Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 35: Vô số quan tài




Tôi thật sự muốn tinh thần phân liệt, tôi cảm giác mình như là tiến vào một thế giới giả tưởng , trong thế giới này phát sinh chuyện, thật là quỷ dị! Tôi căn bản là không có cách tưởng tượng!


"A Bố , không muốn xoắn xuýt, Cát Ngọc là em, Đao Như cũng là em, anh yêu không phải Cát Ngọc, cũng không phải Đao Như , anh yêu chính là em, hiểu không?"


Nàng lúc nói chuyện, hơi thở như hoa lan, thêm nữa trên người nhàn nhạt mùi thơm của nữ nhân, mùi vị này chui vào bên trong đầu óc của tôi, khiến tôi một trận suy nghĩ lung tung.


Không đúng!


Tôi bỗng nhiên nghĩ được một điểm!


Khi còn bé trong thôn cụ già từng nói qua, quỷ không phải không dám thấy ánh mặt trời , đây đều là mấy thế hệ miệng truyền miệng tương truyền xuống, chú mặc com lê tôi cảm thấy hắn 90% không phải quỷ, không chỉ là hắn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, càng bởi vì hai chúng tôi trong lúc đó đã cùng trải qua chuyện.


Thứ hai cô nàng này, cũng từng xuất hiện dưới ánh mặt trời, như vậy, nàng không phải quỷ!


Tôi đã thấy xác chết Cát Ngọc , hơn nữa Cát Ngọc lấy đi trái tim của tôi, như vậy, Cát Ngọc là quỷ!


Nếu Cát Ngọc là quỷ, trước mặt cô nàng này không phải quỷ, nàng kia không phải Cát Ngọc, nàng, chính là Đao Như !


Tôi hét lớn một tiếng: Đao Như , cô cùng Cát Ngọc có quan hệ gì! Đừng tưởng rằng cô cùng Cát Ngọc lớn lên giống như đúc, là có thể tùy ý lừa dối tôi!


Đao Như hơi mím môi đỏ, lần thứ hai nắm bờ vai của tôi, hơi thở như hoa lan nói: A Bố , em là ai thật sự không trọng yếu, lần trước anh cự tuyệt em, kết quả nhớ em đến phát điên , lần này, anh còn có thể từ chối em sao?


Mùi thơm cơ thể trên người nàng càng ngày càng nồng nàn, mùi vị này, ngửi khiến người nghiện, làm người mê say.


Tôi nói cô không muốn mê hoặc tôi!


Tôi một cái hất Đao Như ra , chạy ra khỏi khách sạn, nửa đêm, trên đường cái ngoại trừ tài xế taxi trực ca đêm, trên căn bản sẽ không những người sống khác, tôi giống như xác chết di động , ; đi lang thang trong thành phố ăn chơi trác táng này .


Chẳng lẽ, tôi gặp cô nàng này, vẫn luôn là Đao Như ?


        Nếu là Đao Như , lúc trước nàng vì sao phải dùng tên Cát Ngọc tới làm chứng minh thư của mình? Nàng làm như thế mục đích là cái gì? Cố ý lừa dối tôi? Khiến tôi tới quê hương Cát Ngọc, thôn Tang hòe?


Tôi mua một bình rượu xái(1), mãnh liệt rót hai ngụm, tôi tự nói với mình, không muốn đem vấn đề phức tạp hóa, có lúc, rõ ràng trước mặt bày một đường thẳng, tôi nhưng nhất định phải lượn quanh mấy vòng.


Tôi nghĩ: chẳng lẽ cô nàng này chính là làm giả chứng minh thư ? Nghĩ như vậy, đúng là đơn giản, nhưng tôi ở bên trong hầm ngầm lạnh trong nhà bà Phùng nghe thấy nhìn thấy, lại nên giải thích như thế nào?


Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cả kinh, lúc này liền phất tay gọi một chiếc xe taxi, thẳng đến bệnh viện trung tâm ,tìm được rồi bác sĩ trực ban, tôi nói muốn chụp X quang.


Sau khi chụp xong, bác sĩ ngái ngủ nói: ừ, anh xem, thân thể anh rất khỏe mạnh.


Phiếu X quang, tôi xem không hiểu, liền hỏi bác sĩ, tôi nói trái tim của tôi ở vị trí nào? Anh xem trái tim của tôi khỏe mạnh sao?


