Lý thị tiến vào phòng đuổi Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu ra ngoài.
Đứa nhỏ còn quá bé, người xem nhiều sẽ không tốt!
Nữu Nữu lưu luyến mỗi bước ra khỏi tây phòng, sau đó ba đứa đi tới chính phòng miêu tả bộ dạng của tiểu muội muội sinh động như thật cho Đào Tam gia nghe.
Sâu trong lòng Đào Tam gia vẫn kỳ vọng có thêm cháu trai, nhưng hiện tại có cháu gái ông vẫn vui mừng.
Cháu gái cũng tốt, nhìn Nữu Nữu là biết, đáng yêu ơi là đáng yêu!
Nữu Nữu cười tủm tỉm khoa tay múa chân nói: “Ông nội, mặt tiểu muội muội chỉ to bằng nắm tay cháu, miệng nhỏ còn dẩu lên, khẳng định nàng đang mơ thấy ăn ngon nên miệng còn mún mún.”
Tứ Bảo cười thấy răng không thấy mắt, sau đó cướp lời Nữu Nữu: “Tiểu muội muội có cái mũi tẹt, lùn xủn lại còn bé tí, thoạt nhìn thực xấu, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì cũng không xấu như ban đầu.”
Đào Tam gia cười, tay cầm tẩu thuốc gõ lên đầu Tứ Bảo và mắng: “Chỉ biết nói bậy, đứa nhỏ mới sinh ra mỗi ngày bộ dạng sẽ thay đổi một khác, làm gì có xấu hay đẹp, đều cùng một bộ dạng!”
Nữu Nữu thấy Tứ Bảo bị gõ đầu thì cười ha ha ha, Tứ Bảo sờ sờ đầu và lẩm bẩm: “Không tin thì thôi!”
Tẩu thuốc của Đào Tam gia không bỏ thuốc, hiện tại ông cố gắng hút ít nhưng không nhịn được cơn nghiện nên đành phải ngậm tẩu không cho đã nghiền.
Đào Tam gia tự nói nói: “Vốn tưởng đợi đứa nhỏ sinh ra là có thể dùng cái tên Ngũ Bảo, nhưng hiện tại sinh con gái mà ta còn chưa nghĩ xem nên lấy tên gì cho đứa nhỏ.”
Tam Bảo cười nói: “Ông nội cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc đặt tên hao tâm tốn sức như thế cứ để nhị thúc làm cho!”
Tứ Bảo nhớ tới cha mẹ hắn thường xuyên thầm thì chuyện đặt tên chứng tỏ bọn họ muốn lấy tên cho em gái nhỏ.
Hơn nữa năng lực đặt tên của ông nội quả thực có hạn, vì thế Tứ Bảo nhanh chóng cười nói với Đào Tam gia: “Đúng vậy, ông nội cứ nghỉ ngơi đi, để cha mẹ cháu nhọc lòng chuyện này là được!”
Nữu Nữu cười nói: “Muội tên là quả đào vậy tiểu muội muội tên là hạt đào thì thế nào?”
Mặt Tứ Bảo đen sì.
“Hạch đào? Bánh hạch đào? Ha hả, nhiều tên hay quá!” Nữu Nữu còn muốn nói nữa lại bị Tứ Bảo kéo ra khỏi phòng, nếu còn để nàng nói tiếp gợi lên hứng thú đặt tên của ông nội thì toi!
“Làm gì vậy? Tứ ca kéo muội ra làm gì thế?” Nữu Nữu hỏi.
Tứ Bảo không đành lòng đả kích Nữu Nữu nên nói: “Nữu Nữu tốt, tứ ca cầu muội đừng nói nữa, muội đặt tên ấy tuy dễ nghe nhưng huynh thấy vẫn nên để cha mẹ huynh đặt tên mới tốt.
Dù sao tiểu muội muội cũng là do bọn họ sinh ra cơ mà!”
Nữu Nữu gật đầu cười nói: “Đúng, sao muội không nghĩ ra nhỉ, vẫn là tứ ca nghĩ chu đáo!”
Tứ Bảo cười hê hê và lôi kéo Nữu Nữu đi về phía tây phòng, “Đi, cho muội xem đồ chơi tứ ca làm, chờ tiểu muội muội trưởng thành sẽ cho nàng chơi.”
