Nhà hàng xóm cạnh nhà tôi có một cậu con trai hai tuổi, lúc bé khi nhìn thấy tôi thì ba mẹ của cậu bắt cậu phải gọi tôi là chị, mặc dù tôi có thể thấy được cậu không vui nhưng lại cảm thấy cậu vẫn chịu khó gọi một tiếng “chị” thật là đáng yêu.
Việc học bận rộn nên tôi rất ít về nhà, có về nhà thì tôi cũng vùi mình ở trong phòng không đi ra ngoài, dần dần đã quên đi cậu em trai nhỏ nhà bên cũng đã trưởng thành, vẫn nghĩ cậu vẫn là một cậu bé tròn trịa mập mạp khi xưa.
Mãi cho đến tận năm ba đại học, tôi vội vàng chạy từ Bắc Kinh về nhà để lấy đồ vật thì gặp được một cậu trai đẹp trai chưa từng thấy từ trước đến giờ.
Thế nhưng tôi cho rằng đây là người mới chuyển đến nên mới không có chút ấn tượng gì, cơ mà cậu ấy thật sự rất hợp khẩu vị của tôi.
Cao một mét tám mươi mấy, mặc một chiếc áo Hoodie Stussy màu hồng nhạt nhưng không hề cảm thấy xấu. Áo Hoodie này tôi cũng có một cái, nhưng tôi mặc vào lại không có cảm giác cân xứng như cậu ấy.
Tôi ấn vào tầng lầu của mình rồi dự định nhìn tầng lầu cậu ấy sẽ ấn, sau đó sẽ tạo cơ hội tình cờ gặp được nhưng lại thấy cậu ấy đứng một chỗ không nhúc nhích, đang cúi đầu chăm chú nghịch di động.
Tôi cho rằng cậu ấy lo chơi di động nên quên ấn, bỗng tốt bụng nhắc nhở cậu ấy: “Bạn gì ơi… bạn quên ấn tầng lầu rồi, bạn ở lầu mấy tôi sẽ ấn giúp cậu.”
Lúc này chàng trai vẫn đang cúi đầu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nhưng tôi không hiểu được, tôi có chút nghi ngờ nên nhíu mày thế mà chàng trai này vẫn không nói lời nào.
Không hiểu được lúc này chàng trai đang nghĩ gì, nhưng vì cậu ấy đẹp trai nên lại mở miệng hỏi một câu: “Bạn sống ở tầng nào vậy?”
Chàng trai giơ tay lướt qua đỉnh đầu của tôi, ấn vào tầng khi nãy tôi đã ấn, nói bên cạnh tai tôi: “Tôi sống ở tầng này.”
Bị kẹp dưới cánh tay của người cao to thế này, với tư thế này cho chút cảm giác mập mờ không giải thích được. Dường như tôi có thể nghe được tiếng tim mình đập, có chút ngại ngùng với người trước mặt nhưng lại lấy hết can đảm hỏi cậu ấy số Wechat.
Sau khi thêm Wechat xong thì thấy cậu ấy đi vào lối đi thông với cửa thoát hiểm, cũng không gõ vào bất kỳ cửa nhà nào, tôi cũng không hiểu lắm nhưng trước hết mở cửa đi vào nhà mình.
Một tuần này hai người chúng tôi nói chuyện trong Wechat rất nhiều, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gửi một cái gì đó làm tôi có chút hiểu lầm, nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm chờ mong có phải cậu ấy cũng có chút cảm giác giống tôi hay không.
Thẳng cho đến một ngày mẹ tôi nói tối nay muốn ra ngoài ăn, tôi mới sửa soạn xong rồi ra khỏi cửa, vừa lúc cả nhà bên cạnh cũng cùng đi ra. Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của chú với dì, nhưng người đi phía sau bọn họ nhìn tôi cười có chút không rõ là ý gì.
Tôi có chút giật mình nhìn cậu ấy, không thốt lên được câu nào, chú dì lại vỗ vỗ cậu ấy đến chào hỏi, lần này không còn không vui nữa mà là tiến đến trước mặt của tôi, cúi người xuống nói:
“Chị à, không nhớ em trai sao?”
– Chỉ là tự viết