Bác sĩ đem phiếu X quang kẹp ở kệ sắt, sau khi bật đèn quang, nói với tôi: trái tim của anh tại đây, rất khỏe mạnh , không sao đâu, vui lên đi, trở về cần ăn thì cứ ăn, cần uống thì cứ uống a, không có chuyện gì.


Tôi cảm thấy bác sĩ là coi tôi là thành con ma men , khả năng hắn cảm thấy chính là tôi uống rượu say rỗi rãnh đau "bi", phát rượu điên đến bệnh viện không có chuyện gì tìm việc rồi.


Nhưng tôi thật sự không có say, nói cách khác, mặc kệ tôi say không có say, chí ít bác sĩ là không có say , hắn là bác sĩ chuyên nghiệp, có thể xem hiểu phiếu X quang, hắn nói trái tim của tôi khỏe mạnh, vậy đã nói rõ, trái tim của tôi còn đang trong cơ thể tôi?


Làm sao có khả năng?


Trái tim của tôi rõ ràng bị băng thi Cát Ngọc lấy đi rồi ! Cát Ngọc chính mồm nói cho tôi biết ! Nàng nói phải giúp tôi bảo quản !


Tôi đối với bác sĩ quát: con mẹ nó ngươi nhìn rõ ràng điểm, tôi đến cùng có hay không tim a!


Bác sĩ sợ hết hồn, vội vã la lên: Bảo vệ! Bảo vệ!


Tôi nói con mẹ nó ngươi đừng loạn gọi, lão tử sẽ không ăn ngươi, ngươi liền cho tôi nhìn rõ ràng, tôi đến cùng có hay không tim!


Bác sĩ doạ bối rối, gật đầu liên tục nói: có, có a, anh xem. Lúc nói chuyện, bác sĩ còn chỉ vào một vị trí trên tờ X quang.


Ngón tay hắn có chút run rẩy, khả năng rất sợ sệt, tôi phát hiện mình say rượu mất khống chế, thì vội nói: bác sĩ, xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, chính là tôi muốn hỏi một chút, trái tim của tôi thật sự vẫn còn chứ?


Bác sĩ đầu, gật như giã tỏi .


 Tôi đưa tay đặt lên vị trí tim mình , dừng lại nửa ngày, cũng vẫn cứ không cảm nhận được nhịp tim đập của tôi.


Tôi kéo tay bác sĩ , đặt lên lồng ngực của mình, nói: bác sĩ, ngài giúp tôi sờ sờ, nhìn tôi còn tim có đập sao?


Bác sĩ trên mặt, nét mặt chán ghét, hay là hắn coi tôi là thành gay , bác sĩ ấp úng nói: anh. . . người anh em, tôi. . . Nhà tôi còn có vợ. . .


Tôi theo dõi hắn, không lên tiếng, làm bộ sờ soạng một hồi, hắn gật đầu nói: tim đập rất bình thường, ngươi thật không có chuyện, anh em, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi đi.


Trước khi tôi đến bệnh viện , điên điên khùng khùng.


Sau khi rời đi bệnh viện ,gần như điên cuồng!


Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a!


Tôi đứng bên lề đường, ngẩng đầu bất ngờ gào lên, người qua đường nhìn tôi, đều sợ hãi vội vã tránh khỏi, trong đó có một đứa nhỏ ngây thơ, sợ hãi hỏi mẹ nó.


"Mẹ, mẹ, ngươi mau nhìn, người kia có phải là kẻ điên?"


Kẻ điên?


Trong óc của tôi như là xẹt qua một tia chớp, trong giây lát tỉnh ngộ, tôi ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm: kẻ sau lưng thao túng hết thảy này, mục đích không phải là vì giết ta, mà là vì dằn vặt tôi, muốn bức tôi điên?


Giết một người, đơn giản! Nhưng không thú vị.


Dằn vặt một người, đơn giản! Thú vị gấp bội.


Dằn vặt linh hồn một người , rất khó! Nhưng đối với kẻ khởi xướng, tuyệt đối là làm hắn hưng phấn!


Tôi đột nhiên vừa mở mắt, nắm chặt nắm đấm, hàm răng cắn đến vang cót két, tôi tự nói với mình, ai mẹ của hắn cũng đừng muốn chỉnh ta! Lão tử ngày hôm nay hãy cùng ngươi chơi, người chết là hết!


