Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 297: Chỉnh Tề Vọng Thiên Thụ






Mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi híp mắt hỏi một câu: “Nàng xác định Lão Lạt Ma không nói đây là thuốc độc?”Tô Trinh nghĩ nghĩ, nói: “Không.”Tôi ừ một tiếng, đối với mọi người nói: “Đều đừng hoài nghi.


Nàng thật sự là Tô Trinh, viên thuốc cũng là thật, Lão Lạt Ma cũng là Lão Lạt Ma, chúng ta ngày mai có thể tiến rừng rậm nguyên thủy tìm kiếm thông thiên Phù Đồ.”Mọi người bị những lời này của tôi làm ngốc.

Cũng không biết có ý tứ gì.Tôi nói: “Có một số việc giải thích lên quá phức tạp, không còn sớm, mọi người đều nghỉ ngơi đi thôi.”Mọi người đều không muốn rời đi, nhưng tôi mạnh mẽ yêu cầu.


Mọi người đều tan đi.

Tôi cùng âu phục đại thúc và Nhị gia ngồi ở cửa nhà sàn, tiếp tục canh gác.Nhị gia bậc lửa châm một điếu thuốc, đối với tôi nói một câu: “A Bố.

người như thế nào biết Tô Trinh không phải giả?”Thân thể của tôi thực suy yếu, làn da cả người vẫn cứ đen xạm, loại cảm giác này giống như dưới làn da có rất nhiều hắc khí phiêu động.Tôi nói: “Nhị gia, người nhìn con ăn một viên thuốc độc, đương trường phun huyết, nhưng cho đến lúc này, con có chết sao?”u phục đại thúc nói: “Không chết là không chết, nhưng thuốc độc dù sao cũng là hại người, nếu đúng là Lão Lạt Ma, sẽ làm như vậy sao? Nếu chân chính là Tô Trinh, sẽ làm như vậy sao?”Tôi híp mắt cười cười, nói: “Đại thúc, người suy nghĩ còn tương đối hạn chế, khá là cố định, người thử nghĩ ngược lại một chút, thuốc độc liền nhất định là hại người sao?”Tôi một câu này khiến cho hai người họ đều ngơ ngác, một lát sau, Nhị gia vỗ đùi cao giọng nói: “Ta đã hiểu!”Lại qua vài phút, âu phục đại thúc cũng là vẻ mặt ngộ đạo, tán thưởng nói: “Một chiêu này của lão Lạt Ma, cao!”Tôi cũng châm một điếu thuốc, híp mắt nhìn rừng cây âm u bên ngoài, một cây vọng thiên thụ ba bốn mươi mét cao, thật sự thẳng cắm tận trời, phảng phất đứng ở bên trêи là có thể hái xuống bầu trời đầy sao.Nói thật, về Lão Lạt Ma, tôi tín nhiệm hắn, cho nên về đan dược Lão Lạt Ma cấp cho Tô Trinh, để Tô Trinh cho tôi mang về tới, tôi hoàn toàn không có nghĩ nhiều, cũng không có nhiều suy đoán, điều tôi vẫn luôn suy nghĩ, chính là Ngự Quỷ Môn long đầu.Quỷ Vương.Tôi hiện tại đối với Quỷ Vương này tràn ngập hứng thú, đây