Trong tân phòng nến đỏ lấp lánh, chỉ còn hai vợ chồng son nhìn nhau.
Ân Tu Trúc chậm rãi đến gần, đợi cả buổi giờ cũng tới lúc vừa dày vò lại vui sướng!
Nữu Nữu hì hì cười nói: “Còn chưa rửa mặt đâu!”
Ân Tu Trúc sửng sốt, vội vàng tới sân sau bưng một chậu nước suối tới thế là hai người rửa mặt chải đầu.
Lúc này ánh mắt hắn lại sáng quắc nhìn Nữu Nữu.
Nữu Nữu cười hì hì nói: “Tiểu Hoàng Hoàng còn ở đây kìa!”
Ân Tu Trúc sửng sốt và ngồi xổm xuống tìm khắp nơi quả nhiên thấy con chó con đang ghé dưới bàn gặm xương thế là hắn tức giận xách Tiểu Hoàng Hoàng ra khỏi phòng, giọng căm hận nói: “Đi trông nhà đi!”
Tiểu Hoàng Hoàng ô ô kháng nghị nhưng Ân Tu Trúc ngó lơ mà quay người về phòng, ánh mắt sáng quắc nhìn Nữu Nữu.
Nữu Nữu cười hì hì nói: “Còn chưa đóng cửa kìa!”
Ân Tu Trúc nhấc chân lập tức đi đóng cửa.
Hắn trở tay giữ nắm cửa, hầu kết giật giật và cười nói: “Còn nữa không?”
Nữu Nữu gật đầu thế là Ân Tu Trúc đột nhiên nhào tới, tức giận nói: “Còn có ta cũng mặc kệ!”
Nữu Nữu chỉ vào cái rương bên cạnh tủ quần áo và nói: “Còn có một thứ quan trọng nhất, ta còn chưa xem bảo bối áp đáy hòm của mình đâu!”
“Bảo bối áp đáy hòm hả?” Ân Tu Trúc đè nàng không cho nhúc nhích nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi.
“Đúng, bảo bối áp đáy hòm bà nội đưa.
Mẹ ta nói trước khi động phòng nhất định phải xem, ngoài ra còn có một cái khăn trắng.
May mà ta không quên, haha!” Nữu Nữu đẩy Ân Tu Trúc ra rồi đi tới bên cái rương sau đó duỗi tay lấy một bọc vải rồi thần bí quay lại trên giường nói, “Đồ bà nội cho ắt là thứ tốt!”
Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng: “Mở ra xem đi! Nhất định là đồ gia truyền bà để lại cho nàng!”
Nữu Nữu cười híp mắt sau đó mở tấm vải ra để lộ một bọc nhỏ bằng vải đỏ.
Bên trong có một bình sứ nhỏ, thân bình không lớn nhưng trên đó vẽ hai người tí hon.
Nữu Nữu lật xem cái bình lại chỉ thấy hai người kia quần áo xộc xệch dán bên nhau như đang đánh nhau.
“Hả? Đây là cái gì?”
Đương nhiên, cũng không thể trách Nữu Nữu được.
Nàng căn bản không biết chuyện nam nữ trong đêm động phòng, cũng không biết bình nhỏ này vẽ xuân cung đồ.
Hơn nữa hình vẽ trên đó cũng không phải quá tinh xảo, lấy ánh mắt của nàng thì hai người này chính là đang đánh nhau.
Ân Tu Trúc cũng coi như người trong ngành vẽ, nên đương nhiên hắn biết xuân cung đồ.
Lúc này hắn quan sát cẩn thận hình vẽ trên bình và một lát sau mới thần bí nói với Nữu Nữu: “Đây quả thực chính là bảo bối tốt!”
“Thật sao?” Nữu Nữu cực kỳ vui vẻ.
“Đúng, đây là bảo bối tốt dạy người ta cách động phòng!” Ân Tu Trúc đáp.
“Giống đánh nhau à?” Nữu Nữu hỏi.
“So với đánh nhau còn phức tạp hơn nhiều, để ta chậm rãi dạy nàng!” Ân Tu Trúc cười đáp.
