Chuyện Đại Bảo nghỉ phép về nhà vốn dĩ thực bình thường nhưng Phan chưởng quầy mẫn cảm vẫn luôn dõi theo hắn thế nên Vương trướng phòng vừa nói là người nhà Đại Bảo mang tin tới bảo hắn về thì ông ta đã lập tức để ý.
Hiện tại Đại Bảo cũng đã 15 tuổi, đúng là lúc làm mai, ngày thường hắn đều chọn ngày lễ tết mới về, lần này lại về sớm hơn vậy nhất định có vấn đề.
Sau khi Đại Bảo quay lại Phan chưởng quầy cũng không trực tiếp hỏi hắn mà chỉ quan sát xem đứa nhỏ này có biểu hiện nào bất thường kiểu như: cười ngu si, ngây người, mất hồn mất vía gì hay không.
Ông ta quan sát mấy ngày thấy mọi việc vẫn bình thường thì thoáng yên tâm.
Trong lòng ông ta vẫn muốn gả con gái cho Đại Bảo, nhưng chuyện ở rễ vẫn mắc tại đó vì thế trước khi hôn sự của con gái được định ra thì thật tình ông ta không muốn Đại Bảo đính hôn.
Phan chưởng quầy bình tĩnh ngồi xuống nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện.
Vì đảm bảo không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên ông ta tìm Vương Thuận tới đưa tin cho Đào Tam gia nói Vương trướng phòng là sư phụ của Đại Bảo, việc hôn nhân của hắn ông ấy cũng giúp đỡ nhìn ngó nghe ngóng.
Nếu một nhà Đào Tam gia có định hôn sự cho hắn thì cũng báo một tiếng để bên này được biết, tránh tình huống xấu hổ.
Sau đó Phan chưởng quầy lại tìm Vương trướng phòng cầu ông ấy giúp đỡ.
Ông ta muốn Vương trướng phòng đề cử Trương tiên nhân dưới gốc cây hòe ở cửa chùa Linh Thủy nếu người nhà họ Đào có đến trấn trên hợp bát tự cho Đại Bảo.
Vương trướng phòng cười nói: “Chưởng quầy đúng là chu đáo, Trương tiên nhân kia là thần toán có tiếng, ta đương nhiên sẽ đề cử cho người nhà của Đại Bảo.”
Còn việc Phan chưởng quầy nói thế nào với chỗ Trương tiên nhân bên kia thì chỉ có trong lòng ông ta rõ ràng.
Phan chưởng quầy thở dài, haizzz, cũng vì tấm lòng của người làm cha mà ông ta phải đi hạ sách này, chỉ có thể tạm thời xin lỗi Đại Bảo.
Nói tới chỗ Đào Tam gia bên này thì hiện tại việc hôn sự của đứa cháu đích tôn chính là việc lớn cả nhà đều nhọc lòng.
Lý thị và Lưu thị đều vừa lòng với Hương Lan nhưng ý tứ bên nhà gái thì vẫn chưa thấy đưa tới.
Hai người không nhịn được lo lắng sốt ruột, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng tuấn tú văn nhã của Đại Bảo nhà mình thì bọn họ lại tràn đầy tin tưởng.
Qua mấy ngày Đại Tần thị cười tủm tỉm mang tin tức tốt tới.
Phải hỏi thật lâu Hương Lan mới ngượng ngùng gật đầu tỏ ý vừa lòng với Đại Bảo.
Lý thị và Lưu thị cực kỳ vui vẻ.
Lý thị lại hỏi chuyện trao đổi thiếp canh giữa hai nhà nhưng ý của Đại Tần thị chính là chờ tới tháng giêng lại nói chuyện đính thân.
Bà ấy nói cái gì mà không ăn thì thịt khô còn đó, chứ hiện tại tháng chạp nói chuyện đính thân không thích hợp.
Lý thị cười nói: “Ta cũng chỉ muốn hai nhà lặng lẽ trao thiếp canh, còn phải hợp bát tự nữa mới được.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nếu bát tự không hợp thì hai đứa nhỏ cũng coi như vô duyên.
Trước tiên chúng ta cứ hợp bát tự trước, nếu hợp thì tới sang năm đính thân cũng không vội, ngươi thấy sao?”
