Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 87: 87: Tam Bảo Đáng Thương





Tết Trung thu năm nay vui vẻ hơn mọi năm nhiều.

Phần vui vẻ này là do Đại Bảo và Nhị Bảo mang đến, những lo lắng lúc trước hiện giờ đều biến thành an tâm.
Lý thị đau lòng cháu mình nên sáng sớm đã dặn Trường Quý đi theo ra rừng trúc bắt gà, chọn tới chọn đi bà chọn trúng một con gà trống chừng 7,8 cân (4kg).

Sau khi xử lý sạch sẽ bà ném vào nồi sắt hầm chậm bằng lửa nhỏ.
Thịt heo Đại Bảo và Nhị Bảo mang về cũng nhanh chóng được mang ra dùng.

Cơm trưa hôm nay đặc biệt hơn vì có cơm khô.

Tam Bảo kích động ôm Đại Bảo và Nhị Bảo ồn ào: “Ca ca, hai người phải thường xuyên về nhé! Các huynh vừa về thức ăn trong nhà đã giống ăn tết!”
Lý thị tức quá lấy cái gậy đuổi đánh hắn từ sân sau ra sân trước.

Cuối cùng Tam Bảo cố ý để bà đuổi kịp đánh cho mấy cái bà mới nguôi giận và tiếp tục hớn hở đi vào bếp làm cơm.
Tiểu tiên nữ Nữu Nữu đeo hoa lụa anh trai mới mua cho sau đó còn thường hỏi Đại Bảo và Nhị Bảo: “Ca, đẹp không? Có đẹp không?”
Khuôn mặt nhỏ của nàng mang theo mong mỏi khiến Đại Bảo bật cười: “Đẹp, giống tiểu tiên nữ trong quả đào!” Nhị Bảo cũng gật đầu, lại duỗi tay muốn xoa búi tóc của nàng.
Nữu Nữu vội né tránh rồi làm nũng: “Nhị ca, nương vất vả lắm mới chải xong tóc cho muội, không được làm hỏng!”

Nhị Bảo ha hả cười nói: “Được, nhị ca không xoa nữa.”
Nữu Nữu vui vẻ dạo một vòng, đai lưng xanh sẫm theo gió lay động, váy màu xanh nhạt thêu hoa nghênh xuân màu vàng cùng hoa lụa cũng màu vàng trên đầu tôn lẫn nhau thật sự khiến nàng giống như tiểu tiên nữ vậy.
Nữu Nữu đúng là tiểu tiên nữ ham làm đẹp, nàng xoay vài vòng, lúc dừng lại loạng choạng tí thì ngã.

May có Đại Bảo và Nhị Bảo đỡ hai bên chứ không tiểu tiên nữ đã ngã chổng vó.

Thế mà nàng vẫn cười ha hả và thần bí nói: “Ca, muội có thứ tốt muốn cho các huynh, chờ muội đi lấy!” Nói xong nàng chạy ngay vào đông phòng.
Đại Bảo cầm đôi tất trong tay, lúc này may quá không có cái hình thù kỳ quái gì mà là lá trúc cùng hoa mai khá tinh xảo, so với đôi tất thêu ong mật kia quả thực tốt hơn nhiều.
Trên tất của Nhị Bảo cũng là hoa mai và lá trúc, bông hoa bé bằng móng tay nở rộ giữa hai lá trúc xanh.

Tuy đường may còn thô ráp nhưng toàn bộ hình thêu cũng đáng yêu xinh đẹp.
“Đẹp không? Ba tháng nay muội đi theo nương học thêu hoa, có phải tay nghề muội đã khá hơn nhiều không?!” Nữu Nữu hỏi.
Đại Bảo cười, “Ừ, Nữu Nữu thêu thật tốt, lại qua mấy năm nữa khẳng định muội sẽ càng thêu tốt hơn!”
Nữu Nữu cười nói: “Kỳ thật muội vẫn muốn thêu ong mật, đáng tiếc nương không có hoa văn ấy nên muội thêu không tốt.

Lần trước là tứ ca bắt một con ong mật cho muội nhìn theo để thêu!”
Nhị Bảo nói: “Ong mật khá tốt, chạy khắp trấn trên cũng không tìm được sản phẩm nào có hình thêu độc đáo như thế.