“Đa tạ Ân ca ca!” Nữu Nữu cũng vui vẻ nói.
Ân Tu Trúc đặt bình nhỏ kia ở một bên gối và trải khăn xuống giường sau đó bế Nữu Nữu đặt lên trên rồi mới nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu động phòng thôi!”
“Được!” Nữu Nữu cười hì hì.
“Cô nương ngốc, nàng chẳng xấu hổ tí nào là sao?!” Ân Tu Trúc cười nói sau đó bắt đầu giúp Nữu Nữu cởi giày.
Nhìn bàn chân nhỏ ngoan ngoãn hắn lại tiếp tục: “Lát nữa động phòng ta sẽ bỏ đứa nhỏ vào gan bàn chân của nàng nhé?”
Nữu Nữu vui cười gật đầu thế là Ân Tu Trúc dùng ngón tay gãi gãi gan bàn chân của nàng khiến nàng cười haha và vội rụt chân lại.
Cả người nàng lăn vào trong giường, Ân Tu Trúc cũng vừa cười vừa cởi giày tất và quần áo của mình, chỉ để lại áo trong.
Hắn giơ tay buông màn giường, nến đỏ bên ngoài chiếu ánh sáng mơ hồ vào khiến người trên giường như ẩn như hiện.
Ân Tu Trúc chậm rãi cởi qu@n áo trên người mình, Nữu Nữu thì kinh ngạc chỉ vào nơi nào đó và gọi: “Con chim nhỏ!”
“Nhỏ?” Ân Tu Trúc cười hỏi.
“Con chim lớn?” Nữu Nữu hỏi lại.
Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng hôn nàng một cách kiên nhẫn.
Nữu Nữu rất thích cảm giác này vì thế nàng hừ nhẹ một tiếng.
Qua một hồi hôn môi và vuốt ve rốt cuộc hai người cũng hợp làm một.
Trong trướng phong cảnh tươi đẹp, ngoài trướng nến đỏ lay động.
Một nam nhân độc thân nhiều năm nay mới trải qua việc nam nữ thì cũng dần cảm nhận được vui vẻ của đêm xuân.
Ngoài viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng tiểu Hoàng Hoàng kêu gâu gâu, còn có tiếng chim rừng kinh sợ bay lên.
Trong ngôi nhà trên sườn núi một đôi vợ chồng son cứ quấn lấy nhau không biết mệt mỏi, tới khi gà gáy mới thiếp đi.
Hai người ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, lúc này Ân Tu Trúc mới đứng dậy đun một ấm nước mang tới để hai người lau rửa.
Đào thị thì cười tủm tỉm cảm thán: “Hóa ra đây là động phòng!”
Ân Tu Trúc cười hỏi: “Làm sao thế?”
“Ngoại trừ lúc đầu hơi đau thì cảm giác sau đó thật tốt!” Đào thị chớp mắt cười nói.
Ân Tu Trúc xoa đầu nàng nói: “Ngốc! Về sau những lời này chỉ có thể nói với ta thôi nhé?”
Đào thị gật đầu nói: “Ta đi nấu cơm!”
“Chúng ta cùng nấu!” Ân Tu Trúc bưng chậu nước ra khỏi nhà.
Tiểu Hoàng Hoàng phe phẩy cái đuôi nhỏ chạy theo vợ chồng hai người vào bếp.
Đồ ăn hôm qua còn thừa một chút và đựng trong tô để ở trong nước suối đỡ cho nó bị hỏng.
Đào thị bưng lên ngửi không thấy mùi lạ thế là hai người hâm lại, nấu chút cháo trắng và ăn tạm.
Phần còn lại bọn họ đổ hết cho Tiểu Hoàng Hoàng.
Tiểu Hoàng Hoàng cũng thực ngốc, nó dùng sức mà ăn tới độ bụng căng phồng ra, chỉ có thể ghé bên rào tre tiêu cơm.
Qua buổi trưa Lý thị nghĩ vợ chồng son hẳn đã rời giường nên để Tam Bảo tới xem.
