Tới mùng bảy là ‘người ăn tết’, qua hôm đó Đại Bảo và Nhị Bảo phải về trấn trên.
Mặt hai đứa béo thêm một vòng, Lý thị nhìn thấy thì cực kỳ vừa lòng và thổi phồng nói: “Bà nội chỉ cần ba ngày là vỗ cho hai đứa bây béo mập mạp.”
Tam Bảo khịt mũi coi thường, đương nhiên bề ngoài hắn vẫn phải làm ra vẻ, miệng hỏi: “Bà, mặt cháu có tròn không?”
Lý thị cười mắng: “Thằng ranh con mày sinh ra đã là mặt con khỉ, ăn bao nhiêu cũng phí!”
Tam Bảo trợn trắng mắt và chạy đến chỗ Đại Bảo, Nhị Bảo sau đó nhón chân khoác tay lên vai hai thằng anh nói: “Lại qua hai năm nữa cháu cũng bắt đầu có thể kiếm tiền cho gia đình mình! Hừ!”
Đại Bảo cười không nói lời nào, Nhị Bảo thì nhanh chóng cong tay sờ eo Tam Bảo khiến tên kia ré lên kinh dị sau đó trốn luôn.
Hắn vừa thoát được đã chỉ vào Nhị Bảo mắng: “Nhị hồ ly, huynh chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn!”
Đại Bảo ném bao quần áo và thức ăn Lý thị chuẩn bị cho Tam Bảo và hô: “Đón lấy!”
Tam Bảo lập tức đón lấy vác lên vai sau đó không quay đầu lại đã ra ngoài giống như hắn mới là người chuẩn bị rời nhà đi xa.
Bước chân hắn tiêu sái, miệng còn thét to: “Đưa quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, thôi các vị xin dừng bước tại đây!”
Tứ Bảo hò hét chạy theo đoạt một cái tay nải của hắn và cũng đeo lên vai mình.
Đại Bảo cười nói: “Tam Bảo đọc sách không tệ, vừa nói đã thành thơ!” Nói xong hắn xoay người khom lưng tạm biệt người nhà: “Ông bà nội, cha mẹ, nhị thúc nhị thẩm, mọi người không cần tiễn đâu, cháu và Nhị Bảo sẽ chăm sóc bản thân, có rảnh sẽ về thăm nhà, mọi người ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá.”
Lý thị lại bắt đầu rơi nước mắt, Lưu thị cũng đỏ mắt nói không nên lời, Trương thị ôm Tiểu Ngọc Nhi lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngọc Nhi, ca ca đi kiếm tiền kìa, mau cười một cái rồi nói tạm biệt đi!”
Nhị Bảo tiến lên sờ sờ mặt nhỏ của Tiểu Ngọc Nhi và dặn: “Nương, con đi đây, nếu cần gì ngài cứ nhờ người nhắn tin cho con.”
Đào Tam gia ở bên cạnh hút thuốc, chờ bọn nhỏ từ biệt xong mới nói: “Được rồi, được rồi, mau xuất phát đi, mỗi tháng đều có ngày nghỉ chứ có phải cả năm mới về một lần đâu.
Đại Bảo, Nhị Bảo, ông vẫn chỉ có một câu ấy thôi, nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”
Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nữu Nữu vẫn luôn trốn ở trong phòng nhìn anh trai chuẩn bị đi mới chạy ra không nói gì mà chỉ nắm ống tay áo anh trai rồi đi theo ra ngoài cửa như cái đuôi nhỏ.
Người nhà cũng mặc kệ nàng.
Đại Bảo cười nói: “Tiểu tiên nữ quả đào sao lại có đôi mắt sưng như hạch đào thế kia!”
Nhị Bảo xoa xoa búi tóc của Nữu Nữu và nói: “Đúng vậy, để người ta thấy sẽ bị chê cười.”
“Ai thích cười thì cười! Hừ!” Nữu Nữu nói như thể nàng không để bụng nhưng hễ gặp người trong thôn nàng sẽ lặng lẽ dịch dịch trốn phía sau lưng anh trai.
Dọc đường đi, hai anh em ôn tồn nhỏ nhẹ nói với nàng một ít chuyện thú vị, đương nhiên lúc nói tới chỗ vui thì bọn họ sẽ không nhịn được xoa búi tóc của nàng.
Tới cửa thôn mất nửa nén nhang, bọn họ thấy Tam Bảo và Tứ Bảo đang ngồi trên một tảng đá ở ven đường nghỉ chân.
