Tôi nói: cùng đoàn du lịch không thú vị, trước đây tôi từng làm ở công ty du lịch, cùng đoàn du lịch, hướng dẫn viên đưa ngươi đến cửa hàng đi dạo, không mua đồ liền cho ngươi sắc mặt xem, nào có chính mình đi ra chơi vui vẻ a.
Thôn dân không hiểu cái trò này, liền nói: người anh em , cậu nếu như đi con đường núi nhỏ này, cậu nghe tôi một câu, buổi tối cậu đừng đi.
Chú mặc com lê trước sau đều là một mặt ai dám cùng tôi nói chuyện, vẻ mặt tôi liền một cái tát đập chết ai , ở thôn Tang Hòe là như thế này, ngôi làng nhỏ dưới núi Long Hổ ở Giang Tây, cũng là như vậy.
Đao Như đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, vì lẽ đó trọng trách hỏi, đáp, đều rơi vào trên người mình tôi.
Tôi thả xuống trầm trọng balô, mắt thấy thuốc lá kẹp trong tay của các thôn dân đã cháy đến cuống thuốc, liền vội vàng vui cười hớn hở lại đưa đi một vòng, hỏi: người anh em , vì sao buổi tối không thể lên núi a?
Thôn dân nói: người anh em , không phải tôi nói dối cậu, trong thôn này mấy chục hộ người, cậu hỏi một chút ai dám buổi tối lên núi?
Những thôn dân khác đều nở nụ cười, có một đứa nhỏ cởi truồng nói: chú, trên núi có rồng.
Tôi sững sờ, một lát sau cũng cười theo, tôi cho rằng này đứa nhỏ cùng tôi nói lung tung, liền nói: em bé, rồng không tồn tại, là trong truyền thuyết thần thoại mới có thần thú.
Ai biết tôi vừa nói lời này, lập tức thì có một thôn dân, cơ hồ lấy chớp tư thế xông lại, bưng kín miệng của tôi , trừng hai mắt nói: ai nha a, người anh em a, lời này cũng không thể nói lung tung a.
Tôi đều bối rối.
Đây cũng quá mê tín đi?
Tôi nói kênh truyền hình Giang Tây có một chuyên mục gọi truyền thuyết kinh điển, rất nổi tiếng , các ngươi cũng không xem qua sao?
Thôn dân vừa nãy che miệng tôi , nhỏ giọng nói: người anh em , không nói gạt cậu, thôn này của chúng tôi, đời đời kiếp kiếp đều là dược nông, phải dựa vào ban ngày ở trên núi Long Hổ hái ít dược liệu, hong khô bán cho cửa tiệm Đông y trong thành phố, tình huống trong núi này, chúng tôi có thể so với cậu hiểu hơn a.
Tôi nói vậy khẳng định, người anh em , còn hi vọng ngài nhiều chỉ giáo a.
" Trên núi này a, có dã quỷ gọi hồn đây, cậu là không biết, buổi tối a, khắp núi đồi này đầy là ma trơi." Khi các thôn dân nói lời này, trên mặt tràn đầy kính sợ.
Tôi không phản đối, hiện đại khoa học từ lâu chứng minh, ma trơi chính là"lửa phốt-pho " , thông thường sẽ ở nông thôn, ngày khô hanh vào mùa hè xuất hiện tại phần mộ .
Bởi vì trong xương cốt người tôi chứa phốt-pho, khi phốt-pho cùng nước hoặc kiềm tác dụng với nhau sẽ sản sinh Phốtphin, có thể là chất khí tự cháy , khối lượng nhẹ, gió vừa thổi sẽ di động. Khi đi sẽ kéo theo nó ở phía sau di động, quay đầu nhìn lại, rất đáng sợ , vì lẽ đó từ xưa tới nay liền bị xưng là ma trơi.
Bên trong núi Long Hổ này , vô số hang động, vô số quan tài táng treo, nói cách khác, càng có vô số xương cốt, vì lẽ đó, có ma trơi, là hiện tượng tự nhiên, không có mới gọi kì quái.
Tôi cười nói: vậy trừ có ma trơi, còn có cái gì?
Thôn dân thấy tôi đầy mặt không tin, có chút không vui, nói: người anh em , tôi thật là không nói dối cậu, người buổi tối đi núi Long Hổ, chưa từng có có thể còn sống trở về, mấy năm trước người trong thôn hai kẻ ngốc lên núi Long Hổ, bọn họ tuy còn sống trở về, nhưng tinh thần biến ngốc, hơn nữa a, trong thôn cu già đều nói, bọn họ lên núi Long Hổ nhất định là gặp phải người vác quỷ.