Nữu Nữu, nhị ca cho rằng muội có thể theo đại bá mẫu học chút kiến thức cơ bản, khi nào kỹ thuật tốt hơn muội sẽ có thể thêu ong mật xinh đẹp!”
Nữu Nữu vui vẻ kéo tay Nhị Bảo nhảy nhót hỏi: “Nhị ca, thật không? Huynh cũng cảm thấy ong mật tốt ư?”
“Đương nhiên, nếu không có ong mật thì hoa sẽ không thể thụ phấn kết quả, mọi người cũng không có mật mà ăn.” Nhị Bảo nói.
“Ong mật còn có thể đốt người ta, không ai dám chọc nó!” Nữu Nữu bổ sung.
Đại Bảo cười hỏi: “Tiểu tiên nữ cũng muốn đốt người khác ư?”
Nữu Nữu gật đầu nói: “Nha Nha tỷ tỷ nói nữ nhân phải lợi hại một chút, không thể giống con bướm, phải giống ong mật, vừa chăm chỉ lại lợi hại!”
Tứ Bảo vừa lúc đi tới nghe thấy Nữu Nữu nói thế thì bật cười nói: “Nữu Nữu, muội đừng nghe chân thối nói, nàng ta là quả ớt cay, hung dữ cực kỳ!”
“A! Tứ ca, huynh lại gọi Nha Nha tỷ là chân thối, muội sẽ mách Nha Nha tỷ!” Nữu Nữu reo lên.
Tứ Bảo nhanh chóng xin khoan dung, lại lấy lòng nói: “Nữu Nữu ngoan, tứ ca thương muội nhất, muội đừng mách Nha Nha bằng không nàng sẽ lại đuổi đánh ta!”
Đại Bảo và Nhị Bảo đều cười Tứ Bảo còn Tứ Bảo thì giải thích: “Đều nói nam nhân không so đo với nữ nhân, nhưng nam nhân tốt đúng là không dễ làm! Bà đanh đá kia quá lợi hại, Xuyên Tử ca đều bị Nha Nha tỷ đánh đến sợ!”
Đại Bảo nói: “Xuyên Tử nhường Nha Nha thôi, đệ không nhìn ra à?!”
Tứ Bảo thần bí tiến đến dán bên tai Đại Bảo và lặng lẽ nói: “Tam Bảo nói Xuyên Tử huynh muốn cưới Nha Nha tỷ!”
Miệng Đại Bảo giật giật, vừa cười vừa mắng: “Cái thằng Tam Bảo này lòng dạ thì hẹp hòi nhưng nhiều chuyện quá thể.

Nhưng chuyện này mấy đứa đừng nói bừa, thanh danh của cô nương gia là quan trọng nhất, hơn nữa ta nghe ông nội nói người trong thôn chúng ta đều có chung một tổ tông nên không thể cùng nhau thành thân.”
Lần đầu tiên Tứ Bảo nghe thấy cái này thế là hắn giật mình nhìn chằm chằm Đại Bảo hỏi: “Đại ca nói thật không? Sao đệ chưa từng nghe nói nhỉ?!”
Đại Bảo nói: “Ta nghe ông nội nói, không biết cụ thể thế nào.


Hay lát nữa ta hỏi ông nội xem!”
Tứ Bảo gật đầu, Nữu Nữu thì chẳng biết hai thằng anh đang nói gì nên nàng lôi kéo tay Nhị Bảo không bỏ bắt hắn kể cho nàng nghe chuyện ở trấn trên.

Nhị Bảo ngày ngày ở y quán bận đến choáng váng thì có biết cái gì mà kể vì thế hắn đành phải nói với Nữu Nữu bệnh này thì trị thế nào rồi bệnh kia lại phải làm sao.

Nhị Bảo nói mười mấy chứng bệnh khác nhau mà Nữu Nữu cũng nghiêm túc nghe, mắt mở to lộ thương xót, thi thoảng còn nói thêm mấy câu linh tinh: “Có đau không? Sưng to như vậy sao? Thật sự không trị được à? Thật đáng thương!”
Đại Bảo không nhịn được xoa xoa búi tóc của nàng và cười nói: “Nữu Nữu ngốc!”
Lúc này Tam Bảo dắt chó đi dạo về, một người một chó ở trong sân thở hồng hộc.
Sau đó hắn nhào về phía Tứ Bảo và tên kia cũng ngoan ngoãn mặc cho anh hắn treo trên người mình.