Tam Bảo hét lên: “Đi nhanh chút đi, nếu không muốn đi thì để đệ và Tứ Bảo đi thay cho!”
Nữu Nữu lắc lắc hai búi tóc lỏng loẹt trên đầu và nói với Tam Bảo: “Tam ca, huynh mà đi thì sợ là một ngày cũng không qua được, đến lúc đó phải khăn gói quả mướp về nhà thì đúng là mất mặt!”
Tam Bảo nhảy dựng lên ném tay nải trong tay cho Đại Bảo rồi duỗi tay trực tiếp giật hai búi tóc của Nữu Nữu sau đó hắn cười hê hê nói: “Dám nói tam ca như thế à, ta chính là người bụng dạ hẹp hòi đó! Có thù oán là lập tức phải báo thù ngay!”
Nữu Nữu tức trợn mắt, Nhị Bảo cầm lấy dây buộc tóc vương trên vai nàng rồi để Nữu Nữu xoay người lại còn hắn thì giúp em gái cột tóc lại thành một bó.
“Được rồi, mấy đứa về đi! Tam Bảo và Tứ Bảo ở nhà phải giúp đỡ làm việc nhà, ông bà nội đã có tuổi, đừng để ông bà phải mệt nhọc.” Đại Bảo nói xong thì cầm lấy tay nải Tứ Bảo đưa.
Mấy anh em cứ thế chia tay nhau, Đại Bảo và Nhị Bảo cõng tay nải lên đường tới thị trấn.
Tam Bảo thấy trong lòng buồn bã mất mát nhưng vẫn cố cười hì hì và chạy về phía trước vài bước cao giọng hét: “Đã biết, thiếu hai người đệ càng có nhiều rượu nếp than để ăn.”
Nữu Nữu và Tứ Bảo đi ở phía sau, Tứ Bảo nói thầm: “Đại ca và nhị ca căn bản không đoạt với huynh cơ mà!”
Nữu Nữu nháy đôi mắt sưng như quả đào và nói: “Tứ ca, đợi tam ca say chúng ta lại chải búi tóc hai bên cho huynh ấy!”
Tứ Bảo gật đầu, dù Tam Bảo lập tức ném ánh mắt hình con dao tới nhưng hai kẻ kia vẫn giả bộ không thấy.
Lúc ba người về đến nhà Lưu thị lấy lược ra kiên nhẫn chải lại tóc cho Nữu Nữu, vừa chải vừa nói: “Tóc con bé này mượt quá, không bôi dầu là không được.”
Nữu Nữu muốn lắc đầu nhưng tóc còn đang bị mẹ nắm, vừa lắc đã bị kéo nên nàng đành ngồi yên nói: “Nương, con không bôi dầu đâu, con thấy Vĩnh Thịnh tẩu tử dùng rồi, tóc bóng loáng, trông sợ lắm!”
“Nhưng tóc con không sao mà buộc cho chắc được, nếu bôi chút dầu lên thì sẽ không bị lỏng nữa!” Lưu thị nói.
“Con không sao, tóc bóng thế kia con sợ ruồi bay tới!” Nữu Nữu vẫn kiên trì.
Lưu thị không nhịn được cười nói: “Được, không muốn thì thôi.”
Nữu Nữu nghe xong mới yên lòng.
Qua ngày mùng bẩy coi như năm mới đã qua.
Năm nay lập xuân tới sớm, lá non đã sớm nhú lên, núi xa dào dạt ý xuân xanh non mơn mởn xen với đỏ, tím, vàng, trắng.
Cây mận trong sân nhà Đào Tam gia đã nhú một đống nụ hoa trắng nõn, cây đào và cây lê thì muộn hơn một chút, mới chỉ có vài bông he hé.
Đào Tam gia vui vẻ xới đất cho cây, lại gánh ít phân tới tưới, cắt bớt cành thừa.
Cả một buổi sáng ông đều bận rộn xử lý đống cây ăn quả này.
Lý thị tìm đống hạt giống sau đó ngồi trong sân mở từng bao ra vừa chọn nhặt vừa xếp riêng hạt giống quý sang một bên.
Đại Tần thị vừa cười vừa đi qua dò hỏi Lý thị có hạt giống cải bẹ không thì cho nhà bà một ít.
Lý thị vui vẻ nói: “Có, có, có, hạt giống đồ ăn ta đều giữ lại nhiều, đây chính là hạt cải bẹ này, để ta chia nửa cho ngươi mang về.”