Đại Tần thị ngẫm lại cũng cảm thấy rất tốt vì thế hứa là sẽ dành thời gian về nhà nói chuyện với anh họ về việc này rồi mang thiếp canh của con gái nhà họ tới đây.
Lý thị và Lưu thị cũng đồng ý, sau đó ngày ngày chờ tin của Đại Tần thị.
Tháng chạp này Vương Thuận bận rộn thu heo, ba ngày hai đầu đều chạy tới trong thôn.
Giữa trưa Lý thị làm đồ ăn ngon để hắn tới nhà ăn cơm cùng.
Vương Thuận cũng vừa lúc có việc muốn nói nên sảng khoái đồng ý.
Tới giờ cơm Vương Thuận cười ha hả đi vào sân, Tam Bảo lập tức chạy tới chắp tay nói: “Thuận thúc.
Cung hỉ phát tài!”
Vương Thuận cười càng vui vẻ, tay xoa đầu Tam Bảo nói: “Tốt, tốt, thằng nhóc này nói quá đúng.
Năm nay Thuận thúc làm ăn khá, đặc biệt là tháng này, ta bận tới độ không thể lo liệu hết được quá nhiều việc.
Ha ha! Thần Tài của ta quả thực tới rồi!”
Tam Bảo cười nói: “Thuận thúc.
Sang năm cháu cũng đi theo thúc đi thu heo nhé!”
“Ha ha! Ông bà cháu mà nỡ để cháu đi làm cái nghề khổ cực này thì ta đồng ý ngay!” Vương Thuận đáp.
“Thật sao?” Tam Bảo trợn mắt kích động gào.
“Trước tiên phải qua được cửa của ông bà nội cháu đã!” Vương Thuận cười và đi vào nhà ăn.
Đào Tam gia để trống vị trí bên tay phải của mình cho Vương Thuận, hắn cũng quen cửa quen nẻo ngồi xuống.
Đào Tam gia hỏi: “Tam Bảo, con vừa nói cái gì với Thuận thúc thế?”
“Ông nội, cháu muốn đi theo Thuận thúc thu mua heo!” Tam Bảo vội vàng nhìn về phía Đào Tam gia, trong mắt là chờ mong không cần nói cũng biết.
Trong lòng Đào Tam gia trăm ngàn luyến tiếc nhưng ngoài miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Con không chịu nổi vất vả này đâu, ở nhà chăm heo cho tốt là được!”
“Ai nói là cháu không chịu được khổ? Cháu đã 14 rồi, một mình cháu có thể vác một con heo!” Tam Bảo vội vàng đẩy mạnh việc tiêu thụ bản thân, thậm chí hắn còn xoa xoa cánh tay nhỏ, vỗ vỗ bộ ng ực nhỏ, bộ dạng mình rất cường tráng.
“Chờ đến sang năm xây nhà xong lại nói!” ở trước mặt Vương Thuận nên Đào Tam gia cũng không tiện nói nhiều mà đành phải dùng kế hoãn binh.
Tam Bảo lập tức trúng kế, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Lưu thị bưng đồ ăn lên, Trường Phú thì rót đầy chén rượu sau đó người một nhà hớn hở ăn uống.
Vương Thuận uống ba chén rượu thì không uống nữa, nói là bản thân còn phải đi thu heo, uống nữa sợ hỏng việc.
Đào Tam gia cũng không khuyên nữa vì thế Vương Thuận lập tức nói: “Tam thúc, hôm trước cháu có gặp Phan chưởng quầy ở trấn trên.
Ông ấy còn hỏi thăm thúc và nhờ cháu gửi lời!”
“Phan chưởng quầy là người không tồi, đối xử với Đại Bảo cũng tốt, hôm nào ta phải cảm ơn ông ấy môt phen mới được!” Đào Tam gia tiếp lời.
“Phan chưởng quầy nói Đại Bảo cũng đã tới tuổi làm mai, ông ấy và Vương trướng phòng đều giúp đỡ hắn tìm mối.
Có nhà nào có con gái tính tình, phẩm hạnh tốt lại cần cù chăm chỉ thì sẽ giới thiệu.” Vương Thuận thuật lại.