“Nếu chơi vui thì cho muội mượn chơi mấy ngày nhé?” Nữu Nữu hỏi.
“Ừ!” Tứ Bảo gật đầu.
Hai anh em mới vừa tới tây phòng thì Lý thị và Lưu thị đi ra.
Lý thị cho rằng hai đứa lại muốn vào xem em bé nên vội gọi tụi nó lại: “Làm gì thế? Không phải bà nói trước đầy tháng không được vào đây quá nhiều ư?”
Tứ Bảo giải thích: “Bà nội, bọn cháu không vào phòng cha mẹ mà vào phòng cháu cơ mà!”
“À, thế đi đi!” Lý thị không nói gì nữa mà mang theo Lưu thị đi tới nhà bếp.
Nữ nhân ở cữ một ngày phải ăn mấy bữa, thức ăn phải tốt, vì thế bà và Lưu thị ngồi trong nhà bếp thương lượng.
“Nương, không phải năm nay chúng ta ấp ít gà ư? Chúng ta chọn mấy con nấu cho mẹ Nhị Bảo bồi bổ, ăn tết chúng ta bán ít đi một chút, trong nhà có tiền công của Đại Bảo và Nhị Bảo nên chắc cũng xông xênh.” Lưu thị nói.
“Mấy ngày nay để Trường Quý đi tới bờ sông đặt mấy cái nơm vớt ít cá trích về nấu canh.
Canh cá trích lợi sữa, cả rượu nếp than và trứng gà cũng thế.
Ta đi hỏi xem có ai trong thôn đi chợ thì mua cho chúng ta một cái móng heo về, cái đó đặc biệt tốt cho bà đẻ, sữa nhiều, đứa nhỏ ăn đủ thì thân thể mới tốt được.” Lý thị nói.
“Nghe nói Trường Hiền lúc còn nhỏ thiếu sữa nên thân thể mới yếu ớt như thế phải không?!” Lưu thị hỏi.
“Còn không phải thế sao? Con không biết đâu, khi đại tẩu sinh Trường Hiền thì tuổi không nhỏ nữa, thai nghén cũng kinh, ăn không được, cả người gầy như cây gậy.
Sau đó sinh hắn ra nàng không có sữa, Trường Hiền cũng có vận khí không tốt, lúc hắn sinh ra trong thôn không có bà đẻ nào.
Khi ấy chỉ có Phùng gia thôn mới có bà đẻ, vì thế một ngày đại tẩu bế hắn hai lần đi tìm người ta xin mấy ngụm sữa.
Mấy ngày đầu còn tạm, nhưng sau đó nàng cũng ngại làm phiền nhà người ta nên chỉ có thể nấu nước cơm đút cho hắn.
Từ nhỏ đã thiệt nên lớn lên hắn vẫn luôn bệnh tật, không làm được việc nhà nông.
May hắn học hành còn tạm, thi được đồng sinh nên có thể dựa vào tộc học nuôi sống một nhà.” Lý thị cảm thán.
Lưu thị nói: “Mẹ Nhị Bảo ăn uống khá tốt, con thấy đứa nhỏ cũng khỏe mạnh, tay chân nhỏ thịt mum múp, vừa thấy đã biết thân thể tốt!”
Lý thị cười nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ đúng là khỏe mạnh, mặt thì không thấy mấy chứ chân tay đều là thịt.”
Lưu thị che miệng cười, Lý thị nhìn nhìn sắc trời và nói: “Cũng nên nấu cơm rồi, để ta nấu bát trứng gà với rượu nếp than!”
Lưu thị vâng một tiếng rồi đi nhóm lửa, Lý thị thì tới kho lúa lấy trứng gà và rượu nếp than.
Tam Bảo đang ở chính phòng nói chuyện với Đào Tam gia thấy Lý thị vào phòng sau đó có mùi rượu nếp than bay ra.
Tam Bảo cười ha hả rồi ra hiệu cho Đào Tam gia sau đó lần theo mùi vị tìm Lý thị.
“Bà nội, hóa ra bà giấu rượu nếp than trong này, làm hại cháu tìm mãi!”
Tam Bảo đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý thị khiến bà ấy sợ tới mức buông lỏng tay, cái bát cứ thế rơi xuống.
