Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 57: Tờ giấy thứ 3




Tôi  nghĩ, máu của chú com lê, phỏng chừng là giả, khả năng chú ta giả vờ cắn ngón tay, nhổ ra ít nước bọt, cũng có thể dùng ảo thuật nhỏ gì đó, lúc đó trong hang núi rất tối, ai cũng không để ý, hơn nữa bên trong nước bọt cũng chứa một ít mùi tanh. Cái này tôi  không dự định xoắn xuýt nhiều, dù sao chú com lê nếu như muốn gạt tôi , vài phút vài giây có một trăm lý do.


"Tiểu Lưu, ngẩn cái gì thế?" Lúc Trần Vĩ rót rượu cho tôi , thấy tôi  sững sờ, liền hỏi tôi .


Tôi như trong mộng tỉnh lại, cười nói: Không, nhớ chút chuyện.


Trần Vĩ chỉ vào tôi , lắc ngón tay, có thâm ý nói: Ôi ôi ôi, cậu tiểu tử này, tám phần mười là nghĩ phụ nữ đi? Nếu không đêm nay anh Trần mang cậu đi khai trai(con trai chưa chạm vào phụ nữ bao giờ giờ đi chơi^-^)? Ôi, anh nói với chú, bên Đế Hoàng mới tới một nhóm nữu(gái), chao ôi, người Nga a, quả thực đều là bò sữa, buổi tối đi cùng anh  chứ?


Tôi  nói: Không được, cảm ơn anh Trần, hai ngày nay tâm tình không được tốt lắm.


Trần Vĩ búng tay một cái, nói: Uống rượu xong, tâm tình cậu nhất định sẽ tốt!


Kết quả, uống uống, Trần Vĩ vẫn như cũ, đầu cắm lên bàn, liền như thế ngủ.


Tôi  dìu anh ta đến trong kí túc xá, đang chuẩn bị đi ra trạm vận chuyển giải sầu, đúng lúc cô quét dọn nhìn thấy tôi , lập tức cười nói: Tiểu Minh a, cậu thật giỏi a.


Tôi  sững sờ, nói: Cô à, làm sao?


Cô quét dọn chỉ một chiếc ô tô nhỏ đỗ trong góc trạm vận chuyển, nói: ừ, công ty chúng ta khen thưởng cậu , đợi quốc khánh xong, muốn cậu lái trong lễ tuyên dương, đây chính là khen thưởng a.


Tôi  lúc trở lại liền nhìn thấy chiếc xe ô tô mới tinh này, phỏng chừng cũng đến hơn mười vạn(hơn 330tr tiền Việt bên Trung mua xe rất rẻ), còn tưởng rằng là ai mua xe riêng, không nghĩ tới là khen thưởng cho tôi ? Cẩn thận tính lại, tôi còn thực sự là làm đủ nửa năm.


Đệt!


Phúc lợi lúc trước nói là thật sự?


Làm đủ nửa năm mua cho xe riêng, làm đủ một năm mua cho một căn nhà hơn 100m2?


Trong lòng tôi  mù mịt quét đi hết, lúc đi ra trạm vận chuyển, đều là nhe răng, nhớ tôi  Lưu Minh Bố con cặc hơn hai mươi năm, liền tay lái xe riêng đều không sờ qua mấy lần, năm đó thi giấy phép lái xe, học lái xe, vẫn là anh em của bố giúp đỡ, không thì bây giờ tôi  chính là cái phụ hồ.


Ngồi xe buýt, đến trong thành phố đi dạo một vòng, tâm đang suy nghĩ cái gì thời điểm lại đến nhà Cát Ngọc một chuyến, đưa ít tiền cho bà Phùng, bà già sinh sống không dễ dàng, lớn tuổi như vậy, khi đến mua cho bà ý chút sữa bột đậu nành gì đó, bồi bổ thân thể.


Đói bụng, tôi  ở trong KFC mua một phần đồ ăn, một Hamburger, một bao khoai chiên, hai cái cánh gà rán, một cốc Coca Cola.


Ngồi ở bên cửa sổ , vừa ăn vừa nhìn, dân sô Thiên triều(chỉ Trung Quốc) chính là nhiều, lễ quốc khánh trên đường cái không có gì khác, chỉ thấy đầu người.


Hamburger mới vừa ăn một nửa, cắn một cái, tôi  liền cảm thấy không đúng, như là bên trong Hamburger này có thứ gì, cắn không nát.


