Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 146: 146: Xuân Tình Nảy Mầm





Nữu Nữu cười nói: “Bởi vì khi đó trong nhà thiếu nhân lực, người lớn đều phải ra đồng làm việc, chỉ có ca ca có thể đưa nước! Hiện giờ người trong nhà nhiều hơn, đệ lại là út ít nên bà đương nhiên phải che chở và thương đệ hơn! Chỉ cần đệ không vì thế mà kiêu căng thì đã tốt lắm rồi!”
Ngũ Bảo vâng một tiếng và nghiêm túc nói: “Tam ca lười như thế đệ không thèm chấp!”
Nữu Nữu vỗ vỗ búi tóc nhỏ của Ngũ Bảo và nói: “Tam ca thoạt nhìn thì lười nhưng không phải thế đâu!”
Ngũ Bảo gật đầu nói: “Đệ biết.”
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện rồi cũng tới phòng khách.

Đợi pha xong trà rồi bưng lên cho mọi người Nữu Nữu mới quay về bếp làm tiếp sủi cảo.
Sau khi Đào Tam gia và Nhị Bảo trở về Nhị Bảo lật tìm trong đống thuốc ở nhà và bốc mấy thang thuốc gói lại chạy qua thôn đông đưa cho Đào đại gia.
Năm nay nhà Đào Tam gia thêm người mới vì thế sủi cảo được gói đầy ba cái sàng, hình thức đa dạng.

Chỉ có cách gói của phương bắc mà Ân thị hình dung là không có.

Nàng thử hai lần nhưng thất bại thế là đành ngượng ngùng từ bỏ.

Lý thị cười và cầm lấy sản phẩm thất bại của Ân thị rồi cải tạo một phen là được cái thỏi vàng thế là bà vui vẻ đắc ý nói: “Sủi cảo hình thỏi vàng, quả là không tồi!”
Trương thị cười nói: “Bà nội mấy đứa thích thỏi vàng nhất!”
Lý thị cũng cười đáp: “Nói như con không thích ấy.

Nếu mà có thỏi vàng để trước mặt mắt con lại chả sáng quắc lên ấy chứ!”
Trương thị phản bác: “Nương, đã bao giờ ngài thấy mắt con sáng quắc lên chưa? Con lớn từng này rồi mà còn chưa từng thấy thỏi vàng đâu!”
Tiểu Lý thị cười nói với Trương thị: “Nương, lúc nào con lấy cho ngài một thỏi vàng!”
Trương thị kích động cười vui không khép miệng được, “Ai u, vẫn là con dâu của ta tốt nhất!”

Lý thị lại căn dặn: “Của hồi môn của con dâu thì con đừng có quản, vợ Nhị Bảo cũng đừng có đưa cho mẹ chồng cháu, miễn cho mắt mẹ chồng cháu bị lác, ăn tết không dám ra khỏi nhà!”
Mẹ chồng nàng dâu lại phá ra cười, Lý thị gói xong cái sủi cảo cuối cùng thì thấy còn thừa một bát nhân nên than thở: “Năm nay còn thừa nhân rồi! Năm rồi làm vừa khéo!”
Lưu thị nói: “Nương, năm nay thêm người nên lượng bột mì cũng không khống chế đúng, lần sau con sẽ nhớ cho thêm một bát bột mì nữa.”
“Không sao, người ta nói thừa nhân thì có tiền rủng rỉnh, thừa mì thì có lương thực thừa, nhà ta thừa nhân vậy năm sau khẳng định tiền vào như nước!” Lý thị nói xong lại bỏ nhân còn thừa vào một cái bát nhỏ và nói: “Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi đi, vợ Trường Phú nhớ xào chút đậu phộng với kẹo nhé.”
Nữu Nữu nói: “Bà nội, không phải bà đã sớm mang ra rồi à?”
“Xem trí nhớ của ta này, vậy mấy đứa đi nghỉ ngơi đi, bà dọn dẹp một chút rồi cũng tới!” Lý thị nói.
Mẹ chồng nàng dâu nghe thế thì tới sân trước, nhân lúc mặt trời đang ấm áp bọn họ dọn ít đậu phộng và kẹo ra sân, vừa nói chuyện phiếm vừa sưởi nắng.

Lý thị thu dọn xong nhà bếp lại đốt một chậu than sưởi mang tới.
Chó mèo trong nhà có vẻ đều biết là sắp ăn tết nên luôn ở trong nhà chứ không chạy ra ngoài chơi nữa.

