Ngày 10 tháng 11 Ngũ Bảo đầy tháng, đương nhiên phải làm tiệc.
Người nhà và hàng xóm láng giềng lại được một phen náo nhiệt.
Lưu thị ở cữ được chăm sóc tốt nên khí sắc hồng hào, thoạt nhìn trẻ ra không ít.
Người nhà mẹ đẻ thấy thế thì cũng yên tâm con gái gả tới Đào gia thôn là tốt, trong lòng cũng cực kỳ vui mừng.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhà mẹ đẻ của Lưu thị tuy ở xa nhưng lễ đầy tháng lại không hề qua loa, gạo trắng, bột mỳ, vải mịn, lá trà đều đầy đủ hết, thậm chí còn mang theo năm túi hạch đào.
Lý thị lôi kéo bà thông gia nói chuyện thân thiết, Đào Tam gia thì lấy lá trà mà Đại Bảo mang về để chiêu đãi ông thông gia.
Nữu Nữu và Tam Bảo thì ngoan ngoãn dựa gần bà ngoại bưng trà rót nước, đưa thức ăn.
Lý thị thấy thế cũng không ghen mà chỉ cười ha ha nhìn cháu mình thân thiết với nhà ngoại.
Lúc Lưu thị ôm Ngũ Bảo ra ngoài, bà ngoại bọn nhỏ lập tức chạy qua ôm hôn một hồi.
Qua tiệc đầy tháng nhà Đào Tam gia bắt đầu bận rộn chuyện bán heo, năm nay nhà họ nuôi 4 con vì thế vẫn để lại một con để làm thịt khô, chỗ còn lại bán hết.
Vương Thuận vẫn làm công việc thu mua heo có điều hắn đã mở rộng kinh doanh.
Hắn nói với Đào Tam gia: “Tam thúc cũng biết cháu không có bản lĩnh gì lớn nhưng đợt trước có đứa em trai cháu ở quê lên cậy nhờ.
Lúc ấy dù trong nhà chật chội nhưng người nhà ở tạm vẫn ổn.
Thằng em cháu là người thật thà, lại không biết chữ nên dù đã tìm cho hắn mấy việc ở trấn trên nhưng hắn cũng chẳng thể làm được lâu dài.
May mà lần trước vợ cháu nhắc đến việc thuê một cửa hiệu mở cửa hàng thịt để hắn trông coi.
Cháu làm nghề thu mua heo nên hắn đương nhiên sẽ không thiếu nguồn cung,.
Năm vừa rồi cháu bán heo cho đám đồ tể lợi nhuận cũng ít, hiện tại có cửa hàng của em trai thì hẳn cháu cũng kiếm được nhiều hơn.”
“Tốt, cháu làm rất đúng, anh em trong nhà giúp được nhau cái gì thì phải giúp.” Đào Tam gia gật đầu khen.
“Em trai cháu tuy là người thành thật lại không biết chữ nhưng hắn mổ heo bán thịt cũng không tệ.
Mới khai trương cửa hàng được hơn một tháng mà việc làm ăn cũng khá, đủ trả tiền thuê cửa hàng lại cũng có chút dư ra.
Hắn đưa cho vợ cháu nhờ giữ hộ để về sau về quê cưới vợ hoặc ở lại trên trấn lập nghiệp thì đều có vốn.” Vương Thuận nói.
Đào Tam gia gật đầu thế là Vương Thuận lại nói tiếp: “Tam thúc, cháu nói nhiều như thế chính là muốn nói với thúc về ba con heo nhà thúc năm nay.
Cháu định để em cháu giúp mổ ba con heo này làm thịt bán, được bao nhiêu tiền thì được, bọn cháu không lấy của thúc một đồng, đảm bảo sẽ kiếm được nhiều hơn bán heo sống thế này.”
“Vậy ta phải đa tạ Thuận Tử nhưng tam thúc không thể không nói một câu: em trai cháu mở cửa hàng làm buôn bán, nếu có thể giúp nhà chúng ta mổ lợn bán thịt thì ta vô cùng cảm ơn.
Nhưng ai kiếm tiền cũng không dễ dàng, tam thúc để hai anh em cháu hỗ trợ không công thì trong lòng cũng không yên tâm.
Lợi nhuận của ba con heo ta chỉ nhận một con, còn hai con kia cháu và em mình phân thế nào ta cũng mặc kệ.
Nhưng lợi nhuận này hai đứa phải nhận, nếu không ta sẽ bán heo cho người khác!” Đào Tam gia nói dứt khoát.
