Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 7: Bà cụ nửa đêm đốt vàng mã




Đại thúc đó vẫy tay với tôi ra hiệu muốn lên xe. Cả người tôi như mất cảm giác, đến phanh xe cũng không còn sức mà phanh, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng giẫm phanh lại được. Mở cửa xe ra, đại thúc trung niên mặc bộ đồ âu lên xe, không chờ hắn trả tiền xe, tôi trực tiếp nói một câu: Muốn chém muốn giết mặc ngươi làm, nhưng đừng đụng tới người nhà ta được không? ( đoạn này giữ nguyên xưng hô ngươi - ta, để giữ ngữ cảnh thù - địch nhé)


Thời khắc này tôi biết có lẽ sẽ là một giây cuối cùng trong cuộc đời mình. Ngày mai tên tôi sẽ xuất hiện trên trang đầu của tờ báo với tiêu đề: thanh niên 26 tuổi liên tục lái xe buýt 1 tháng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, kết quả kiệt sức mà chết.


Biểu hiện của người trung niên không có ngoài ý muốn, đối với tôi hờ hững nói một câu: Tiếp tục lái đi, đêm nay anh sẽ không chết.


Tôi sững sờ còn chưa kịp nói gì, ông ta đã ngồi bên cạnh tôi. Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ sau khi hắn lên, tôi lái xe đã tới được trạm kế vườn Thải Trích, không bao lâu liền đi về tới văn phòng tổng trạm.


Tôi gặp phải sự việc vòng tròn chết tróc khi lái xe!


Xuống xe tay chân đều mềm nhũn, đứng cũng không vững. Sau khi xuống xe, tôi đang muốn nói chuyện với hắn thì hắn vung tay lên nói thẳng: Anh không phải vội hỏi làm gì, đêm nay tôi chỉ đến tìm anh thôi.


Tôi nghi hoặc hỏi: Vậy tại sao ông biết tôi sẽ xảy ra chuyện này?


Chu Bỉnh Khôn không chết cũng bởi vì nghe lời tôi, vì vậy ông ta chỉ vẻn vẹn thiếu một ngón tay, mà Hoàng Học Dân không tin tôi, nói tôi là thần côn (1) đi lừa gạt tiền, vậy nên ông ta chết rồi. Không phải tôi không cứu, mà là chính bản thân ông ta cố chấp. --------------- (1) Thầy bói, thầy phép chuyên dùng sự việc tâm linh ma quỷ thần phật để lừa tiền


Nói cách khác, Chu Bỉnh Khôn sư phụ nói cho ông việc này, vì vậy tối nay ông tới tìm tôi? Tôi hỏi thăm dò.


Đại thúc mặc âu phục gật đầu, nói: Chu Bỉnh Khôn đem sự việc của anh đều nói với tôi, nói anh tiểu tử này không phải người xấu, hi vọng tôi cứu anh một mạng.


Tôi rất cảm kích nói: Vậy thì thật sự cám ơn thúc, nếu như không gặp được thúc, đêm nay khả năng cháu không về được rồi.


Đại thúc lắc đầu, nói: Anh không cần cám ơn tôi. Phật nói giúp người chính là giúp mình, cứu anh đồng thời cũng là tôi tự cứu bản thân. Anh cần phải phối hợp làm vài việc với tôi, như vậy sau đó tài xế tuyến số 14 sẽ không chết nữa, nếu không thì vĩnh viễn không ngừng nghỉ.


Tôi nghĩ nghĩ, nói: Như vậy đi, đại thúc, thúc cháu ta tìm một chỗ nói chuyện, được không?


Đại thúc gật đầu, tôi liền dắt ông ta đi tới ký túc xá. Tôi đóng cửa lại, trực tiếp hỏi một câu: Đêm nay trên xe có một cô gái chừng hai mươi tuổi ngồi xe, thời điểm đến Mị Lực Thành, cháu căn bản không mở cửa xe, cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi.


Vị đại thúc này không quanh co lòng vòng, gật đầu nói: Đúng vậy, cô ta là quỷ.


Cái gì? Con ngươi tôi suýt chút nữa rơi trên mặt đất! Nói cách khác, cô gái hào phóng rộng rãi kia, thực sự nói thật với tôi?


Tưởng tượng lại thời điểm cô ta thoải mái nói cô ta là quỷ, tôi cho rằng cô ta đang nói đùa, nhưng hóa ra cô ta nói thật!


Thấy trên mặt tôi co giật, đại thúc nhỏ giọng hỏi tôi: Lẽ nào anh không thấy cô gái kia nhìn rất quen mắt sao?