Con mèo Đại Hoa này không giống con trước kia, nó không thích cuộn người trên chân Lý thị ngủ mà thích ngồi xổm bên cạnh Ngũ Bảo li3m lông.

Ngũ Bảo ngồi trên băng ghế nhỏ, cả người nghiêm trang, kết hợp với Đại Hoa ngồi li3m lông bên cạnh thoạt nhìn quả thực hài hòa.
Vì thân thể Đào Đại gia không tốt nên đêm giao thừa cũng không có liên hoan, Lý thị chẳng cần tốn công chuẩn bị rượu và thức ăn.

Bà nhàn nhã cùng cháu dâu nói chuyện kỳ thú, Lưu thị và Trương thị tuy đã nghe nhiều lần nhưng vẫn cực kỳ kiên nhẫn nghe lại.
Sau cơm chiều người một nhà bắt đầu đón giao thừa.

Ân Tu Trúc muốn về, nói là trong nhà cũng cần người đón giao thừa vì thế Lý thị gật đầu, cũng không cố giữ hắn lại.

Tứ Bảo la hét muốn đi theo thế là bà cũng đồng ý.
Đến khi nấu sủi cảo bà mới nhớ ra chưa đưa sủi cảo cho Ân Tu Trúc thế là vội để Tam Bảo và Nữu Nữu mang qua cho hắn nửa lồng sủi cảo hấp.

Sắp tới giờ Tý, trong thôn có tiếng pháo bùm bùm vang lên.

Nữu Nữu cầm đèn còn Tam Bảo cầm hộp đồ ăn cùng đi tới Ân gia trên núi.

Lúc này Ân Tu Trúc và Tứ Bảo đang cầm pháo chuẩn bị đốt, từ xa hắn thấy một người cầm đèn đi về phía này thì vội cầm đèn đi đón.

Con chó vàng theo sát phía sau, hiển nhiên là bị tiếng pháo nơi xa dọa nên cố chấp dính bên người chủ nhân cho an toàn.
Tam Bảo và Nữu Nữu gặp Ân Tu Trúc ở chỗ thềm đá.

Vì tiếng pháo quá lớn nên mấy người cũng không nói gì, Ân Tu Trúc chỉ ra hiệu để Tam Bảo đi lên trước còn hắn và con chó con đi phía sau Nữu Nữu.
Tứ Bảo đứng trong sân thấy người tới thì nhanh chóng đốt pháo, ánh lửa bắn khắp sân trước khiến Nữu Nữu sợ tới mức lùi về sau một bước dẫm lên chân Ân Tu Trúc.

Nàng cuống quít xoay người một cái khiến mắt cá chân cũng xoay theo làm nàng đau tới khom lưng lại.

Ân Tu Trúc vừa đỡ lấy nàng đã cảm thấy không ổn và lớn tiếng gọi Tứ Bảo: “Tứ Bảo, lại đây đỡ Nữu Nữu!”
Nhưng tiếng pháo quá to, Tứ Bảo căn bản không nghe thấy, còn Tam Bảo thì cầm hộp đồ ăn cố trốn pháo hoa nên càng không chú ý tới bên này.

Ân Tu Trúc chỉ đành phải đỡ Nữu Nữu đi vào trong phòng, lúc này Tứ Bảo mới nương ánh pháo nhận ra bất thường và chạy tới.
Nữu Nữu được Tứ Bảo ôm vào phòng của Ân Tu Trúc vì những phòng khác chưa đốt giường đất.

Nàng đau đến cắn răng nhưng vẫn dũng cảm không rên một tiếng.

“Tứ Bảo, bếp có nước sôi, đệ đi rót một ít mang tới đây! Tam Bảo lấy bầu rượu ở tủ phía sau đệ ra đây!” Ân Tu Trúc nói xong thì nhìn Nữu Nữu nói: “Nữu Nữu cô nương, đắc tội!” sau đó hắn cởi giày tất của nàng ra cẩn thận kiểm tra mắt cá chân.
“Không nghiêm trọng đâu, chỉ trẹo chân thôi.” Ân Tu Trúc nói xong thì đón lấy rượu Tam Bảo đưa đổ ra tay xoa cổ chân cho Nữu Nữu, “Kiên nhẫn một chút nhé, phải xoa cho máu bầm tan đi mới được!” Sức tay của hắn lớn nên Nữu Nữu thấy cực kỳ đau mà vẫn phải cắn răng nhịn.
Ân Tu Trúc lặp lại động tác xoa nắn, cái cổ chân nhỏ trong tay hắn càng ngày càng nóng lên.

