang bận bịu nên không nói chuyện.
 
Đúng vào lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo tiếng bước chân lộn xộn dừng lại ở cửa.
 
Yến Hồi Ôn đoán chắc là có năm sáu người.
 

"Cháu đi giúp bác mở cửa." Cô buông bình trà sứ trắng thanh hoa xuống, đi về phía cửa.
 
"Hồi Ôn." Bác Tiền đột nhiên ngẩng đầu, gọi cô lại.
 
Ông cảm nhận một chút động tĩnh ngoài cửa.
 
Ở trong phòng, hai người duy trì tư thế như vậy, giằng co trong vài giây.
 
Yến Hồi Ôn không chắc chắn: "Bác Tiền, làm làm sao vậy?"
 
"Hồi Ôn, nhanh núp vào bên trong." Ông không trả lời, ánh mắt chỉ vào trong nhà vệ sinh, "Chút nữa nghe được cái gì cũng đừng bước ra."
 
Cô sợ hãi: "Vậy.... bác thì sao."
 
Bác Tiền gõ xuống vài chữ cuối cùng, rút usb ra, bước tới nhét nó vào tay cô, nghiêm túc dặn dò: "Đi vào." Ông mở cửa và đẩy Yến Hồi Ôn vào.
 
Yến Hồi Ôn cuối cùng quay đầu nhìn ông, suýt nữa bật khóc.
 
Cửa liền bị ông đóng lại.
 
Trong nhà vệ sinh không mở đèn, một mảng tối om. Cô bịt miệng lại nơm nớp lo sợ, nhớ lại những gì Lục Sơ Dương đã nói. Vậy nên, bây giờ bác Tiền đang gặp nguy hiểm sao?
 
Lúc này, khóa cửa phát ra một tiếng kim loại.
 
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
 
Hẳn là những người kia bước vào rồi. Yến Hồi Ôn ra sức dựa sát vào tường để giảm bớt nỗi sợ hãi, nhận ra rằng bọn họ mở cửa từ bên ngoài. Rất nhanh, cánh cửa soạt một cái lại mở khóa, tiếng bước chân cũng dừng lại.
 
"Tiền tiên sinh." Một giọng nam cười vang lên từ bên ngoài, tiếng cười khẽ, nhưng nó khiến người  khác rùng mình. Hắn ta hình như ngồi lên ghế sofa, bởi vì Yến Hồi Ôn nghe thấy tiếng ma sát của da.
 
Sau đó, người đàn ông lại tiếp tục cười: "Mạo muội đến hỏi thăm, chúng tôi muốn mượn chút đồ từ chỗ của ngài."
 
Tiền tiên sinh khinh thường hừ một tiếng: "Đồ không có ở chỗ tôi."
 
"Ồ? Vậy chúng tôi không ngại phiền phức mà tìm rồi." Hắn ta vẫy tay, để hai tên mặc vest đen đeo kính râm không cần khách khí.
 
Bước chân đi qua đi lại một lúc.
 
Yến Hồi Ôn trong bóng tối, sợ hãi xông thẳng lên não. Cô dùng mắt nhìn xung quanh, run rẩy đặt USB đang giữ trong lòng bàn tay vào trong túi quần jean.
 
Ở bên ngoài, một đôi chân hình như đang bước qua.…
 
Ông Tiền ngay lúc này dùng lực vỗ mạnh bàn.
 
Ông vô cùng tức giận mà nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ ngốc đến mức độ để thứ đó ở đây."
 
"Không sao cả, Tiền tiên sinh." Người đàn ông đứng dậy và mỉm cười: "Ông chủ của chúng tôi chỉ muốn mời ngài uống một tách trà, vì vậy xin mời?" Lời này tuy là thương lượng, không cho phép nghi ngờ.
 
"Tại sao tôi phải đi? Hạng mục này là của quốc gia, cậu cho rằng cậu có thể ra khỏi sảnh tiệc này sao?"
 