“Ấy, không cần nhiều thế đâu, tẩu cho ta một nửa thì nhà tẩu đâu đủ dùng nữa,” Đại Tần thị nói.
“Một nửa còn lại là đủ trồng một bó lớn rồi! Nhà ta chỉ cần một nửa, năm vừa rồi không dùng hết còn phải vứt hạt giống đi!” Lý thị nói xong thì cẩn thận chia nửa chỗ hạt giống cho Đại Tần thị mang về.
Đại Tần thị đón lấy nhưng không lập tức đi ngay mà hỏi Lý thị: “Tam tẩu tử, qua hai ngày nữa Thiên Phật Sơn có hội chùa, tẩu có đi không?”
Lý thị lập tức hào hứng: “Đi chứ, năm nào ta cũng đi, quanh năm suốt tháng cũng chẳng đi được tới đâu, lần này đi cái hội chùa xem náo nhiệt cho lòng nó thoải mái!”
“Chứ sao nữa, hội chùa của Thiên Phật Sơn đúng là nhiều người, năm nay ta muốn lạy Tống Tử nương nương cầu vợ lão nhị nhà ta có thêm con.” Đại Tần thị nói.
“Nghe nói Tống Tử nương nương ở đó cực linh, chỉ cần xin trái cây với màn thầu cúng ở đó rồi mang về cho con dâu ăn, nếu thật sự có thai thì năm sau đi lễ tạ là được.” Lý thị nói.
“Tạ thế nào vậy?” Đại Tần thị hỏi.
“Lúc ngươi cầu đã hứa gì trước mặt Bồ Tát thì tạ như thế, ví dụ ngươi hứa quyên tiền dầu mè, cúng màn thầu gì đó, chờ tâm nguyệt đạt được rồi ngươi tới trước mặt Bồ Tát trả đúng như thế.
Nếu lấy thức ăn trước mặt Bồ Tát thì ngươi phải mang về trả lại, lấy một cái màn thầu trả một cái, lấy trái cây thì trả trái cây, nói chung tùy ngươi quyết!” Lý thị nói.
“À, ta có nghe người ta nói nhưng cũng không rõ lắm, sợ đắc tội Bồ Tát nên không dám nói lung tung.
Từ trước tới nay ta chỉ cầu một quẻ là xong.” Đại Tần thị nói.
“Ta cũng nghe được chuyện này từ một bà lão trong hội chùa năm ngoái, khi ấy bà ta đang đi lễ tạ vì đạt được tâm nguyện đó.” Lý thị nói.
Đại Tần thị cười nói: “Hay, vậy năm nay ta sẽ thử xem sao.”
Hai người đang nói chuyện thì Bụ Bẫm và Béo Ú đứng ngoài sân thò đầu thò cổ ngó vào.
Nữu Nữu ngồi trong sân thêu hoa thấy thế thì cười gọi: “Bụ Bẫm, Béo Ú, mau vào đây!”
Hai tên mập vui vẻ gọi: “Nữu Nữu tỷ tỷ, Nữu Nữu tỷ tỷ!” sau đó đi vào trong sân.
Đại Tần thị cười mắng: “Hai con sâu bám đít này, ta mới vừa qua đây là tụi nó đã theo tới.
Chả biết có phải tối trừ tịch quên rửa chân không mà tụi nó lại thích bám người thế không biết!”
Lý thị cười nói: “Đây có phải bám người đâu mà là tụi nó sang tìm Nữu Nữu chơi đó chứ.”
Đại Tần thị cười ha hả rồi nhìn cháu nhà mình một lát mới lại tiếp tục hàn huyên với Lý thị.
Hai thằng nhóc béo đứng bên cạnh Nữu Nữu, một trái một phải chăm chú nhìn nàng thêu hoa.
Nàng cho tụi nó xem hoa văn đang thêu và hỏi: “Tỷ tỷ thêu có đẹp không?”
Hai tên nhóc béo vội gật đầu.
Tam Bảo ở bên cạnh xem hết nổi nên lập tức hỏi: “Bụ Bẫm, Béo Ú, tụi bây có biết Nữu Nữu đang thêu cái gì không?”
Hai tên nhóc béo vội lắc đầu.
Tam Bảo cười hì hì nói với Nữu Nữu: “Thấy không, tụi nó còn chẳng nhìn ra cái gì mà muội cũng không biết xấu hổ hỏi tụi nó à?”
Nữu Nữu tức trợn mắt còn Tam Bảo thì cực kỳ đắc ý..