Qua một chén trà nhỏ hắn mới buông tay dùng khăn nóng đắp lên mắt cá chân cho nàng.
“Được rồi, máu bầm tan gần hết rồi, qua hai ngày nữa là đỡ!” Ân Tu Trúc cũng không sốt ruột rửa tay mà cẩn thận giúp Nữu Nữu mặc giày tất vào.
“Đa tạ Ân ca ca.” Nữu Nữu đỏ mặt nói, “Bà nội bảo mang sủi cảo sang đây.

Huynh mau mang đi nấu rồi ăn đi.

Ta và tam ca phải về!”
Ân Tu Trúc gật đầu dặn: “Tứ Bảo, đệ cầm đèn để Tam Bảo cõng Nữu Nữu đi!”
Tứ Bảo vốn định ở lại cùng Ân Tu Trúc nhưng Nữu Nữu trẹo chân nên hắn đành phải đưa Nữu Nữu trở về.

Lúc trở lại cả nhà Đào Tam gia lập tức nháo nhào lên.

Nhị Bảo xem xét một lúc và nói: “Không vấn đề gì đâu, máu bầm tan rồi đó.” Lúc này cả nhà mới yên tâm để Tam Bảo ôm Nữu Nữu về phòng nằm.

Trong toàn bộ quá trình mặt Nữu Nữu cứ đỏ mãi.
Nữu Nữu lẳng lặng nằm đó ngửi mùi rượu nồng tỏa ra từ chân mình và hồi tưởng lại độ ấm từ bàn tay của Ân Tu Trúc.

Lúc hắn xoa bóp cho nàng quả thực quá ngượng ngùng, hơn nữa hắn còn cởi giày tất ra nhìn gan bàn chân của nàng nữa.

Nữu Nữu là người ít khi xấu hổ đỏ mặt nhưng vài lần đối diện với Ân Tu Trúc nàng đều gặp chuyện ngượng ngùng khiến mặt nóng bừng.

Vốn dĩ nàng coi hắn như anh trai, nhưng hiện tại lại thấy không giống nhau lắm.


Ít nhất lúc ở cùng các anh nàng sẽ không đỏ mặt, cũng không thấy xấu hổ, trái tim cũng không đập thật nhanh và tay cũng không run rẩy mất khống chế.
Tiểu tiên nữ Nữu Nữu bắt đầu động lòng, một mảnh tình xuân đâm chồi nảy lộc từ đêm trừ tịch này.
Lý thị bưng sủi cảo tới nhưng Nữu Nữu không ăn được, cảm giác ngượng ngùng xa lạ trong lòng khiến nàng cảm thấy dạ dày cũng đầy.

(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Lý thị thấy thế thì cho rằng chân nàng đau nên không thiết ăn uống vì thế bà phân sủi cảo trong bát nàng cho Tam Bảo và Tứ Bảo.
Mà có điều Nữu Nữu không biết đó là lúc này ở ngôi nhà trên núi Ân Tu Trúc còn chẳng rửa tay, càng đừng nói đến nấu sủi cảo.

Vừa tiễn Nữu Nữu đi và quay lại phòng hắn đã để nguyên quần áo ngã trên giường đất nhớ lại cảm giác tinh tế trơn nhẵn trong tay mình.

Mắt cá chân nho nhỏ trắng tinh nằm trong tay hắn dù sưng cao cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó.

Trong lúc xoa nắn cổ chân kia hắn lại sinh ra vài phần khát khao.

Cảm giác này chậm rãi nảy sinh từ trong thân thể, như có cây gai cào vào bát, quấn lấy trái tim và dạ dày rồi theo yết hầu quấn lấy toàn bộ tư duy của hắn.

Cảm giác không thể nắm bắt nhưng cực kỳ khó nhịn này cứ thế kiêu ngạo châm mồi lửa trên người hắn.
Dù cứ thế thì sức trên tay của hắn vẫn thực hoàn mỹ.

Xoa được một chén trà nhỏ hắn lại không muốn dừng tay.

Lúc Tam Bảo cõng cô nương kia rời đi trong lòng hắn như có cây leo ghen ghét bò lên, quấn chặt cổ.

Ân Tu Trúc nhìn chằm chằm tay mình một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta cũng nên cưới vợ rồi!”
Lẩm bẩm xong hắn lại nhìn người anh em ngo ngoeo rục rịch của mình và nói: “Khó có lúc thấy ngươi ngóc dậy, ngươi cũng có cảm giác đúng không? Nếu đã lâu không thấy thì chúng ta bắt tay một cái!”