Người đàn ông dường như rất thích cười. Hắn ta duỗi ra hai ngón tay: "Bom ở tầng 1 và 5, nhưng ông cũng không biết ông chủ của chúng tôi đang ngồi ở nơi nào chơi đùa với điều khiển từ xa. Một khi người bảo vệ ông đi lên.... "
 
Nghe thấy điều này, Yến Hồi Ôn khẩn trương nức nở trong cổ họng. Cô cắn chặt môi run rẩy vì sợ hãi. Lục Sơ Dương có biết không? Nếu bọn anh đi lên sẽ xảy ra chuyện gì?
 
Người đàn ông tiếp tục nói chuyện với ông Tiền, nhưng dường như đang trả lời cô: "Bùm! Toàn bộ tòa nhà sẽ biến mất." 
 

"Tiền tiên sinh?" Hắn ta lại nhắc nhở.
 
"Tôi đi cùng các cậu."
 
Tiếng bước chân lần nữa vang lên, Yến Hồi Ôn đang trốn trong phòng vệ sinh, có thể nghe thấy tiếng chân đạp lên thảm dần dần tới gần, di chuyển ra xa. Cuối cùng, cánh cửa lại phát ra tiếng vang của kim loại va chạm.
 
Lần này, Yến Hồi Ôn sợ đến nỗi nước mắt tuôn rào rào.
 
Cô đợi bốn phía trở nên yên tĩnh, không dám dừng lại đây lâu, luống cuống chân tay mở cửa đi ra. Cô nên làm gì đây? Đúng rồi, tìm Lục Sơ Dương, nói cho anh có bom, cô nghe thấy thứ đó ở 506.
 
"Yến tiểu thư." Đột nhiên, đằng sau có người kêu cô, "Muốn báo cảnh sát?"
 
Lại là âm thanh cười làm người khác vô cùng sợ hãi, người đàn ông cầm lấy điện thoại của cô. Cô ngay cả đầu cũng không dám xoay lại, nước mắt rơi rào rào trên mu bàn tay, cô nhấc chân liền chạy.
 
"Chạy mất rồi?" Người đàn ông cười nhẹ.
 
Hắn ta sải bước về hướng của Yến Hồi Ôn, quẹo vào một hành lang.
 
Đột nhiên.
 
Hắn ta nhíu mày, trên hành lang sáng sủa tráng lệ, người đâu?
 
Cách một cánh cửa, Yến Hồi Ôn liền trốn vào trong căn phòng bên tay phải hắn ta, mật mã trên cửa cô biết. Cô chạy ra ban công, trèo ra bên ngoài nhảy xuống, cũng may là lầu hai, phía dưới là bãi cỏ.
 
Sau khi cô loạng choạng không dễ dàng đứng dậy, từ cửa sổ sát đất của sảnh tiệc ở tầng một nhìn lên.
 
Lúc này, cô kích động hít hít mũi.
 
Lục Sơ Dương đang nằm thấp ở trên lan can đại sảnh lầu hai, anh đang cầm một khẩu súng, ngón tay giữ ngay cò súng, không nhúc nhích nắm chặt ống ngắm nhắm vào mục tiêu.
 
Tư thế này vừa lạnh lùng lại sắc bén.
 
Cách từ xa, Yến Hồi Ôn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cứng rắn của anh. Cô vội vàng từ cửa sổ sát đất leo vào, vừa định nói với anh rằng có một quả bom. Kỳ quái, tại sao anh lại đứng dậy?
 
Lục Sơ Dương mở bộ đàm: "Dừng hành động."
 
Bởi vì Triệu Nhiên đang ẩn núp, đột nhiên phát hiện bom tại lầu 1, giọng của anh ta lúc báo cáo trở nên gấp gáp: "Số lượng này đủ để san bằng sảnh tiệc."
 
Lục Sơ Dương từ trong ống ngắm nhìn một chút.
 
Người điều khiển quả bom hoàn toàn không ở hiện trường, người đó không xuất hiện, mục đích là chờ bọn họ hành động, không tốn sức lực mà giải quyết hết bọn họ.
 
Vậy nếu bọn họ không hành động?
 
Người đó sẽ cho thuộc hạ dẫn Tiền lão đi, có lẽ sẽ cho nổ nơi này.
 
Cho nên, cần phải gỡ bom.
 