“Hô hô, làm phiền Phan chưởng quầy cùng Vương trướng phòng lo lắng, Đại Bảo có thể gặp được bọn họ đúng là có phúc!” Đào Tam gia cười vui vẻ.
“Đúng thế, lúc ấy Phan chưởng quầy còn nói Vương trướng phòng là sư phụ của Đại Bảo nên cũng để bụng chuyện hôn sự của hắn.
Trên trấn có nhà tới hỏi chuyện của hắn cũng đều là ông ấy ra mặt.
Nhưng Vương trướng phòng lo lắng chỗ ông ấy và nhà mình bên này tin tức không thông rồi gây ra chuyện ‘một nữ gả hai nhà’ nên cũng muốn báo trước một tiếng để hai bên thông báo cho nhau, như thế tránh được nhiều phiền toái.” Vương Thuận nói xong lại khen: “Vị sư phụ này đúng là đối xử với Đại Bảo không thể chê vào đâu được, quả là thật lòng!”
Đào Tam gia và Lý thị đều gật đầu, cảm thấy Phan chưởng quầy và Vương trướng phòng nghĩ chu đáo, trong lòng cũng cảm kích một phen.
Vương Thuận cơm nước xong lại vội vàng đi thu heo còn Đào Tam gia, Lý thị và con trai con dâu họp lại bàn về những lời Phan chưởng quầy nói.
Bọn họ đều thấy ông ta nói đúng, những nhà có con gái rơi vào tình huống ‘một nữ gả hai nhà’ cuối cùng đều mất hết thanh danh, xôi hỏng bỏng không.
Đại Bảo nhà họ tuy là con trai nhưng đồng thời đính thân với hai cô nương cũng là chuyện mất mặt.
Mấy đứa em hắn sau này có thể vì chuyện ấy mà khó khăn trong chuyện làm mai.
Đào Tam gia quyết định sau này chỉ cần là việc liên quan tới hôn sự của Đại Bảo thì ông sẽ thông báo cho Vương trướng phòng một tiếng để bên kia biết mà cân nhắc!
Đợi nhà mẹ đẻ của Đại Tần thị có phản hồi về việc hợp bát tự là ông sẽ thông báo cho Vương trướng phòng biết.
Hôm nay 25 tháng chạp Đại Tần thị mang thiếp canh tới.
Lý thị cũng cầm thiếp canh của Đại Bảo cho bà ấy mang về.
Sau đó Lý thị thúc giục Đào Tam gia lên trấn trên tìm thầy bói hợp bát tự ngay ngày hôm sau, nhân tiện thông báo cho Vương trướng phòng luôn.
Vì thế vào 26 tháng chạp Đào Tam gia tới Duyệt Lai Phạn Quán.
Phan chưởng quầy cười tủm tỉm đón ông vào.
Đào Tam gia gặp Phan chưởng quầy thì cảm ơn ông ấy đã quan tâm tới cháu mình còn Phan chưởng quầy chỉ cười cười rồi gọi Đại Bảo tới nói chuyện với ông nội.
Đào Tam gia xua tay nói: “Không cần gọi hắn đâu, dù sao qua mấy ngày nữa là hắn sẽ về nhà ăn tết.
Hôm nay ta tới là để tìm Vương trướng phòng nói chút chuyện.”
Trong lòng Phan chưởng quầy đã đoán được một ít vì thế ông ta vui tươi hớn hở tự mình trông quầy để Đào Tam gia và Vương trướng phòng ở bên cạnh nói chuyện tỉ mỉ.
Đào Tam gia biết Phan chưởng quầy cũng thật lòng quan tâm tới Đại Bảo nên cũng không kiêng kị mà nói với Vương trướng phòng chuyện hợp bát tự cho Đại Bảo.
Phan chưởng quầy dựng lỗ tai nghe, trên mặt không chút dao động nhưng trong lòng lại âm thầm thấy may mắn: “May mà ta nghĩ chu đáo!”
Đào Tam gia nói xong chuyện của Đại Bảo và Hương Lan thế là Vương trướng phòng cười nói: “Vậy phải chúc mừng Đào lão ca trước.