"Người vác quỷ? Đây là vật gì?"
"Chính là hắn gặp được quỷ a, quỷ kia liền cưỡi ở trên bả vai của hắn, vẫn không xuống, hiện tại hai kẻ ngốc đó bước đi đều khom người, căn bản không đứng thẳng lên được."
Đao Như bỗng nhiên xen vào nói: hai kẻ ngu si là trời sinh lưng còng sao?
Người anh em người Giang Tây tạch miệng, nói: cô bé này, hai kẻ đần này bây giờ là ngốc, đặt mấy năm trước, đó cũng là cái tên đô con a, lưng cứng rắn đây, làm sao sẽ trời sinh lưng còng đây?
Tôi hỏi: hai kẻ ngốc này từng đi bệnh viện chụp X quang chưa?
"Cái gì quang? Ái khắc tử quang(đọc theo phiên âm X -quang)? Người sống trên núi, nào có tiền đi bệnh viện lớn a, chính mình hái thuốc thảo dược, ngao uống mấy ngày, còn dư lại bán cho cửa hàng thuốc Đông y trong thành phố."
Tôi nghĩ tới một câu thơ: người toàn thân mặc lụa satin, không phải người nuôi tằm.
Hỏi thăm tình huống cũng xấp xỉ, ngược lại nghe đám thôn dân này nói, núi Long Hổ ở buổi tối là không thể đi .
Tôi xem một chút chú mặc com lê cùng Đao Như, hai người bọn họ không nói câu nào, tôi hỏi thôn dân: người anh em a, chúng ta nơi này có chỗ nghỉ ngơi không?
Người anh em nói: cái này thật là có, có điều đầu thôn phía tây có một miếu cũ, lúc Phá Tứ Cựu(thời kì), bọn tôi hoang vu hẻo lánh này cũng không ai quản, hiện tại sớm bỏ hoang , thường thường có hoà thượng vân du(chỉ tăng nhân đi du lịch bốn phía ), buổi tối sẽ ở tại này.
Tôi gật gật đầu, thấy thời gian không còn sớm, các thôn dân cũng đều chuẩn bị về nhà , lại mời một vòng thuốc.
Các thôn dân đều rời đi, tôi hỏi: vậy chúng ta là trực tiếp lên núi, hay là trước đi miếu cũ nghỉ ngơi một đêm?
Chú mặc com lê nói: lên núi.
Đao Như nói: ngủ.
Hai người gần như cùng lúc đó nói ra khỏi miệng, sau đó lại đồng thời nhìn về phía tôi , bên trong ba phiếu, một phiếu của tôi là quan trọng nhất .
Tôi nói như vậy đi, không phải tôi thiên vị Đao Như, tôi cảm thấy, chúng tôi vừa tới nơi này, không quen địa hình, đừng hấp tấp, trước nghỉ ngơi một đêm, ban ngày lại vào núi, chú cảm thấy thế nào?
Chú mặc com lê nói: tùy tiện.
Ba người chúng tôi đi vào làng, hướng về đầu phía Tây đi đến, đi rồi một nửa, chú mặc com lê như là chợt nhớ tới chuyện gì, liền nói: hai ngươi đi trước đi, tôi lát nữa theo sau.
Tôi tuy rằng nghi hoặc, nhưng là không hỏi nhiều, hãy cùng Đao Như cùng đi miếu cũ đầu thôn phía Tây.
Đến miếu cũ vừa nhìn, vị trí miếu cũ này, quả thực tuyệt, phong cảnh hữu tình a.
Đất đai bốn phía miếu cũ , đều bị đào móc gần hết rồi, chỉ còn dư lại chỗ đất miếu cũ đứng lẻ loi , cửa miếu này từ lâu mục nát không chịu được, biển cũng rớt xuống, nói là miếu cũ, chính là một ngôi nhà ngói vỡ.
Tượng Phật bên trong, nửa người trên cũng không tìm tới , chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy nửa người dưới là mặc áo choàng màu xanh.
Ngoài ra, toàn bộ trong miếu cũ, cũng là còn lại cái điện thờ, không còn vật gì khác, ngẩng đầu nhìn lên, ơ, biệt thự tư nhân xa hoa a, từ cửa sổ trên mái nhà nhìn được toàn cảnh .