tuyệt đối không phải một người bình thường, hắn thế nhưng có thể tinh chuẩn đoán trước đến sự tình Tô Trinh cùng với Lão Lạt Ma.Cho nên Quỷ Vương phát hạ mệnh lệnh, để chúng tôi trong vòng ba ngày không được tiến vào rừng rậm nguyên thủy, mục đích này chính là để tôi chờ Tô Trinh, bởi vì trong ba ngày này chuyện gì cũng không có xảy ra, chỉ là sau ba ngày Tô Trinh đã đến.Nói cách khác, mệnh lệnh của Quỷ Vương, chính là nhằm vào Tô Trinh!Muốn nói Tô Trinh cùng Quỷ Vương có quan hệ, kia đánh chết tôi cũng không tin, Tô Trinh là thân tín của Lão Tổ, là Lão Tổ từng bước một bồi dưỡng, mà kẻ gọi là Quỷ Vương này là không thể hiểu được từ đâu ra tới.Đem tất cả mọi chuyện đại khái đều rõ ràng, tôi tự mình lẩm bẩm: “Quỷ Vương a Quỷ Vương, ta cũng thật muốn gặp ngươi một chút.” Sau đó ngả đầu ở bên cạnh mà ngủ.Sáng sớm hôm sau, chúng tôi thu thập hành lý trang bị, liền tiến vào rừng rậm nguyên thủy.Nơi này nhiều lùm cây thấp, thảm thực vật tươi tốt, âu phục đại thúc mặc một thân quân trang đặc chiến, cầm trong tay một trường đao đi ở phía trước chém cỏ dại cho chúng tôi, đường không có, trực tiếp chém ra một cái đường.Thân thể của tôi còn rất yếu, buổi sáng hôm nay tỉnh lại tôi phát hiện hốc mắt của mình hãm sâu, cơ bắp cả người càng đen, hiện tại có cảm giác hơi thở rất mong manh, đi đường đều là Cát Ngọc cùng Tô Trinh đỡ tôi đi.Nói đến đều muốn cười, một cái nam thanh niên, dĩ nhiên để hai người phụ nữ dìu đỡ bước đi, nhưng tôi thật đúng là không cách nào tự mình hành tẩu, đi tới đi tới tôi liền sẽ ngã, cả người thật sự không dùng được một chút sức lực.Viên đan dược kia của Lão Lạt Ma tuyệt đối không tầm thường, bên trong khẳng định chưa kịch độc, nhưng một chốc một lát lại không để tôi chết được.Mải suy tư như vậy, bỗng nhiên bả vai tôi tê rần, tôi kêu “a” một tiếng, mọi người lập tức giật mình hướng tới tôi nhìn lại, một con rắn lục nhỏ dài hơn một thước, từ trêи ngọn cây trêи đỉnh đầu nhảy xuống một ngụm cắn ở trêи vai tôi.Nhị gia một bước dài lại đây, tóm lên cổ rắn lục, hai ngón tay dùng sức đem đầu rắn bóp nát nhừ, nhưng khối thịt nơi miệng vết thương của tôi bắt đầu nhanh chóng sưng vù lên, xung quanh miệng vết thương càng trở lên đen hơn.Loại đen này cùng trêи người tôi không giống nhau, trêи người tôi đen là thịt đen, da không đen.