Lý thị luống cuống tay chân may mà túm được, sau đó bà lập tức mắng: “Sao đi đường mà không có tiếng động nào thế, cái đồ con mèo này, suýt thì bà đánh vỡ bát rồi.”
Tam Bảo dựa vào Lý thị làm nũng, “Bà, cháu sai rồi, bà đánh cháu đi!”
Lý thị nắm tai hắn rồi nhéo nhéo nói: “Thằng nhóc thối cái mũi thật linh, cứ thế theo mùi đến!”
“Bà nội, cho cháu một thìa rượu nếp than đi!” Tam Bảo cười hì hì cầu xin.
“Say chết người đó! Đây là rượu ủ cả năm rồi, rất nặng!” Lý thị nói.
“Không sao, không sao đâu, bà nội, cầu bà đó, cho cháu một thìa thôi!” Tam Bảo ôm cánh tay Lý thị lắc lắc.
“Đừng lắc nữa, vỡ bát bây giờ!” Lý thị nhanh chóng đổi bát sang tay khác.
“Bà nội!” Tam Bảo vẫn không buông tha mà càng thêm nài nỉ.
“Được rồi, được rồi, một thìa thôi đó!” Lý thị bị hắn dính lấy thì không còn cách nào, đành phải đồng ý.
Tam Bảo vui vẻ hoan hô: “Bà nội thật là tốt! Bà đúng là bà nội của cháu!”
Lý thị cười không khép miệng được, tay múc cho hắn một thìa rượu nếp than bỏ vào trong bát.
Tam Bảo cầm cái bát há mồm uống, mùi rượu quả thực nặng, so với rượu mới ủ vào tháng chạp thì lợi hại hơn nhiều.
Ăn xong rồi Tam Bảo cực vừa lòng.
Lý thị lại múc hai muôi rượu bỏ vào bát, Tam Bảo lập tức đi lên hỗ trợ, “Bà nội, để cháu bưng cho bà!”
Lý thị đưa bát cho hắn và nói, “Mang cái này xuống bếp, bà đi lấy mấy quả trứng!”
Tam Bảo vui vẻ bưng rượu nếp than ra cửa, trên đường hắn lại trộm uống hai ngụm, từ bếp đi ra hắn đi tìm Tứ Bảo và Nữu Nữu chơi.
Tứ Bảo và Nữu Nữu đang ở trong phòng buôn bán đồ chơi.
Mấy thứ ấy kỳ thật chính là đám chó mèo được nặn bằng đất.
Tam Bảo cười ha ha đi vào ghé cùng một chỗ chơi.
Tam Bảo cứ cười ha hả không ngừng, thỉnh thoảng còn nấc một cái.
Nữu Nữu dùng sức quạt quạt trước mũi mắng: “Thối quá, thối quá!”
Tứ Bảo thì tức giận chỉ vào Tam Bảo mắng: “Có phải huynh trộm ăn rượu nếp than không? Huynh biết bà giấu rượu ở đâu hả? Sao không nói với đệ? Huynh có còn là ca ca của đệ không?!”
Mặt Tam Bảo đỏ lên, miệng cười ha ha và giơ tay muốn túm tay Tứ Bảo nhưng ai biết tượng đất trong tay hắn cũng vì thế mà rơi xuống vỡ tan tành!
Nữu Nữu nhanh chóng đoạt tượng đất còn lại trong tay Tam Bảo và mắng: “Không cho huynh chơi nữa, vừa tới đã quấy rối!”
Tứ Bảo tức đến độ mặt tái đi, hắn hận Tam Bảo trộm ăn rượu nếp than không mang theo hắn, lại hận tên kia làm vỡ đồ chơi hắn làm cho tiểu muội muội.
Vì thế Tứ Bảo tiến lên ôm lấy Tam Bảo, tuy hắn lùn hơn tên kia nửa cái đầu nhưng cả người chắc nịch, chỉ cần dùng sức một chút hắn đã quăng Tam Bảo lên giường sau đó đè lên đánh túi bụi.
Đương nhiên hắn vẫn nhẹ tay, vì thế Tam Bảo chỉ cười ha hả, rồi hai đứa lại vặn thành một cục.
Nữu Nữu đã sớm quen với hai thằng anh này nên mặc kệ tụi nó chơi, nàng tự mình nghịch đống tượng đất nhỏ..