Vương Thuận vẫn cố thuyết phục: “Tam thúc đừng cố chấp thế, tụi cháu thật tình muốn giúp thúc thôi mà.”
“Không cần nói nhiều nữa, tấm lòng của cháu tam thúc biết hết, việc này cứ làm như thế đi.
Giúp ta bán thịt thì được nhưng lợi phải chia đều.” Đào Tam gia mà nổi tính bướng bỉnh thì sẽ không nhượng bộ.
Vương Thuận thấy không khuyên được nên đành phải đồng ý với Đào Tam gia.
Hắn chọn thời điểm giá thịt tốt và kéo ba con heo nhà Đào Tam gia lên trấn trên, như thế tiền bán một con heo thịt sẽ nhiều hơn bán heo sống 1,2 lượng bạc, ba con heo cũng kiếm được ba phần lợi.
Việc bán heo đã được giải quyết, phần còn lại chính là giết heo làm thịt khô, đặt mua hàng tết.
Mọi việc trong nhà đều thuận lợi, cuối năm cũng vô cùng náo nhiệt.
Qua năm nay Đại Bảo đã 15 tuổi, dáng người cân xứng, mặc áo dài vào nhìn vừa lịch sự lại nho nhã, làm việc cũng ra dáng ra hình.
Phan chưởng quầy cực kỳ vừa lòng, bao nhiêu lần đều khen trước mặt Vương trướng phòng.
Vào dịp cuối năm tiệm cơm lại tổng vệ sinh một lần.
Đại Bảo không chịu nghỉ ngơi mà giúp đỡ Phan chưởng quầy tiếp đón khách khứa.
Tranh thủ lúc rỗi Phan chưởng quầy đi tới nói chuyện phiếm với Vương trướng phòng: “Vĩnh Kỳ là đứa nhỏ vừa cần mẫn lại thành thật, làm việc cũng chắc chắn, ta thấy khá tốt!”
Vương trướng phòng cũng cực kỳ vừa lòng mà cười nói: “Đúng vậy, hắn vừa cẩn thận, ghi sổ đối chiếu sổ sách cũng rõ ràng, một là một, hai là hai, chữ cũng đẹp.
Ông xem sổ sách này đi, ngăn nắp sạch sẽ, lão trướng phòng như ta nhìn thấy còn phải khen vài câu!”
Phan chưởng quầy lại ngước mắt đánh giá Đại Bảo và thấp giọng hỏi: “Lão Vương, từ khi ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và mở ra tiệm cơm này ông đã ở trong tiệm giúp ta.
Đến giờ hai ta cũng có nhiều năm giao tình, ta muốn lén hỏi ông chuyện này, ông đừng nói với ai.”
Vương trướng phòng nhìn Phan chưởng quầy vài lần, trong lòng cũng mơ hồ hiểu chút gì nhưng ông ta vẫn căn cứ nguyên tắc hỏi ít làm nhiều của mình và gật đầu nói: “Chưởng quầy, nếu ông không tin ta nữa thì mau để ta về nhà dưỡng lão đi thôi!”
Phan chưởng quầy cười cười sau đó ghé sát vào hỏi nhỏ: “Ta thấy đứa nhỏ Vĩnh Kỳ này không tồi, không biết hắn đã đính thân chưa? Đứa con gái của ta nhỏ hơn hắn 2 tuổi, ta thấy hai đứa cũng thích hợp lắm.”
Vương trướng phòng nói: “Chưởng quầy, không nói gạt ông, có vài hộ đều từng tìm ta hỏi thăm chuyện này.
Ta cũng có hỏi Vĩnh Kỳ thì hắn nói tuổi hắn còn nhỏ nên người nhà vẫn đang suy nghĩ.”
Phan chưởng quầy nghĩ nghĩ sau đó nói: “Ông cũng biết tình huống nhà ta rồi, đứa con gái kia là con ta có lúc tuổi đã già, tuy chiều chuộng nhưng cũng không phải muốn gì cho nấy.
Lúc trước ta và người trong tộc quyết tuyệt, một mình ra ngoài dốc sức làm ăn, vất vả lắm mới thành gia lập nghiệp và có chút của cải.
Ai biết con trai ta lại chết sớm, hiện tại ta muốn tìm một người tới ở rể.
Một là ta luyến tiếc con gái, hai là muốn có người dưỡng lão, đưa tang.
Ta thấy Vĩnh Kỳ là người thành thật, khẳng định sẽ đối xử tốt với con gái ta!”
