Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 210: Vạn Thi Khai Thiên






“Vạn thi khai thiên!”Tô Trinh vừa nói xong, tôi liền hít vào một ngụm khí lạnh, lần thứ hai hỏi:“Vạn thi khai thiên này có ý nghĩa gì?”“Cụ thể ta cũng không nhớ rõ lắm, sau khi ngươi nuốt mắt Quỷ, lão tổ đã từng tìm đọc qua cái này.

Hắn hiểu vu thuật, bí thuật tương đối nhiều, phương pháp này rất phức tạp, hơn nữa nhất định phải sử dụng cương thi!Tôi nói: “Đại khái là cần bao nhiêu cương thi? Không phải là một vạn chứ!”Tô Trinh nói: “Tất nhiên không phải, tuy nhiên ít nhất cũng cần trêи trăm cương thi, dùng thi khí trong thi thể, ngưng tụ lại một chỗ, rót vào cơ thể ngươi.”“Rót thi khí vào cơ thể tôi? Tôi lần đầu nghe phương pháp này”“Thi khí của người chết cùng dương khí người sống, đây là hai thứ hoàn toàn trái ngược, đem thi khí rót vào cơ thể ngươi, áp đi dương khí, đến lúc đó thi khí xâm nhập vào thịt, vào máu, vào xương, lúc này ngươi cùng với tử thi căn bản gần giống nhau.

Mà trêи người ngươi không còn dương khí, mắt Quỷ tự nhiên sẽ tách ra khỏi thân thể ngươi.”Sau khi Tô Trinh nói xong bí thuật vạn thi khai thiên, tôi âm thầm khϊế͙p͙ sợ, đồng thời cũng nhớ tới blogger đeo mặt nạ đen trêи Weibo.

Hắn đứng trong sơn thôn, hai tay giơ lên trời, ở bên cạnh hắn mấy nấm mồ toàn bộ đều bị đào lên.

Chẳng lẽ đây chính là tượng trưng cho vạn thi khai thiên sao?“Ai, nếu như lão tổ cũng ở đây thì tốt rồi”.

Tôi thở dài, lắc đầu một mình.Tô Trinh khuôn mặt không thay đổi, nhìn tôi chằm chằm, nói: “Lão tổ hẳn là không muốn nhìn thấy ngươi như thế này”Tôi không nói lời nào, Tô Trinh nói thêm: “Kỳ thực, ta cũng đã đến Thiên Sơn, cũng từng tiến vào lầu tháp chín tầng.

Bất quá ngươi khi đó lại đang ngủ cạnh lò lửa.


Lão tổ lúc này cũng đã phân phó cho ta rồi, nếu như hắn không thể sống đi ra khỏi Thiên Sơn, ta sẽ đi theo ngươi, đem bản lĩnh của hắn truyền cho ngươi, lão tổ cũng tự tay viết một quyển sách, tên là “Hoàng Cực thuật”, khi ta rời khỏi lầu tháp chín tầng, lão tổ đưa quyển sách này cho ta, chờ đợi thời cơ chín muồi, ta có thể đưa quyển sách này cho ngươi”Tôi nhớ tới ngày hôm đó tỉnh ngủ bên cạnh lò lửa, nhìn thấy một con mèo già len ra ngoài từ khe cửa lầu tháp chín tầng, lúc đó tôi hỏi lão tổ là ai đến.

Lão tổ nói đó là một người bạn cũ, xem ra lão tổ coi Tô Trinh là bằng hữu, chứ không phải người chịu ơn.

Phẩm hạnh của lão tổ quả thực khiến người ta bội phục.“Lão tổ có từng nói khi nào có thể đưa tôi “Hoàng Cực thuật” không?”Tô Trinh nói: “Chờ ngươi chân chính trở thành một nam tử hán mạnh mẽ, Hoàng Cực thuật mới có thể giao cho ngươi.

Lão tổ đã nói, những học thuật (kiến thức?) bên trong quyển sách này, đều là cương mãnh thuật.

Nếu tâm tính không đủ kiên định, căn bản không thể học được.Tôi nói: “Vậy cô có thể tiết lộ một chút không? Trong này ghi điều thần kỳ gì vậy?”“Cụ thể ta không rõ lắm, lão tổ nói trong này cũng không phải bí thuật đặc biệt gì, chỉ là hắn dựa theo một quyển sách cổ, gọi là “Hoàng Cực Kinh Thế”, nghiên cứu rồi rút ra kinh nghiệm, phần lớn có lẽ là một loại thuật bói toán, còn có một số bí thuật là lão tổ tự mình ghi chép, vì lẽ đó tâm cần kiên định mới có thể mở ra xem” (Hoàng Cực Kinh Thế là một quyển sách có thật)Tôi ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tô Trinh nói: “Ta tin tưởng mắt nhìn người của lão tổ, cũng tin tưởng mắt nhìn của mình.