Lục Sơ Dương dùng tay ra hiệu cho Lâm Tại Ngôn, tiếp tục đi theo tên tội phạm mời Tiền lão rời đi. Anh tiếp tục dùng bộ đàm hỏi Triệu Nhiên: "Cậu gỡ bom cần khoảng bao lâu?"
 
"Năm, năm phút...."
 
"Càng sớm càng tốt"
 
"Nhưng mà đội trưởng." Triệu Nhiên khẩn trương sắp khóc,"Đây là bom bi, còn, còn có một điều là phải cùng lúc gỡ bỏ..."

 
Lục Sơ Dương cầm khẩu súng nhanh chóng dừng lại ở chỗ của cậu ta. Sảnh tiệc rất lớn, không ai biết quả bom kia ở đâu, thời gian nhiều nhất chỉ có 5 phút.
 
Trong bộ đàm của đội đặc chiến, luồng điện xào xạc chạy qua hai giây.
 
Sau đó, bọn bọ nghe Lục Sơ Dương lý trí ngắn gọn chỉ thị: "Đem Cửu Nhĩ dắt vào trong, chú ý ẩn nấp." Cửu Nhĩ là chú chó trinh sát dũng mãnh của đội đặc chiến.
 
Để phòng tránh đối phương chó cùng rứt giậu làm nổ quả bom, bọn họ nhất thiết phải bí mật gỡ bỏ.
 
"Điểm bắn tỉa số 1?" Lục Sơ Dương vừa tìm kiếm vừa hỏi.
 
Giang Châu nằm sấp trên đỉnh nhà, bình tĩnh nói: "Năm phút, tuyệt đối không để bọn chúng thoát khỏi tầm nhìn của tôi."
 
. . . . .
 
Yến Hồi Ôn đang muốn đuổi theo Lục Sơ Dương đột nhiên lại mất dấu anh rồi, lại nhìn trái phải, bọn họ làm thế nào mà trong chớp mắt biến mất như thể chưa từng xuất hiện?
 
Cô gấp gáp xoay xung quanh, nước mắt lấp lánh vẫn còn đọng trên vành mắt.
 
Yến Hồi Ôn không biết phải làm gì, trước mắt lộ vẻ lo sợ, lo sợ bom nổ, sợ rằng tất cả bọn họ đều gặp nguy hiểm, còn sợ cái người muốn bắt cô, người mà cười lên là người khác dựng tóc gáy.
 
Cô chạy tới bên cạnh thang máy, liều mạng ấn nút lầu 5, ting một tiếng, cô liền đi vào.
 
Thang máy đóng lại, chầm chậm đi lên.
 
Chờ ra khỏi thang máy, Yến Hồi Ôn một đường tìm tới phòng 506, trong mắt cô nhìn thấy một bóng người, là người đàn ông đáng sợ kia.
 
Đúng vào lúc này, người đàn ông trong bộ vest phẳng phiu màu xám bạc đi từ cầu thang tầng bốn lên tầng năm. Hắn ta nhìn hai bên, có chút nhíu mày đi về hướng của Yến Hồi Ôn .
 
Hắn ta vẫn đang tìm cô.
 
Yến Hồi Ôn bị dọa tới chân đều mềm nhũn, ra sức dựa vào tường, giống như vậy người đó liền không phát hiện ra cô.
 
Quả nhiên, người đàn ông cửa hành lang, trực tiếp đi qua.
 
Yến Hồi Ôn run rẩy mò tới phòng 506.
 
Cô mở cửa nhìn. Chưa chờ cô ngạc nhiên kêu lên, trong nháy mắt, một khẩu súng chĩa về phía cô, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng va chạm máy móc.
 
"Là em đây." Nước mắt cô lộp bộp rơi xuống, ngồi xổm trên mặt đất che miệng lại.
 
Lục Sơ Dương đặt súng xuống.
 
Anh đang quỳ một chân xuống, bên cạnh là một quả bom đã tháo rời, vài sợi dây điện có màu sắc khác nhau khiến người khác sợ hãi.
 
Lục Sơ Dương bình tĩnh nhìn cô hỏi, "Tại sao em còn chưa đi?"