Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 27: Người quỷ khó phân




Tôi sốt ruột vội vàng hoảng sợ leo ra khỏi nhà bà Phùng , trong nháy mắt cài bậc cửa, mang theo con chó vàng nhanh chân bỏ chạy.


Một hơi chạy đi hơn hai trăm mét, sau khi xác định bà Phùng sẽ không phát hiện tôi, lúc này mới đè lại trái tim của tôi đang không ngừng kinh hoàng, lòng vẫn còn sợ hãi nói: thực sự là quá quái lạ , tôi rõ ràng phá giải thuật đứa bé giữ cửa bốn mắt, vì sao còn có thể lòi?


Con chó vàng ngồi xổm ở bên cạnh tôi, mở mồm, chảy chảy nước miếng, dáng vẻ vẻ mặt như nói cùng lão tử không liên quan.


Mang theo đầy bụng nghi vấn, tôi về tới khách sạn, vừa nhìn thời gian mới hơn chín giờ tối, phỏng chừng bác Hải còn chưa ngủ, tôi liền gọi một cuộc điện thoại cho bác Hải.


"Bác Hải, bác nghỉ ngơi chưa?"


Bác Hải nói: không, đang xem người cùng thiên nhiên đây, lại đến mùa động vật giao phối , sao thế?


Tôi nói bác Hải a, bác dạy cho cháu phương pháp, nhất định có thể phá giải đứa bé giữ cửa bốn mắt sao? Sẽ hay không xuất hiện chỗ nào nhầm lẫn , hay hoặc giả là chi tiết nào không làm tốt sẽ thất bại?


Bác Hải như là sửng sốt một chút, một lát sau nói: sẽ không a, đứa bé giữ cửa bốn mắt, bản thể vì là gà, linh hồn vì là trẻ con, bất kể là gà vẫn là trẻ con, trên cơ bản đều là sợ chó , một khi gặp gỡ chó, vậy khẳng định sẽ mất đi hiệu lực .


"Như thế kì bí?"


Bác Hải cảm giác tôi có chút không tin, cứ tiếp tục nói: đứa bé giữ cửa bốn mắt, hai viên con mắt bốn tầng mí mắt. Trong đó hai tầng vì là gà mí mắt, trong đó hai tầng vì là linh hồn trẻ con mí mắt, chủ yếu chính là một đôi mắt hai mí của trẻ con phát huy tác dụng , chỉ cần dắt một con chó, ở trên đầu chó điểm điểm đỏ, nhất định có thể khắc quỷ áp hung thần, trăm lần thử lần nào cũng linh!


nói vậy thì không đúng, bác nói cho cháu biện pháp, cháu đều dùng đúng rồi, nhưng vẫn cứ bị lộ, cháu đang nghĩ, những đứa bé giữ cửa bốn mắt này đến tột cùng có chỗ nào kì lạ?


Bác Hải bên kia cũng choáng váng, cuối cùng trực tiếp đến rồi một câu: tiểu tử ngươi đến cùng muốn làm gì?


Tôi rút kinh nghiệm trước ngắn gọn nói rồi một hồi, khi bác Hải nghe nói ta vì tìm kiếm Cát Ngọc mới làm như thế, liền nói với tôi: cháu chờ, ngày mai ta qua đó một chuyến, bác sẽ đích thân giúp cháu.


Bác Hải đích thân ra tay. Việc này có thể thành!


Ngày hôm sau, bác Hải đường xa mệt mỏi chạy tới, tôi mang theo bác Hải xuống tiệm mát xa một hồi, buổi tối hai chúng tôi liền đứng ở trên lầu khách sạn, xem hướng con đường thôn Tang hòe, chờ đợi bà Phùng.


Rất xa, ở dưới ánh trăng, một bà già lái một chiếc xe ba bánh cũ nát , từ thôn Tang Hòe chạy ra, tôi vỗ vỗ vai bác Hải, nhỏ giọng nói: bác Hải bác xem, đây chính là ta nói cái kia bà Phùng.


Bác Hải lơ đãng liếc mắt nhìn, gật đầu nói: nhìn bà ta tuổi khả năng so với bác còn lớn hơn.


Nói xong câu đó, bác Hải sẽ không nhìn, trong nháy mắt ngay khi bác ta nghiêng người , bác Hải như thể là dẫm phải bẫy chuột ,thoáng cái giật mình, đột nhiên liền chạy trở về, đẩy tôi một cái, toàn bộ người đều nằm nhoài trước cửa sổ.


Chỉ thấy bác Hải trợn to hai mắt, giống như là thấy được quái vật, khuôn mặt khó có thể tin.


Trong lòng ta ngớ ra nói, bác Hải không phải là cùng bà Phùng nhận thức chứ? Nếu như bởi vậy, vậy coi như máu chó(1)(như kịch tình ấu trĩ, cũ mèm) rồi.


" Bác Hải, làm sao vậy?" Thấy bác Hải tâm tình hồi lâu khó có thể bình phục, ta nhỏ giọng hỏi một câu.