Tôi  quay đầu liếc mắt nhìn bốn phía, không ai chú ý tôi , liền phốc một cái, phun Hamburger trong miệng ra. Vươn ngón tay gảy ra, nhất thời cả người cả kinh.


Bên trong Hamburger dĩ nhiên kẹp một tờ giấy!


Tay tôi run rẩy, còn chưa kịp mở ra tờ giấy, một luồng linh cảm không tốt liền xâm lấn toàn thân tôi  .


Tôi  cẩn thận từng li từng tí một rút tờ giấy nhỏ kia ra, lúc xác định không ai chú ý tôi , tôi  giả bộ cúi đầu uống Coca Cola, trong lòng bàn tay lặng lẽ mở tờ giấy kia.


Trên tờ giấy, viết như vậy một câu.


Trong đèn lồng sáng lên ánh nến, ngươi muốn che trái tim, trong mưa xuất hiện múa bóng , ngươi sẽ sống mãi không chết.


Tôi  vội vã dùng sức đem này tờ giấy nhỏ xé vụn, trong lòng hết sức kinh hãi, đến hiện tại còn không tỉnh táo lại.


Trên tờ giấy thứ nhất nói, khiến tôi vẫn lái xe buýt, nhất định phải tiếp tục lái, nếu như tôi  không lái, liền do linh hồn của tôi  lái.


Đây là cảnh cáo tôi , tôi nếu như đi rồi, nhất định phải chết, vì lẽ đó lúc có mấy ngày tôi  không lái, lại phát hiện là linh hồn của tôi  đang lái.


Trên tờ giấy thứ hai nói, làm băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, lúc máu nhuộm mây xanh, sẽ là ngày tôi chân chính chết đi.


Tôi  nghĩ một tờ giấy này nên chính là chú com lê thả, dù sao chú ta thừa nhận chú ta đưa cho tôi  một tờ, mà hắn là ở núi Long Hổ lấy đi linh hồn của tôi , nói cách khác, tờ giấy của hắn khẳng định cùng núi Long Hổ có quan hệ. Hiện tại tôi , không còn trái tim không còn linh hồn, mặc dù coi như như là cái người sống, nhưng trên lý thuyết nói, tôi  cùng người chết có khác nhau sao?


Trên tờ giấy thứ ba này nói, trong đèn lồng sáng lên ánh nến , tôi  nghĩ nghĩ, đèn lồng hiện tại rất hiếm thấy đi?


Thời đại này, các loại đèn công nghệ cao nhiều vô kể, đèn neon, LED đèn flash, Đèn huỳnh quang compact, vô số đèn, nhà ai còn dùng đèn lồng chiếu sáng? Không nói đèn lồng, liền nói ngọn nến, ai còn nhàn không có chuyện gì dùng ngọn nến a.


Thế nhưng nghĩ lại, cả người lần thứ hai cả kinh, không đúng! Ngọn nến vẫn là có người dùng! Hơn nữa có một tình huống nhất định phải dùng tới!


Bị mất điện!


Giả như nói, khi bị mất điện, điện thoại di động vừa vặn cũng hết pin, trong nhà không chuẩn bị đèn điện gì, mà mình muốn đọc sách hoặc là làm chuyện khác, liền cần ngọn nến đến chiếu sáng.


Mà nửa câu nói sau là có ý gì? Trong mưa xuất hiện múa bóng, tôi  sẽ sống mãi không chết?


Tôi  không phải rất hiểu sâu về múa bóng, tôi  chỉ biết là một loại kịch đèn chiếu, đây là một loại văn hóa mà dân gian lưu truyền đã lâu.


Chính là trên một tấm màn sân khấu, bật ánh đèn, sau đó trong tay nghệ nhân già nắm lấy mấy cây que trúc, khống chế những người nhỏ này,biểu diễn các loại động tác.


Nhưng điều kiện diễn kịch đèn chiếu này rất hà khắc, nhất định phải ở trong phòng tối tiến hành, kết hợp trên tờ giấy viết, múa bóng làm sao sẽ xuất hiện ở trong mưa đây? Đây là chuyện tuyệt đối không thể.


Nhìn chằm chằm chiếc Hamburger ăn còn lại một nửa trước mặt này,chính xoắn xuýt chuyện này, trong đầu chợt chấn động, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về quầy hàng KFC!


Tờ giấy bên trong Hamburger này, là ai bỏ vào? !


Tôi  đứng lên, nhìn về phía bên trong quầy, nghĩ thầm: Chẳng lẽ con quỷ nào đó vẫn luôn định hại tôi  , dĩ nhiên là nhân viên KFC?