Không biết Đào lão ca định tìm ai hợp bát tự?”
Đào Tam gia kể: “Nghe người ta nói thầy bói ở chùa Linh Thủy bên kia không tồi nên ta định qua đó.
Vị tiên sinh hợp bát tự cho hai đứa con trai của ta lúc trước đã sớm qua đời.
Nhiều năm nay ta cũng chưa từng làm việc này nên hiện tại cũng chỉ có thể đi hỏi thăm một phen rồi lại nói.”
Vương trướng phòng cười nói: “Nếu Đào lão ca tin tưởng ta thì lão đệ xin đề cử một vị tiên nhân đoán mệnh.
Ông ta ngồi dưới cây hòe lớn ở chùa Linh Thủy, tự xưng là Trương tiên nhân.
Vị tiên nhân này vân du tới chùa Linh Thủy đã 10 năm, tính nhân duyên, hợp bát tự cực chuẩn.
Mọi nhà ở trấn trên đa phần đều tới tìm ông ấy để hợp bát tự.
Hơn nữa giá cả ông ấy đưa ra cũng rõ ràng chứ không giống đám bịp bợm giang hồ ai tới cũng thu tiền nhưng không làm được việc.”
Đào Tam gia tức khắc vui mừng: “Tốt, quá tốt.
May có ngài chỉ bảo.
Vậy ta sẽ qua đó luôn, nếu chuyện thành ta sẽ tới mời ngài uống vài chén.”
Vương trướng phòng cười đáp: “Tốt! Vậy lão đệ xin chờ tin tức tốt!”
Phan chưởng quầy thấy Đào Tam gia đứng dậy định cáo từ thì nhanh chóng nói: “Đào đại thúc, ta cũng có việc muốn hỏi thăm một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Vì thế hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài.
Phan chưởng quầy nói: “Đào đại thúc, ta có một vị thân thích ở huyện thành có gia thế không tồi, trong nhà có một đứa con gái muốn kén rể.
Không biết quanh thôn của thúc có thiếu niên nào thành thật lại nguyện ý ở rể không?”
Đào Tam gia đáp: “Phan chưởng quầy, cái này thì quả thực ta không rõ lắm, cũng không nghe ai nói tới bao giờ.
Ta cũng nói thật với ông, hiện giờ thế đạo thái bình, chỉ cần trong nhà có cơm ăn thì sẽ không chấp nhận chuyện ở rể.
Như Đào gia thôn chúng ta ấy, nếu để con cháu trong nhà đi ở rể thì người trong thôn sẽ mắng cho không ngẩng mặt lên được!”
Phan chưởng quầy cười cười rồi lại hỏi: “Vậy những nhà nhiều con nhiều cháu thì sao, thân thích nhà ta có thể cấp cho họ một khoản đền bù!”
Đào Tam gia xua tay, nói: “Chuyện này trừ phi người ta có lời thì thôi chứ tùy tiện hỏi sẽ bị đuổi ra ngoài là cái chắc.”
Phan chưởng quầy không nói nữa, vừa lúc hai người cũng đã tới bên ngoài chùa Linh Thủy.
Cây hòe lớn kia thực dễ tìm, Trương tiên nhân lại càng dễ tìm hơn.
Ông ta căng một lá cờ vải ghi ba chữ ‘Trương tiên nhân’ trên một cây gậy trúc.
Trên lá cờ kia còn ghi hàng chữ ‘đoán mệnh, hợp bát tự một lần một lượng bạc’.
Đào Tam gia chỉ vào Trương tiên nhân nói: “Bên kia chính là Trương tiên nhân đúng không?! Sao giá đắt thế!”
Phan chưởng quầy đáp: “Chuyện đại sự của con cháu sao mà ham rẻ được.
Nếu tìm bọn bịp bợm tính một hồi ngược lại sẽ hại con cháu đó!”
Đào Tam gia gật đầu, lại sờ sờ tiền trong ngực, dù cực kỳ xót tiền nhưng nghĩ tới đây là chuyện lớn cả đời Đại Bảo ông cũng cắn răng.
Lúc cần dùng tiền thì tuyệt đối không thể tiết kiệm, cùng lắm thì sau này lại kiếm thêm!.