Bác Hải tự lẩm bẩm: không thể, không thể, cái này không thể nào a.


Bác như thể là đột nhiên biến ngốc, vẫn không ngừng mà tự lẩm bẩm, tôi lung lay bác Hải nói: bác Hải, bác đừng làm cháu sợ a, bấc đến cùng làm sao vậy?


Tôi cho rằng tinh thần kinh của bác Hải đột nhiên bị kích thích, điên mất rồi, nhưng sau khi lắc lư hồi lâu, bác Hải như là tỉnh lại, lúc này mới lau một cái trên trán giọt mồ hôi, tràn đầy sợ hãi đối với tôi nói: cháu chính là muốn vào nhà cái bà lão kia?


Ta gật đầu nói: vâng, chính là nhà bà ta.


Bác Hải nói: bác có chút khát, cháu trước đi rót cho bác cốc nước.


Quán nhỏ này không có cao cấp đến có máy lọc nước, chỉ có phích nước nóng, tôi dùng cốc thủy tinh rót một cốc nước cho bác Hải, khi bưng cho bác Hải, bác Hải không lên tiếng, chỉ là đối với tôi vẫy tay, ra hiệu tôi đem cốc đặt ở trên khay trà, mà bác liền ngồi ngay ngắn ở trước sô pha, không nói một lời.


" Bác Hải, bác uống trà." Tôi đẩy cốc trà này lên trước, nhưng thấy bác Hải bỗng nhiên cười ha ha, nói với tôi: ai, tiểu tử, hai ngày trước cùng bác chơi cờ tướng, cháu thua liền ba ván, có phục hay không?


Tôi sững sờ, nghĩ thầm tôi thật giống chưa cùng bác Hải chơi cờ tướng đi?


Chính không biết trả lời như thế nào, bỗng nhiên bác Hải trừng mắt mắt, không ngừng mà đối với tôi nhíu mày, cau mày, tôi đây mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.


Tai vách mạch rừng(2) (có người nghe lén)!


"Đúng vậy, cháu không phục!" Tôi la hét nói.


Bác Hải nói: không phục? Vậy thì lại chơi hai ván, bác khiến cháu tâm phục khẩu phục(3)(thắng khiến đối phương thua mà phục không dám nói gì ), có dám hay không?


Tôi nói có gì mà không dám?


Bác Hải bưng cốc uống trà, ở trên khay trà, nhẹ nhàng gõ, mỗi gõ một lần liền nói: ngươi bãi cờ tướng nhanh một chút a, lề mề thế.


Tôi cũng bưng một cốc trà, ở trên khay trà nhẹ nhàng gõ vang, nói: nhanh đây nhanh đây, bác đừng nóng vội.


Mọi người đều biết, cờ tướng hai bên đỏ đen mỗi bên có 16 quân cờ, chúng tôi vừa nói, vừa gõ cốc trà, tính toán đại khái sau khi gõ 32 cái, bác Hải nói: bác đi trước, pháo lật sơn(3)!


Nói xong, bác bưng cốc trà, lại đang trên khay trà nhẹ nhàng gõ một cái.


Ngay ở mới vừa đặt chén trà xuống trong nháy mắt, ngón tay của bác thò vào trong ly, sau khi chấm nước , đưa tay ra, ở trên khay trà nhanh chóng viết ra hai chữ. Cũng đối với tôi chớp mắt, ra hiệu tôi xem hai chữ kia.


Xong rồi!


Xong rồi? Hai chữ này có ý gì? Là hai bác cháu gặp dịp thì chơi có thể dừng rồi sao?


Tôi xem hồi lâu, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, thậm chí tôi xem hướng ánh mắt bác Hải đều có điểm cuống lên, tôi thật hy vọng bác Hải có thể trực tiếp nói cho tôi biết, đến cùng xảy ra chuyện gì.


Bác Hải cố làm ra vẻ nói: tiểu tử cháu ngớ ra cái gì a, nên đến cháu đi rồi, nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian.


Tôi vội vội vã vã gõ một cái cốc, nói: nhảy mã(4)!


Đồng thời tôi cũng nhanh chóng dùng ngón tay nhúng nước, ở trên khay trà vẽ một dấu chấm hỏi to đùng , ý là, đến cùng xảy ra chuyện gì?


Bác Hải ánh mắt, bỗng nhiên trở nên rất phẫn nộ, nhưng bác dùng ngữ khí cởi mở nói: ra xe!


Sau đó, bác lại dùng ngón tay, nhúng nước ở trên khay trà viết hai chữ.


Người.


Quỷ.


Người cùng quỷ? Có ý gì?


Chỉ viết một người, hoặc là chỉ viết một quỷ, vậy tôi hay là còn có thể xem hiểu, ý tứ nói đúng là, sát vách nghe trộm chúng ta nói chuyện, hoặc là người, hoặc là quỷ.