Tôi lắc đầu nói: Con người của cháu đối với ai đều có cảm giác quen thuộc, thật ra thì lại không nhận ra cô gái kia. Nhưng ngay khi tôi vừa dứt lại, không biết tại sao, tôi chợt nhớ tới tấm thẻ căn cước quỷ dị kia!


Trong đầu như xẹt qua một tia chớp, tôi lục ngăn kéo, tìm thấy tấm thẻ căn cước có tên Cát Ngọc, định thần nhìn lại, hóa ra là cô ta!


Đêm nay cô gái ngồi với tôi, chính là cô gái trên thẻ căn cước có tên Cát Ngọc!


Nói cách khác, đây là một tấm thẻ căn cước của người chết!


Tôi vẫn giữ lại, muốn tìm trả người mất, ai ngờ chủ nhân tấm thẻ căn cước này sớm đã chết rồi.


Đại thúc nói với tôi: Đêm nay ngồi trên xe chính là cô ta, bé gái không tiền cũng là cô ta, chỉ có điều đấy là dáng vẻ khi còn bé của cô ta.


Tôi đem sự việc gặp phải khi ở với bà nội đều nói cho ông ta, ông ta gật đầu nói: Ma nữ lúc đó đứng bên cạnh anh, tám chín phần mười cũng là Cát Ngọc này.


Bà nội cháu có phải do Cát Ngọc hại chết? Tôi vội vàng truy hỏi.


Đại thúc lắc đầu, nói: Không phải, anh là tài xế đặc thù nhất trong tất cả các tài xế. Cát Ngọc vẫn không giết anh, nguyên nhân ở đâu tôi không rõ ràng, nhưng ba tài xế tiền nhiệm đều từng lấy được nhẫn dây chuyền giày cao gót, chỉ chưa lấy được thẻ căn cước.


Nói cách khác, thẻ căn cước của Cát Ngọc, chỉ cho một mình tôi? Tôi hỏi.


Không sai, Cát Ngọc nếu như muốn giết anh, thời điểm cô ta vừa lên xe chắc chắn anh đã mất mạng, nhưng cô ta vẫn không đụng tới anh. Tôi đang nghĩ, có phải là cô ta muốn tìm xin giúp đỡ. Đại thúc mặc âu phục phân tích.


Tôi hỏi lời này có nghĩa là như thế nào? Âu phục đại thúc nói: Tôi đã từng điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, mười hai năm trước cô ta bị giết ven đường, bị người ta móc ra trái tim. Vì vậy phàm là người tâm linh dơ bẩn, cô ta đều sẽ động thủ giết chết, ba tài xế tiền nhiệm đều tham tài, thấy đồ rơi tạm thời đút túi, vì vậy chết oan chết uổng.


Đại thúc nói tiếp: Anh không giống, anh không ăn cắp những tài vật này, không tham tài. Tôi cũng chính bởi vì nhìn thấy điểm này cho nên mới muốn giúp anh. Nếu như anh ăn trộm nhẫn cùng dây chuyền, vậy tôi cũng không cứu nổi.


Chuyện phát triển đến giờ phút nầy, đã dần dần rõ ràng, tôi hỏi: Vậy tôi nên làm gì bây giờ ?


Tiếp tục lái đi, Cát Ngọc tạm thời sẽ không hại anh, đợi tôi điều tra một quãng thời gian. Đúng rồi, đem thẻ căn cước của Cát Ngọc cho tôi.


Thẻ căn cước bên trên có địa chỉ, nhìn địa chỉ gia đình Cát Ngọc chỉ là một thôn làng nhỏ bé. Cô ta hẳn là một cô bé chăm chỉ thi đậu học viện nghệ thuật, nhưng lại chết đầu đường do kẻ bất lương moi ra trái tim. Phải biết một trái tim ở trên chợ đen chí ít có thể bán 40 vạn.


Lúc gần đi, tôi lại hỏi: Đại thúc, Chu Bỉnh Khôn nói tuyệt đối không được mở tấm da lót ghế dựa chỗ điều khiển, thúc có biết phía dưới là vật gì không ?


Ông ta gật đầu, nói biết. Tôi lại hỏi đó là vật gì, ông ta nói cái này tạm thời không nói được, nếu biết rồi trái lại không được, nói chung đừng mở ra là được. Lời Chu Bỉnh Khôn nói với anh, đều là tôi đã từng nhắc nhở ông ta.