Tam Bảo vọt tới thềm đá như một cơn gió, thấy cửa mở hắn mới gọi vào trong: “Nữu Nữu!”
Ân Tu Trúc đi ra cười hỏi: “Sao không vào?”
Tam Bảo cười hê hê, bộ dạng kiểu ‘huynh biết mà’.
“Vào ngồi đi!” Ân Tu Trúc nói.
Tam Bảo tiến vào tùy ý ngồi ở ghế đá cạnh rào tre thấy Tiểu Hoàng Hoàng ăn no phình bụng không nhúc nhích thì hỏi: “Tiểu Hoàng Hoàng sao thế, không động được nữa à?!”
Ân Tu Trúc cũng ngây ngẩn cả người rồi đi tới nhìn kỹ mới cười nói: “Ăn no quá!”
“Thế sao được, không được chiều nó đâu, càng béo càng lười vận động đó.
Đệ cực kỳ có kinh nghiệm trong việc nuôi chó đó!” Tam Bảo khuyên.
Ân Tu Trúc gật đầu: “Hôm nay sao đệ nói chuyện với ta cứ kỳ quái thế nào ấy.”
Tam Bảo cười hê hê rồi vò đầu nói: “Huynh vừa là anh vợ lại là em rể, đệ không biết gọi huynh kiểu gì!”
Ân Tu Trúc cười: “Ha ha, quả là hơi phiền phức!”
Tam Bảo nói: “Thôi đi, đều là người nhà, đệ cứ gọi huynh là đại ca, còn Nữu Nữu vẫn là muội muội của đệ, không cần gọi đại tẩu.”
“Được!” Ân Tu Trúc đồng tình.
Lúc này Đào thị đi ra cười tủm tỉm ngồi xuống trước mặt Tam Bảo.
Tam Bảo nói: “Nữu Nữu, bà nội để ta tới xem hai người đã dậy chưa thì dặn hai người buổi tối qua nhà cùng ăn cơm!”
Đào thị híp mắt cười nói: “Sao huynh không gọi đại tẩu?”
Tam Bảo trợn mắt chỉ vào Ân Tu Trúc nói: “Thế thì đây phải là em rể đó!”
Đào thị hừ một tiếng nhưng vẫn luyến tiếc nếu Ân Tu Trúc bị Tam Bảo gọi là em rể: “Không so đo với huynh!”
“Chúng ta đã nói rồi đó, buổi tối tới ăn cơm!” Tam Bảo lại dặn.
“Ba ngày sau mới về lại mặt cơ mà!” Đào thị nhắc nhở hắn.
“Thật là con gái gả chồng như nước đổ đi, qua một đêm đã không giống nhau!” Tam Bảo trợn trắng mắt.
“Hừ, huynh quản được sao?” Đào thị bĩu môi.
Tam Bảo nhìn về phía Ân Tu Trúc nói: “Đại ca, huynh quản vợ huynh đi!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Ta không quản được!”
Tam Bảo xem thường mà liếc Ân Tu Trúc một cái sau đó đứng dậy nói: “Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa! Về đệ sẽ mách bà nội là hai người ba ngày sau mới về!” Nói xong hắn trợn mắt với Đào thị và tức giận đi luôn.
Đào thị cười tiễn khách: “Tam ca, muội không tiễn nhé!”
Ân Tu Trúc nhìn cô vợ cười lúm đồng tiền như hoa thì không nhịn được đi qua giữ chặt tay Đào thị gọi: “Đào Tử!”
Mặt Đào thị đỏ hơn cả quả đào, nàng vội duỗi tay che miệng Ân Tu Trúc lại và thẹn thùng kháng nghị: “Chàng đã bảo là ban ngày không gọi cơ mà, sao lại gọi rồi!”
Ân Tu Trúc cười vô lại: “Ta quên!”
Đào thị nói: “Không có lần sau đâu đấy!”
Ân Tu Trúc gật đầu cam đoan: “Được, chỉ có buổi tối ăn quả đào ta mới gọi!”
“Thế còn được!” Đào thị vừa lòng..