Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 64: 64: Rượu Nếp Than





Lúc vào phòng Đào Tam gia khách khí nói vài câu với Vương thị, lại sắp xếp cho Vĩnh Thịnh ngồi chơi cờ với Trường Phú và Trường Quý.

Mấy người nhanh chóng triển khai bàn cờ chém giết còn Lý thị mang theo Vương thị trực tiếp đi tới nhà bếp ở hậu viện, Lưu thị và Trương thị cũng theo đi.
Vương thị nhéo một ít gạo trong tay và nói: “Ừ, ngâm thế này là được rồi, gạo mềm quá sẽ nát, quá cứng thì khó ăn.

Mau tới phụ ta vớt gạo ra đi!”
Lý thị vội vàng cùng Vương thị vớt gạo ra.
“Nồi hấp ở đâu? Mau nhóm lửa đi!” Rốt cuộc đây cũng không phải nhà bếp của Vương thị nên bà ta phải nhìn quanh tìm nồi hấp.
Trương thị thấy thế thì nhanh chóng bưng nồi hấp ra, thêm nước và nhóm bếp lửa.
“Tìm một miếng vải sạch tới đây!” Vương thị tiếp tục chỉ huy.
Lưu thị nhanh nhẹn mang miếng vải chuyên dùng cho nhà bếp tới.

Lúc này Vương thị đón lấy nó bày ra trên nồi hấp rồi tiếp tục cho gạo nếp lên trên và dùng đũa chọc chọc mấy lỗ cho thông khí trước khi đậy nắp và bảo Trương thị cho lửa lớn hơn.
Qua chừng một nén nhang thì Vương thị mở nắp nồi ra nhìn nhìn gạo nếp trong đó, lại lấy một chút ra bỏ vào miệng nhai rồi đưa cho Lý thị ăn thử, “Chưng thành như vậy là vừa vặn, muội nhai thử xem và nhớ rõ độ dẻo này!”
Lý thị nhai, Lưu thị và Trương thị cũng dùng chiếc đũa lấy một ít gạo nếp ra nếm thử.
Vương thị dùng một cái muôi múc gạo nếp ra một cái sàng sạch sẽ, lại dùng xẻng san ra cho nhanh nguội.

Khói bốc lên lượn lờ, Vương thị nói: “Tháng chạp nhiệt độ thấp nên gạo nếp nhanh nguội, lúc nào sờ tay thấy ấm là được.”

Vương thị buông cái xẻng rồi bỏ men rượu vào một cái bát, thêm nước vào chậm rãi bóp nát, “Mười cân gạo thì một miếng men nhỏ thế này là đủ rồi.”
Bên kia gạo nếp đã nguội, Vương thị đổ men rượu hòa nước vào gạo nếp và quấy đều lên, sau đó bà để Lý thị mang bình tới bỏ vào ủ rượu.
Cái bình này không lớn, bụng tròn tròn, trên miệng có một cái vành để đổ nước chống côn trùng.

Gạo nếp bỏ vào bình xong Vương thị dùng tay nén thật chặt, ở giữa để một cái lỗ.

Xong hết bà mới đậy nắp vào và thêm nước ở vành nắp coi như niêm phong!
Vương thị lại bảo Lý thị tìm một cái sọt tới, đáy sọt lót rơm rạ để đặt bình rượu vào bên trong và bọc áo bông cũ lên trên sau đó đặt gần bếp đun.
“Được rồi, chỉ đơn giản thế thôi, chờ ba ngày nữa bỏ ra nhìn xem, tới khi ấy ở giữa sẽ có nước rượu nếp chảy ra, gạo chung quanh đượm mùi.