Tam Bảo thều thào nói: “Tứ Bảo, hiện tại Hoàng Hoàng càng chạy càng nhanh, mệt chết ta.”
Tứ Bảo vẫn khen: “Hiện tại huynh cũng càng chạy càng nhanh!”
Đại Bảo cười: “Nói là người dắt chó đi dạo nhưng cũng là chó dắt người đi dạo, ngạc nhiên là mọi người không phát hiện ra Tam Bảo cao lên không ít, người cùng gầy, trên má không còn phúng phính thịt như trước!”
Tam Bảo bóp mặt mình và vui vẻ nói: “Hế, đúng thật, đệ véo không được tí thịt nào, trước kia vừa véo là ra một đống thịt đó.” Nói xong hắn lập tức thuận tay véo má Tứ Bảo và được một đống thịt thế là hắn cười há há: “Mau xem, trên mặt Tứ Bảo thật là nhiều thịt!”
Tứ Bảo bị nhéo má thì nhe răng nhếch miệng, giọng mơ hồ kháng nghị: “Đau quá, đau quá! Buông tay! Buông tay!” Tam Bảo vẫn treo trên người hắn không buông tay thế là hai đứa lại vặn thành một cục.
Giữa trưa ăn cơm Tứ Bảo hỏi Đào Tam gia: “Ông nội, người cùng thôn chúng ta không thể thành thân sao?”
Lý thị cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe thế bà đã vui vẻ hỏi Tứ Bảo: “Ấy, con muốn cưới vợ à?”
Tứ Bảo lập tức bịa đặt: “Là Tam Bảo, huynh ấy nói muốn cưới Nha Nha tỷ!”
Tam Bảo trợn mắt như chuông đồng, cơm nghẹn ở cổ nuốt không được, nhổ không xong thế là hắn phải ho khan mãi mới thông.


Hắn vội uống một ngụm trà mới thở hổn hển và cả giận mắng: “Tứ Bảo nói bừa đó bà nội đừng nghe hắn nói bậy!”
Ngoài Đại Bảo và Nhị Bảo thì cả nhà đều cho rằng Tam Bảo đang thẹn thùng và càng tin Tứ Bảo.
Lý thị nghiêm túc tự hỏi một lát: “Tam Bảo cũng đã hơn 11 tuổi, nên nghĩ tới chuyện làm mai.

Tuy Nha Nha đúng là cô nương tốt, nhưng thôn chúng ta không cho người cùng thôn lấy nhau!”
Đào Tam gia cũng gật đầu nói: “Nha Nha đúng là cô nương tốt, vừa có khả năng lại đanh đá, nếu gả cho Tam Bảo thì có thể quản cái tính ham chơi của hắn! Thật đáng tiếc!”
Tam Bảo không ngừng xua tay giải thích: “Ông nội, cháu thật sự không có suy nghĩ ấy, là Tứ Bảo nói bừa đó!”
Lý thị cười nói: “Con có suy nghĩ ấy hay không Tứ Bảo rõ nhất.

Hai đứa chúng mày dính nhau suốt ngày, đến quần cũng mặc chung thì còn có gì không biết! Bà nói cho con, nhân lúc còn sớm bỏ ngay suy nghĩ này đi, lời này cũng không thể nói ra ngoài.

Nha Nha là cô nương tốt, đừng làm hỏng thanh danh của nàng rồi về sau nàng làm sao mà gả chồng!”
Tam Bảo thấy giải thích không được thế là nghiến răng nghiến lợi nhìn Tứ Bảo, hận không thể cắn hắn một cái.

Tứ Bảo giả bộ ngoan ngoãn, nghiêm túc nghe ông bà nội nói chuyện, Đại Bảo và Nhị Bảo thì cười thầm còn Nữu Nữu thì há hốc miệng, tay chỉ vào Tam Bảo nửa ngày mới phun ra một câu: “Tam ca, không phải huynh muốn thành thân với Đào Diệp muội muội sao?”
Tam Bảo thiếu chút nữa là phun một búng máu, cái này là cái gì? Bên này chưa nói rõ ràng thì Nữu Nữu lại cho hắn một chưởng.
“Nữu Nữu, huynh nói muốn thành thân với Đào Diệp lúc nào?!” Tam Bảo bất lực hỏi.
“Thì tết Nguyên Tiêu năm trước nữa chúng ta chơi ở thôn đông, khi ấy Đào Diệp muội muội nói nàng từng cưỡi con chó bốn mắt nhà nàng thế là huynh lập tức nói ngày huynh và Đào Diệp muội muội thành thân ắt sẽ mưa vì cả hai đều từng cưỡi chó.” Nữu Nữu kể luôn.
“Nữu Nữu, muội có thể đừng hiểu lầm lời tam ca nói có được không?!” Tam Bảo hỏng mất..