Nghĩ như vậy cũng không nhất định đúng, hay là quỷ nhập vào người, khống chế một nhân viên nào đó, kẹp tờ giấy vào trong Hamburger!


Vậy nói như thế, hay là con quỷ này, còn không đi xa?


Tôi  nhìn về phía đám người rộn ràng, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, đang nhìn, bỗng nhiên sau lưng có người vỗ tôi  một cái.


"A!"


Cơ thể tôi run lên, lập tức quay người lại.


"Nhìn cậu có chút tiền đồ này, ban ngày đều có thể bị doạ đến? Về nhà vọc chym chơi đi thôi."


Bác Hải đến rồi!


Bác ý bưng một mâm thức ăn, trực tiếp ngồi đối diện tôi  , cầm một chiếc Hamburger, cắn một miếng to.


Trong lòng tôi  chấn động, nghĩ thầm tôi  vừa thu được tờ giấy, bác Hải liền xuất hiện bên cạnh tôi  , chẳng lẽ tờ giấy này chính là bác Hải bỏ vào?


"Nhóc con, lại ngây ra làm gì đấy?" Bác Hải hỏi tôi  một câu.


Tôi  nói không có gì, chính là nghĩ vài chuyện.


Bác Hải cười hì hì lại gần, nói nhỏ: Nhóc con, cậu đi một chuyến núi Long Hổ này, thấy thế nào?


Tôi  sững sờ, nói: Vẫn ổn đi.


Bác Hải đưa tay, lại vỗ vỗ ngực tôi  , nhỏ giọng nhắc nhở nói: Mấy ngày nay lái xe buýt cẩn thận một chút.


Tôi  không hiểu ý của bác Hải, liền hỏi: Bác Hải, bác làm sao đột nhiên tới đây?


Bác Hải cắn hai miếng Hamburger nói: Mẹ cha chúng nó, nơi đó của bọn bác  , một đám bác gái ở quảng trường nhảy nhót, âm thanh mở to quá, ở nhà quá ồn, liền ra ngoài đi dạo.


"Há, như vậy a, vậy cháu lái xe buýt tại sao lại phải cẩn thận?" Tôi  không hiểu bác Hải đột nhiên xuất hiện ở đây, nói với tôi  những lời này đến tột cùng là có ý gì.


Bác Hải nói: khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền biết cậu đồ ngốc này lại bị người lợi dụng, mới đến nhắc nhở cậu.


Tôi  cả kinh, nghĩ thầm chú com lê sẽ không lại đang gạt tôi  chứ?


Tôi  biết chú com lê sở trường, chính là nghiêm túc nói hưu nói vượn, nhìn như nói rất có lý, kỳ thực đều là nói bừa bịa đặt.


Tôi  bây giờ đối với bác Hải cảnh giác rất nặng, tôi  rất sợ bác ấy, một loại âm thầm sợ hãi xông lên trái tim, nhưng có mấy lời tôi  lại không dám nói rõ.


Bác Hải ăn xong Hamburger, sau khi lau lau khoé miệng, đứng lên đi rồi, trước khi đi, đến bên cạnh tôi , vỗ vỗ bờ vai của tôi , cúi người xuống nhỏ giọng nói: Có mấy người muốn đem cậu đưa vào vực sâu, tôi  liền muốn đem cậu cứu ra khỏi vực sâu, kẻ địch của bạn thêm  kẻ địch của mình, vậy thì vĩnh viễn là kẻ địch.


Nói xong, bác Hải từ trong túi móc ra một kính râm, đưa cho tôi , nói: Nếu như cậu ngày nào đó trái tim không chịu nổi nữa, lúc lái xe buýt liền đeo cái kính râm này lên.


Bác Hải đi rồi, lưu lại tôi đầu óc mơ hồ .


Mở ra cặp kính râm ra xem, còn rất ngầu, kính mát (gọng to) phân cực, trong phim thường thường xuất hiện, xem chiếc kính mà bác Hải cho tôi  , càng là cùng kiểu giống trên phim, để chuẩn bị thể hiện vẻ ngầu.


Nhưng vấn đề là, kính râm này có chỗ nào đặc biệt?


Tôi  chính xoay lật kính mắt qua lại quan sát, khóe mắt dư quang nhìn đến trên bàn ăn, cảnh tượng đập vào mi mắt, dọa tôi kêu to a một tiếng, trực tiếp đứng lên!