Tôi nói: tôi nghĩ tới hình ảnh khi còn bé nằm ở trong sân ngắm những vì sao .
Đao Như nói: em nghĩ tới hình ảnh khi còn bé một bé trai nắm tay của em cùng nhau ngắm những vì sao .
Tôi nói: như thế trùng hợp, tôi khi còn bé cũng kéo qua tay một cô bé ngắm những vì sao, chỉ có điều, ai, không đề cập nữa.
Hai chúng tôi dựng xong lều bạt, đặt xong túi ngủ, mới thấy chú mặc com lê khoan thai đến, sau khi tiến vào miếu cũ, tôi hỏi chú ta: đi làm gì thế?
Chú ta nói không có gì, nhìn một chút địa hình bốn phía.
Chú mặc com lê đúng là người khá nhanh nhạy, chờ chú ta trải xong lều bạt, vậy thì chui vào túi ngủ.
Buổi tối, gió nổi lên , bên ngoài miếu cũ truyền đến tiếng gió vù vù, thổi rung hàng loạt lá cây dương trong thôn, tiếng vang ào ào ào , để tôi khó có thể ngủ.
Chợp mắt hồi lâu cũng không ngủ. Tôi từ trong túi ngủ lộ ra một cái đầu, từ nóc nhà của miếu cũ đổ nát , nhìn về bầu trời , không khỏi trong lòng một trận phiền muộn.
Có câu nói thật tốt, ngươi không nên kiếm tiền, ngươi đừng kiếm . Tôi nhất thời nổi lòng tham, làm tài xế xe bus số14, kết quả một loạt sự việc, liên tiếp xuất hiện, nếu như lần này có thể thuận lợi tìm tới quan tài treo tẩy tội, cọ rửa đi tội nghiệt trên người tôi , vậy tôi làm xong một năm này, liền trực tiếp từ chức.
Hiện tại, chính là tôi muốn chạy, đều chạy không thoát.
Phiền muộn , thở dài, đang muốn rụt đầu về ngủ, nhưng đột nhiên phát hiện, những vì sao trên bầu trời của miếu hoang, bỗng nhiên bị che lại một mảnh.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, những vì sao bị che lại này lại lần nữa hiện ra.
Trong lòng tôi ngẩn ra, nghĩ thầm: vừa nãy là mây đen che lại những vì sao sao?
Nhưng là tốc độ di động của đám mấy tuyệt đối không có nhanh như vậy chứ?
Trong lòng cả kinh, tôi vội vàng nhỏ giọng quát lên: xuỵt, xuỵt, nóc nhà có người!
Chú mặc com lê cùng Đao Như nằm ở trong túi ngủ, động cũng không động.
Tôi cho là hắn hai người họ ngủ thiếp đi, liền nắm bắt cổ họng gia tăng âm lượng một chút: mau tỉnh lại, nóc nhà có người!
Hai người họ vẫn không lên tiếng, tôi trợn con ngươi nhìn chằm chằm nóc nhà miếu hoang, đêm nay bỗng nhiên nổi gió, có thể nói là trăng mờ gió nổi , tia sáng lờ mờ, sẽ là ai đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà miếu hoang?
Phụ cận miếu hoang đều là đất trũng, nhưng bên trong đất trũng có trồng cây dương, có phải hay không có người từ cây dương bò lên nóc nhà? Chẳng lẽ là muốn cướp của giết người ?
Tôi từ bên trong túi leo núi, rút ra cuốc công binh, đồ chơi này nếu như chém vào trên đầu , chắc chắn phải chết.
Bên ngoài miếu hoàng tiếng gió rít gào, ô ô thổi,cửa sổ cũ nát của miếu hoang, bị gió đêm thổi vang leng keng, có điều làm tôi không hiểu là, Đao Như cùng chú mặc com lê , giờ khắc này như là triệt để ngủ thiếp đi, động tĩnh lớn như vậy , bọn họ dĩ nhiên không hề phát hiện.
Tôi nhịn không được, lặng lẽ từ bên trong túi ngủ vươn tay trái ra, đi vỗ vỗ Đao Như, nhỏ giọng nói: mau tỉnh lại! Nóc nhà có người!
Đao Như không động.
Tôi lại thò tay đẩy túi ngủ của chú mặc com lê một cái, nhưng không đẩy không sao vừa đẩy một cái, tôi sợ hãi đến kêu to a một tiếng, tức khắc bò ra khỏi túi ngủ.