Vương trướng phòng nói: “Chưởng quầy, chúng ta quen biết nhiều năm nên có vài lời ta không thể không nói.
Vĩnh Kỳ quả thực tốt, tuy nhà hắn nghèo một chút nhưng cả nhà vui vẻ hạnh phúc.
Nếu hai đứa nhỏ có ý thì đây nhất định là lương duyên, là trai tài gái sắc.
Nhưng nếu ông muốn hắn tới làm con rể thì ta sợ là khó đó.”
Phan chưởng quầy thở dài: “Ta cũng biết, nhưng lão Đào gia có không ít cháu trai, nhà ta lại có gia nghiệp lớn, chẳng lẽ bọn họ không muốn thương lượng một chút sao?”
“Chưởng quầy, Vĩnh Kỳ là cháu đích tôn, làm gì có chuyện cháu đích tôn đi ở rể, thế thì lão Đào gia làm sao còn dám ngẩng đầu nữa? Hơn nữa dù có nhiều cháu trai thì có ai nguyện ý cho con mình đi ở rể nếu chưa tới mức phải bán con bán cháu?!” Vương trướng phòng nói.
Phan chưởng quầy không nói gì nữa.
Những lời này kỳ thật ông ta cũng đã nghĩ tới chẳng qua vẫn không muốn thừa nhận thôi.
Ông ta nghĩ nhà mình điều kiện tốt, đám con trai nhà nghèo khẳng định nguyện ý tới ở rể.
Thậm chí ông ta còn nghĩ tới chuyện nếu nhà trai làm khó dễ ông ta sẽ bỏ tiền ra đền bù.
Ông ta cũng nghĩ tới tương lai của con gái, lại thấy Vĩnh Kỳ không tồi nên mới nảy sinh ý định này.
Nhưng hiện giờ nghe Vương trướng phòng nói chuyện thì ông ta cũng bình tĩnh lại và cảm thấy bản thân cũng hơi quá mức.
Xem ra hai đứa nhỏ này khó mà có duyên phận, thôi, thôi, lại tìm tiếp, ắt sẽ có người có nhân phẩm tốt, bản lĩnh giỏi chịu tới ở rể.
Phan chưởng quầy thở dài sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vĩnh Kỳ đang cười tủm tỉm tiếp đãi khách khứa sau đó nói với Vương trướng phòng: “Cũng là hai đứa nhỏ này không có duyên phận, hôm nay ta nói lời này ông đừng để bụng!”
Vương trướng phòng gật đầu, vừa lúc có người tính tiền thế là ông ta nhanh chóng cầm bàn tính làm việc.
Đại Bảo không hề biết câu chuyện giữa Phan chưởng quầy và Vương trướng phòng mà vẫn nghiêm túc làm công việc của mình.
Ban ngày hắn giúp đỡ Phan chưởng quầy đón khách, lúc nào đông hắn còn kiêm luôn tiểu nhị.
Buổi tối hắn giúp Vương trướng phòng tính sổ, ghi sổ, sau đó về phòng ngủ.
Hắn chưa bao giờ tò mò về hậu viện, càng không trộm thảo luận về con gái của chưởng quầy giống những người làm khác.
Phan chưởng quầy cũng là người có ánh mắt sắc, việc làm ăn của Duyệt Lai Phạn Quán càng ngày càng tốt cũng là nhờ đôi mắt tinh ý và thủ đoạn khéo đưa đẩy của ông ta.
Đương nhiên ông ta làm ăn buôn bán trước giờ đều giữ khuôn phép, khéo đưa đẩy là chỉ cách đối nhân xử thế chứ không phải nói chuyện lừa bịp hám tiền.
Phan chưởng quầy tìm một bà mối họ Triệu có thâm niên giúp hỏi thăm xem có ai nguyện ý ở rể hay không.
Ông ta bịa chuyện là có một nhà thân thích của mình muốn kén rể cho con sau đó đưa ra yêu cầu, lại hào phóng cho bà mối ít tiền bạc và để bà ta chậm rãi tìm kiếm.
Ông ta cũng không sốt ruột mà muốn bà mối tìm được người thích hợp theo yêu cầu.
Bà mối Triệu vui vẻ cầm bạc và cam đoan với Phan chưởng quầy là mình sẽ nhất định tìm được người như ý.
Việc còn lại chỉ có thể chờ, dù sao con gái ông ta cũng mới 14, lại đợi vài năm cũng được..