Giống như máu trong cơ thể tôi là màu đen.Mà rắn độc cắn về sau, từ trong ra ngoài triệt triệt để để biến đen, phụ cận miệng vết thương giống như là một khối than đá.u phục đại thúcnói: “Mọi người cẩn thận! Không để bị độc vật cắn.”Vừa nói đại thúc vừa vội vàng tìm kiếm huyết thanh rắn độc trong bao, lúc này tới rừng rậm nguyên thủy Tây Song Bản Nạp, âu phục đại thúc chuẩn bị thật đầy đủ, có mang cả huyết thanh, nhưng còn đang tìm kiếm, tôi chậm rãi phe phẩy đầu, suy yếu nói: “Đại thúc, không cần tìm.”u phục đại thúc sửng sốt, hỏi tôi: “Vừa rồi cắn ngươi chính là Trúc Diệp Thanh! Kịch độc chi xà, mười giây có thể muốn mạng người!”u phục đại thúc nói câu này xong, toàn trường yên tĩnh, rừng rậm nguyên thủy chỉ còn lại tiếng kêu ngẫu nhiên của động vật.Tôi cười nói: “Hiện tại qua đi đại khái mười lăm giây, con đã chết sao?”u phục đại thúc khó hiểu, tôi cười nói: “Đừng tìm, đây là chỗ thần kỳ của viên đan dược kia của Lão Lạt Ma, tối hôm qua con liền đoán tới rồi, cho nên, con nói Tô Trinh nhất định là thật, Lão Lạt Ma cấp thuốc cũng là thật sự.”Mọi người ban đầu đều ngây ngẩn cả người, sau đó chậm rãi tỉnh ngộ, nguyên lai, Lão Lạt Ma đây là để tôi trúng độc trước, chờ tôi vào rừng rậm nguyên thủy sẽ không sợ độc vật ở rừng rậm nhiệt đới cắn, như vậy, tỷ lệ bảo mệnh liền lớn hơn nữa.Tô Trinh thở dài một cái, nói: “Nguyên lai là như thế, Lão Lạt Ma lúc ấy một tay lật xem kinh thư, một tay cầm chuyển kinh ống, lúc ta rời đi trêи bàn đã để cái hộp này, Lão Lạt Ma nói, nhất định ngươi phải ăn vào viên đan dược này mới có thể đi.”Nhị gia cảm thán một câu: “Đây mới là chân chính cao nhân a, chẳng qua không biết đan dược này của Lão Lạt Ma đến tột cùng là như thế nào phối trí, như thế kịch độc, lại không thu mạng người, đúng là hiếm thấy.”Thuốc độc ở trong ấn tượng của mọi người, càng độc, liền càng có thể nháy mắt hạ gục người, đỉnh cấp kịch độc, uống một ngụm liền chết, đương nhiên có chút khoa trương.Nhưng Lão Lạt Ma cho tôi đan dược, mới vừa ăn xong đi, tôi liền nhịn không được phun ra một ngụm to máu tươi, độc như vậy thế nhưng không thu tôi mệnh, lợi hại!Lại đi phía trước một đoạn, Nhị gia vung tay lên, đối với mọi người nói: “Đều dừng lại đi, tìm kiếm một chút tung tích Ngự Quỷ Môn lưu lại.”Ngự Quỷ Môn cho tôi phân bản đồ kia đã từng có chỉ thị, thông thiên Phù Đồ ở nơi nào, bọn họ sẽ không trực tiếp nói cho tôi, mà là đi bước một chỉ một bước, để tôi từ từ tìm được.Cho nên, đây cũng là lý do tôi bội phục Quỷ Vương, gia hỏa này thật thông minh, nếu hắn trực tiếp nói cho tôi vị trí thông thiên Phù Đồ, tôi lập tức đem tin tức này công bố ra ngoài, đối với Quỷ Vương sẽ là bất lợi.Nhưng hắn đi bước một tới, tôi thu không đến hắn chỉ thị, liền vĩnh viễn không đến được thông thiên Phù Đồ.Mọi người ở xung quanh tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng ở trêи thân một cây vọng thiên thụ thô tráng, thấy được một cái bộ xương khô vừa mới dùng tiểu đao điêu khắc ra tới.Trong miệng bộ xương khô này ngậm một chủy thủ, mà mũi chủy thủ chỉ về phía đông nam, ý tứ là để chúng tôi theo hướng đông nam lại đi tới.Tôi cười nói: “Ngự Quỷ Môn này thật đúng là có điểm ý tứ.”Lại đi về phía trước không bao lâu, tôi mơ hồ cảm thấy không thích hợp, bởi vì Cát Ngọc cùng Tô Trinh đỡ tôi đi đường tốc độ bắt đầu chậm, không chỉ nàng hai đichậm, ngay cả âu phục đại thúc cùng Nhị gia tốc độ cũng chậm lại.Tôi quay đầu nhìn kỹ, phát hiện mọi người đều là đang sờ lỗ tai, tôi hỏi: “Mọi người cứ luôn sờ tai làm gì? Ngứa sao?”u phục đại thúc không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, có thể là rừng nhiệt đới quá nóng, thật oi bức, ra nhiều mồ hôi đi.”Mới bắt đầu tôi cũng không để ý, nhưng cứ như vậy đi tới phía trước, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một mảnh vọng thiên thụ chỉnh tề, bởi vì rừng rậm nhiệt đới, đây đó cây cối đều không phải là nhân công gieo trồng, cho nên cây cối mọc lên rất loạn.Nhưng một mảnh vọng thiên thụ này, vị trí vô cùng chỉnh tề! Giống như là có người cầm xẻng ở chỗ này trồng ra!Vừa mới đi vào, mọi người hoảng sợ kinh hãi, trêи mỗi một thân cây đều mọc ra một đôi tai người!Không sai, trêи thân cây mọc tai người!Mấy người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, âu phục đại thúc lại giơ tay gãi tai, khi buông tay xuống, mọi người hoảng sợ phát hiện trong lòng bàn tay cùng với bên tai đại thúc chảy đầy máu tươi…….