Ngươi càng là muốn dằn vặt linh hồn của ta, ngươi càng là muốn bức điên ta, ta lại càng sống vui vẻ cho ngươi xem! Ta muốn cho ngươi rõ ràng, ta là một người ý chí kiên định, vững như núi Thái Sơn !


Nghĩ tới đây, tôi cười lạnh một tiếng, trong lòng dần dần trù tínhkế hoạch tiếp theo.


Thời điểm trở lại khách sạn , nhân viên phục vụ phòng trọ nói cho tôi biết, Đao Như đã trả phòng, lúc gần đi để lại một món đồ, nếu có một người tên là anh Lưu Minh Bố tìm đến nàng, liền đem cái thứ này cho anh Lưu Minh Bố.


Tôi lấy ra chứng minh thư, khi nhân viên phục vụ xác nhận tôi chính là Lưu Minh Bố , đem một bọc nhỏ đưa cho tôi.


Tôi tiếp nhận gói hàng, ngồi trên ghế salông ở đại sảnh khách sạn mở ra xem, thời điểm mới vừa xé ra giấy niêm phong , liền cảm thấy có một hương thơm phả vào mặt.


Mở ra xem, bên trong có một nhánh cúc vạn thọ từ lâu đã khô héo, cùng với một tệp dày bức ảnh.


Tôi liếc nhìn cúc vạn thọ đã khô héo , xác định đây chính là tôi đã từng đưa cho nàng, cánh hoa từ lâu khô héo biến thành màu đen, nhưng nàng xịt lên nước hoa tinh luyện từ cúc vạn thọ, khiến đóa hoa khô héo này , vẫn thơm ngát.


 Một tệp bức ảnh này, tôi vừa mới lật xem, liền sợ hết hồn, tất cả bức ảnh này, cơ hồ đều là chụp quan tài, có quan tài từ lâu mục nát không thể tả, bên trong xương trắng dày đặc đều lộ ra, có quan tài vẫn tính mới mẻ độc đáo, mà có quan tài thì lại không thấy nắp quan tài.


Lại xem bối cảnh, những này quan tài đều là ở bên trong một cái hang núi nhỏ, có thể phía trước những cảnh này cũng không tính là cái gì, chân chính làm tôi kinh ngạc , nhưng là góc độ quay chụp của bức ảnh này .


 Bức ảnh chụp chính là một mặt vách núi, trên vách núi có vô số hang động, trong hang động đặt lít nha lít nhít quan tài, từ nơi này góc độ đến xem, tấm hình này, ít nhất là cách mặt đất mấy trăm mét trên cao quay chụp .


Nói tóm lại, từ trên trời chụp !


Bay chụp sao? Cái này tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy hiện tại nên có loại kỹ thuật này. Có thể Đao Như đưa tôi nhiều bức ảnh quan tài như vậy là có ý gì?


Chính tôi không hiểu, liền gọi điện cho bác Hải, hơn nửa đêm , bác Hải tiếp thông tới chính là một câu: tiểu tử ngươi cả ngày rỗi rãnh đau "bi" đúng không! Lớn tiếng nói cho ta biết, hiện tại mẹ nó mấy giờ rồi!


Tôi vội vàng nói: bác Hải bác đừng nóng giận, có một người bạn gửi cho cháu vài bức ảnh, toàn bộ đều là ở một mặt vách núi, bên trong hang núi treo rất nhiều quan tài, lít nha lít nhít, đếm không xuể a, Trung Quốc có nơi này sao?


Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên lặng yên, sau một lúc lâu, bác Hải hỏi ta: bức ảnh này ai đưa cho cháu?


Tôi sững sờ, nói quanh co chốc lát, nói: một người cháu yêu tha thiết , nhưng cũng không biết nàng là ai.


Bác Hải nói: cô gái ngươi yêu ngươi cũng không biết nàng là ai? Đệt! Như vây phức tạp, về nhà chơi chim đi thôi, lão tử không rảnh.


Nói xong, bác Hải liền cúp điện thoại, tôi lại vội vàng gọi cho bác Hải , sau khí bác Hải tiếp , câu thứ nhất liền quát: ngươi bây giờ nếu như ở trước mặt lão tử, lão tử một cái tát đem ngươi đánh đến trên tường ngươi tin không tin!


"Bác Hải , cuối cùng này một tấm hình, dĩ nhiên. . . Dĩ nhiên. . . Là bác nằm ở bên trong một cái quan tài!"