Muội lấy một cái đũa sạch bỏ vào ngoáy mà thấy gạo lỏng ra, dễ ngoáy thì được rồi!” Vương thị tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm.
Lý thị và con dâu đều nghiêm túc nghe, Vương thị lại nói tiếp: “Còn nữa, tay và đũa không thể dính dầu mỡ khi chạm vào rượu nếp nếu không nó sẽ hỏng.”
“Thật sao? Cái này không khác gì muối đồ chua.” Lý thị cười nói.
“Đương nhiên, còn nữa, ăn sống rượu nếp sẽ dễ say, phải đề phòng mấy thằng nhóc trong nhà ăn vụng, nếu say là phiền lắm đó!” Vương thị nói.
Lý thị cười: “Chứ sao nữa, sáng nay ăn có ít rượu nếp ở nhà tẩu mà về nhà muội ngủ cả buổi sáng.”
“Hô hô! Tửu lượng của muội quá kém, ngày thường ta có thẻ uống hai chén rượu, lúc hứng lên có thể uống nửa cân cũng không say!” Vương thị đắc ý nói.
“Muội thì không được, chỉ uống một chén là muội say!” Lý thị hổ thẹn nói.
“Nữ nhân trời sinh đã có hai phần men say, muội đúng là không phát huy được tí nào, phải luyện nữa!” Vương thị cười nói.

“Muội không luyện được, chỉ có hai đứa con dâu này là không tệ, lúc ăn tết cũng có thể uống mấy chén.” Lý thị nói.
Lưu thị hé miệng cười, Trương thị thì đắc ý nói: “Con cũng được kha khá!”
Vương thị trêu ghẹo Lý thị: “Cả nhà này đều là hào kiệt, lão tam phải giấu lu rượu nếp cho kỹ vào không là hết nhẵn!”
Mấy phụ nhân vừa cười vừa nói và đi tới sân trước.
Lý thị lôi kéo Vương thị vào nhà nói chuyện thêm một lát.

Vương thị cũng đang có việc muốn nói cùng Lý thị nên hai người tay nắm tay vào phòng.
Đào Tam gia đang cùng Vĩnh Thịnh chém giết hăng say, Trường Phú và Trường Quý cũng không chú ý cái gì mà quân tử hay không.

Bọn họ vui vẻ ở bên cạnh chỉ điểm, bọn nhỏ thì ngồi ở một cái bàn khác viết viết, vẽ vẽ, chơi vui vô cùng.
Lý thị lôi kéo Vương thị ngồi một bên, Lưu thị thì bưng trà ngon tới đưa cho khách.
Vương thị cười nói với Lý thị: “Vợ lão tam, lần trước đổi gạo nếp ta có nhờ muội qua hỗ trợ, việc này muội hẳn còn nhớ!”
“Quên cái gì chứ không thể quên đại tẩu dặn dò được.

Việc của tháng chạp muội đã sớm làm xong, chỉ chờ đại tẩu đưa tin thôi!” Lý thị cười nói.
“Ta luôn nghĩ “cưới vợ phải cưới liền tay” nên muốn nhân tháng chạp đón cháu dâu vào cửa tới tháng giêng có người mới trong nhà cũng coi như vui mừng.” Vương thị nói, “Vĩnh Thịnh nhà ta là đích tôn, khách tới nhiều nên phải làm phiền muội và hai cháu dâu qua giúp đỡ.


Nhà muội là người cần mẫn có tiếng trong Đào gia thôn, tay chân lại nhanh nhẹn sạch sẽ, có mọi người giúp đỡ thì ta cũng yên tâm.”
“Đại tẩu tử, tiệc chính ngày 22 tháng chạp vậy bọn muội phải qua ngày 20 đúng không?” Lý thị hỏi.
“Đúng rồi, 20 tháng chạp mẹ chồng nàng dâu nhà muội dậy sớm một chút tới nhà ta nhé.

Cũng đừng ăn cơm sáng, đến nhà ta mà ăn.” Vương thị nói.
“Chúng ta vẫn nên ăn cơm sáng trước, tẩu cũng đừng khách khí.” Lý thị đáp, “Đại tẩu còn mời người nào khác tới hỗ trợ không?”
“Trong bốn đứa con dâu thì dâu cả phải vội vàng đón khách nên không thể làm được gì, theo ta chỉ cần ba đứa con dâu khác và ba mẹ chồng nàng dâu nhà muội là đủ.” Vương thị nói.
“Đại tẩu tử, theo ta thấy từng ấy người sợ không đủ đâu, Đào lão đại là tộc trưởng, người thành thân lại là cháu đích tôn vậy khách ắt không ít.