Âu phục đại thúc đi rồi mà tôi vẫn chưa biết tên ông ta, cũng không biết phía dưới ghế dựa chỗ điều khiển cất giấu cái gì


Cứ vậy một quãng thời gian, phát hiện xác thực không có chuyện quái dị. Tuy nhiên có một việc tôi vẫn không nghĩ ra, nếu Cát Ngọc không muốn giết tôi, tại sao phải sắp xếp cho tôi gặp quỷ dựng tường(2)? Việc này lại ẩn giấu một bí mật gì? ---------------------------------(2) Quỷ dựng tường: là loại quỷ mà khi người ta gặp sẽ có hiện tượng đi vòng vòng ở 1 nơi nào đó, quanh đi quẩn lại 1 chỗ mãi ko thoát ra được, thường gặp vào ban đêm hoặc vùng ngoại ô.


Trong lòng cứ như thế sững sờ, lái xe cũng thất thần. Trong nháy mắt tỉnh ngộ, tôi liền sợ hết hồn, vội vã phanh xe, bởi vì ở chính giữa con đường ngoại thành, đang có một lão thái thái ngồi xổm trên mặt đất hoá vàng tiền mã.


Lốp săm xe buýt trên đất ma sát ba, bốn mét mới dừng lại, lúc đó đầu xe cách lão thái thái nhiều lắm hai thước (3)! ----------------------------------------(3) thước là hệ thống đo lường bên TQ


Tôi sợ hãi không thôi, trong lòng nghĩ suýt chút nữa mình phạm vào tội giết người.


Nhảy xuống xe, tôi nói với bà cụ: Bà, sao lại thiêu tiền giấy giữa nửa đêm như này vậy ?


Lão thái thái cũng không ngẩng đầu lên, nói: Con trai của tôi gặp tai nạn giao thông chết ở nơi này, hàng năm vào lúc này tôi đều thiêu ít tiền cho nó.


Tôi rất buồn bực, trong lòng nói lão thái thái này hoá vàng, không ngồi bên đường mà thiêu? Ngồi xổm ở giữa đường quá nhiều nguy hiểm.


Một lần nữa lên xe buýt, tôi tránh khỏi lão thái thái, tiếp tục hướng về trạm tiếp theo. Cửa xe vừa mới mở, tôi đột nhiên chợt nhớ.


Trần Vĩ đã từng đã nói với tôi không tới trạm không cho phép đỗ xe, dù cho gặp người gần chết, cũng không thể dừng lại!


Tôi vừa làm cái gì? Không ở trạm đỗ đã ngừng xe buýt!


Tôi rất muốn đánh vào hai bàn tay mình. Trần Vĩ đã nói với tôi mấy điều kiêng kỵ, tôi hầu như đều phạm vào. Đang sốt sắng lo lắng, tôi đã tới xưởng Tiêu Hóa, có điều dọc theo con đường này, ngược lại cũng an ổn, thỉnh thoảng có mấy hành khách cũng đều ngồi mấy trạm liền xuống xe.


Dừng lại ở trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, tôi thở dài, hai tay tạo thành chữ thập khấn: Chúa cứu thế chúa Giêxu, thần phật đầy trời, cầu phù hộ cho con.


Đang lúc nhắm mắt cầu khấn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu: Ha ha, anh làm gì thế này?


Tôi nghiêng đầu nhìn lại, đũng quần run lên, suýt chút nữa bị doạ tè ra quần!


Trước cửa Xe buýt có một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ da bó sát người rất thời thượng, hơn nữa tóc dài xõa qua vai gợi cảm đến cực điểm, cô ta chính là Cát Ngọc.


Ta trong lòng nói xong trứng ( nguyên văn, tác giả có vẻ thích câu xong trứng này ), sau khi phạm vào kỵ húy là dừng lại quá mười phút ở xưởng Tiêu Hóa , sau đó liền gặp gỡ Cát Ngọc.


Lần này lần thứ hai phạm vào kỵ húy, không tới trạm đỗ liền dừng xe lại tiếp tục gặp Cát Ngọc.


Trước đó, cô ta chưa từng ngồi qua tuyến số 14, tuy rằng âu phục đại thúc nói cho tôi, tạm thời Cát Ngọc sẽ không hại tôi, nhưng giờ khắc này nhìn cô ta, thực sự phía sau lưng lạnh cả người.


Tiểu tài xế, anh xem ra rất hồi hộp a? Cô ta đưa một đồng tiền xu, cười với tôi.


Tôi ấp úng nói: Đại tỷ, tôi đi dương quan đạo, ngươi cầu độc mộc (4) , tôi với tỷ chung quy là hai loại người, tỷ cũng không thể hại tôi. ------------------- (4) giữ nguyên thành ngữ k dịch