Nhưng người cùng quỷ đồng thời viết ra, vậy tôi thật xem không hiểu.


Mà đang lúc tôi còn không làm rõ này hai chữ có ý gì , bác Hải tiếp tục dùng ngón tay nhúng nước, ở trên chữ người(人), đánh một dấu x, lại ở trên chữ quỷ(鬼) đánh một dấu x.


Cũng không là người cũng không phải quỷ?


Trời ơi!


Ta cảm giác mình đại não muốn nổ tung, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Trong hai chúng tôi đến cùng có lời gì không thể nói rõ? Coi như có người nghe lén, hai chúng tôi nhỏ giọng một chút không được sao? Cần bí mật như thế sao?


Bác Hải chỉ là liếc mắt nhìn bà Phùng, làm sao đột nhiên biến thành như vậy? Không lầm bà lẩm bẩm, không điên điên khùng khùng, chỉ nói riêng hắn làm ra những này bí hiểm, rốt cuộc là ý gì a?


Vừa nãy đến tột cùng xuất hiện biến hóa đột ngột gì?


Trên mặt tôi ngũ quan(5) (mắt, mũi, tai ,miệng,lưỡi)đều sắp ninh vào cùng nhau, bác Hải đưa tay ra, nén xuống ép ép, ra hiệu tôi đừng nóng vội, đừng hoảng hốt.


Hai chúng tôi tiếp tục làm bộ dáng dấp nhàn nhã chơi cờ tướng, lần này, bác Hải dùng ngón tay nhúng nước, chậm rãi ở trên khay trà vẽ ra một con vật.


Này động vật nằm trên mặt đất, duỗi bốn chân, đuôi rất nhọn, rất dài.


Ta trợn tròn con ngươi, suýt chút nữa kinh hô lên, đây là thằn lằn!


Chẳng lẽ, căn phòng cách vách đột nhiên đến rồi con thằn lằn tinh? Giờ khắc này ở giám thị chúng tôi, nghe trộm chúng tôi nói chuyện? Hay hoặc là bà Phùng chính là con thằn lằn tinh?


"Nhanh lên một chút chơi cờ a, cháu sao đều lề mề như thế nhỉ." Thấy tôi sửng sốt hồi lâu, bác Hải bỗng nhiên đối với tôi nháy mắt mấy cái, giục tôi một câu.


"Chiếu tướng!" Tôi trực tiếp hét lên một tiếng, làm bác Hải sợ hết hồn, bác trừng hai mắt, đưa tay muốn đánh tôi, tôi vội vàng rụt đầu về phía sau.


Tôi thật sự không muốn đoán mò như này, tôi nghĩ mau chóng kết thúc, linh hồn của tôi sắp không chịu được loại này hành hạ.


Bác Hải đề cao giọng nói: cháu cái đồ ngu ngốc, cháu nhìn kỹ một chút, cháu có thể chiếu tướng sao? Đừng chạy ngựa(5) rồi !


Nói xong, bác Hải lần này không dùng ngón tay nhúng nước, mà là bỗng nhiên vươn ngón tay, dùng sức ở cái đuôi của con thằng lằn tinh trong bức họa, quẹt một đường, như một đao đánh xuống, chém xuống đuôi con thằn lằn tinh.


Ý này? Chẳng lẽ là nhắc nhở ta, nếu muốn giết con thằng lằn tinh này, biện pháp duy nhất, chính là chém xuống cái đuôi của nó?


" Bác Hải, cháu lại chiếu tướng rồi !" Tôi mặc kệ, tôi nhịn không được, này bàn 'cờ ' tôi không cách nào tiếp tục chơi, lại chịu đựng như này, tôi sợ tôi sẽ tinh thần phân liệt.


Bác Hải bỗng nhiên đứng lên cả giận nói: đều nói đừng mã rồi ! Chiếu cái rắm tướng a, ngươi tiểu tử này, đánh cờ thật kém, má nó, về nhà chơi chim đi thôi.


Nói xong, bác Hải đứng lên, đối với tôi nháy mắt mấy cái, rồi hướng tôi vung vung tay, ra hiệu cho tôi không cần nói chuyện với bác, bác sải bước tiêu sái ra gian phòng, khoảng khắc đóng cửa lại , tôi hướng về trên khay trà liếc mắt nhìn, vô cùng kinh hãi.


Không đúng, bác Hải dùng nước vẽ con vật, không phải thằn lằn!


(3) "Xe " và "pháo" đi thẳng, có nghĩa là "xe " và "pháo" luôn đi thẳng, nhưng có một điều kiện là không có quân cờ ở phía trước. Ăn cờ "pháo" lật "núi" có nghĩa là "pháo" trong trường hợp có một quân cờ ở phía trước nó có thể nhảy qua và ăn luôn.


(4) mã nhảy qua (cờ tướng)


(5) Nếu mã đang ở trên hoặc dưới bị bao vây bởi quân cờ khác, mã không thể nhảy đến vị trí tương ứng.