Tháng 10 nhà lão Ngũ cưới con trai mà còn làm 20 bàn tiệc, nhờ bốn người tới giúp làm bếp, lại thêm ba đứa con gái nhà ấy nữa.” Lý thị nghĩ nghĩ rồi nói.
“Hô hô, muội đúng là người thận trọng, sợ là mấy người như thế cũng không đủ nên ta để hai đứa cháu nhà mẹ đẻ cũng qua sớm giúp đỡ, như thế hẳn là ổn thỏa!”
Lý thị gật đầu nói: “Còn nói muội thận trọng, đại tẩu cũng nghĩ kín kẽ hết rồi kia kìa.”
Vương thị cười nói: “Vậy chốt nhé, ngày 20 tháng chạp làm phiền mấy mẹ chồng qua nhà ta hỗ trợ!”
Lưu thị và Trương thị đều cười nói: “Đương nhiên rồi!”
Rốt cuộc Vĩnh Thịnh vẫn còn trẻ, chỉ có thể miễn cưỡng chém giết mười mấy hiệp với Đào Tam gia đã bại trận và phải chắp tay nhận thua.

Đào Tam gia được thể vuốt râu giả vờ sâu không lường được.

Trường Phú và Trường Quý thì vẫn đang tranh chấp vì một nước cờ, Đào Tam gia thấy thế thì răn dạy con mình không có đạo đức, chơi cờ mà cứ chen vào.

Bọn nhỏ thấy náo nhiệt thì cũng vây tới xem.

Vương thị thấy Vĩnh Thịnh đã chơi xong cờ thì đứng lên gọi hắn đi về.
Vĩnh Thịnh mang theo đèn lồng đỡ bà ta vào nhà cáo từ một nhà Đào Tam gia.

Vương thị lôi kéo tay Lý thị thân thiết nói: “Đã chốt ngày 20 tháng chạp rồi đấy nhé, việc hôn nhân của Vĩnh Thịnh đều phải nhờ mọi người.”
Mặt Vĩnh Thịnh thoắt cái đỏ ửng, khuỷu tay lặng lẽ kéo Vương thị.
Tam Bảo nhìn chằm chằm Vĩnh Thịnh sau đó tiến lên chớp mắt hỏi: “Vĩnh Thịnh ca, khi huynh còn nhỏ có từng cưỡi chó không?”
Vĩnh Thịnh không biết vì sao Tam Bảo lại hỏi thế nên cũng nghiêm túc nghĩ nghĩ sau đó gật đầu nói: “Có cưỡi, còn cưỡi nhiều lần cơ!”
Tam Bảo lập tức cười hê hê nói: “Vậy hôm cưới vợ huynh nhớ mang ô nhé! Bà nội đệ bảo khi còn nhỏ cưỡi chó thì lớn lên lấy vợ trời sẽ mưa!”
Mặt Vĩnh Thịnh càng đỏ hơn, ánh đèn không sáng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hắn cười xoa đầu Tam Bảo nói, “Nhóc con chắc cưỡi chó rồi hả?!”
“Hì hì! Còn có Tứ Bảo nữa!” Tam Bảo vò đầu nói còn Tứ Bảo thì u oán nhìn qua.

Cái tên tam ca này cái gì cũng nhớ tới hắn!
Lý thị vui vẻ cười ha ha, Vương thị cũng cười nói: “Aizzz, người ta đều nói đứa nhỏ chưa thay răng nói là chuẩn nhất, nếu mà mưa thật thì bỏ cái bàn ở chỗ nào đây! Ta phải chuẩn bị trước mới được!”
Vĩnh Thịnh ngượng ngùng cười cười với cả nhà Đào Tam gia sau đó kéo Vương thị đi ra ngoài cửa, “Bà nội, ngài nói ít một chút đi!”
“Sao nào? Xấu hổ à?” Vương thị cười nói: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, bây xấu hổ cái gì? Bà nói cho mà nghe, con gái nhà họ Chu không chỉ xinh đẹp mà việc may vá cũng tốt, tính tình cũng tốt, mày cưới được người vợ như thế thì phải đối xử với con gái nhà người ta cho tốt đó!” Vương thị tiếp tục blah blah.
Vĩnh Thịnh giao ngọn đèn trong tay cho Vương thị và ngồi xổm xuống cõng bà ta trên lưng, miệng nói, “Bà nội, trời tối khó đi, cháu cõng bà đi thế này thì bà đừng nói về việc này nữa nhé!”
“Thằng nhóc thối!” Vương thị cười mắng sau đó không nói nữa..