Ta sẽ vĩnh viễn giúp ngươi vô điều kiện, chỉ hi vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành, ta chờ mong đến một ngày có thể đưa cho ngươi Hoàng Cực thuật.“Cảm ơn cô!”.

Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh của Tô Trinh, chân thành nói một câu.“Không cần khách khí với ta, nếu như không có chuyện gì, ta đi trước.

Chờ sau khi ta điều tra rõ thế lực phía sau đến tột cùng là ai, ta lại tới tìm ngươi.

Nếu ngươi có việc gì cứ gọi điện thoại cho ta”.

Nói xong, Tô Trinh mỉm cười, vẫy tay tạm biệt tôi, rời khỏi phòng bệnh.Tô Trinh đi rồi, tôi một mình ngồi trêи giường bệnh.

Khi quay trở về tôi đã cố ý mua một gói thuốc lá, lúc này ngồi trêи giường, lẳng lặng đốt một điếu, chậm rãi nhả khói ra.Khói thuốc lượn lờ, quanh quẩn quanh tôi, phảng phất như ở trong mây.

Tôi suy nghĩ kỹ một chút, đôi khi, có một số việc, tôi quả thực quá bị động rồi.Rất nhanh, điếu thuốc cháy gần hết, tôi hơi vung tay, đem đầu lọc thuốc lá ném xuống đất.

Đúng lúc tia lửa bắn ra bốn phía, Cát Ngọc đẩy cửa phòng ra.


Nàng vừa bước vào, liền cau mày nói: “Tại sao lại hút thuốc trong phòng bệnh?”Tôi nói: “Anh có một kế hoạch, muốn nói với em, em thấy thế nào?” Cát Ngọc đem cơm vừa mua về đặt trêи tủ đầu giường, hỏi tôi: “Kế hoạch gì?”Tôi cười hì hì, ghé sát vào bên lỗ tai trắng nõn, nhỏ giọng thì thầm một hồi.

Cát Ngọc suy nghĩ một chút, ngữ khí không quá chắc chắn, nói:“Điều này có thể làm được không?”Tôi vỗ đùi, nói: “Không làm được cũng phải làm!”“Được! Cứ làm vậy đi!”.

Cát Ngọc cuối cùng cũng gật đầu.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt, khóe miệng nâng lên.

Tôi cảm thấy bị động như thế đủ rồi, lần này, tôi cũng cần chủ động một chút.Buổi tối hôm đó, Cát Ngọc trở lại căn phòng tôi thuê để nghỉ ngơi, để lại tôi một mình trong bệnh viện.

Lúc ăn cơm, tôi chậm rãi đi xuống cầu thang, ngậm một điếu thuốc lá, ăn cơm tại một quán gần trung tâm bệnh viện.

Ăn xong, tôi lại tản bộ ở gần đó một chút.Buổi tối ngày thứ nhất, không có gì khác lạ, thời điểm tôi tản bộ, có một con chó hoang đi theo tôi, không ngừng mà vẫy đuôi.

Con chó này trên cổ đeo một cái chuông, khi chạy liền vang lên mấy tiếng keng keng keng.Tôi đi dưới ánh đèn đường, hai tay chắp sau lưng, hỏi nó: “Ngươi vẫn đi theo ta, muốn làm gì à?”Con chó hoang sủa lên vài tiếng, cũng không biết có ý gì.

Tôi cười cười, mua cho nó hai cái đùi gà đóng gói chân không trong canteen.

Sau đó, tôi lang thang đến hơn mười giờ đêm, lúc này mới trở về bệnh viện.Ngày thứ hai, lúc chạng vạng, tôi vẫn là ra trung tâm bệnh viện ăn cơm.

Cơm nước xong, tôi tản bước trêи con đường vắng vẻ nhất ở phía đông bệnh viện.

Đêm nay, tôi cố ý đi lâu hơn.

Tản bộ không bao lâu, tôi cứ ngồi trêи ghế dài ven đường, bắt chéo hai chân, khẽ hát.Bỗng nhiên, trong bóng tối cuối con đường, một lần nữa truyền đến tiếng chuông vang.

Thanh âm này tôi rất quen thuộc, chính là con chó hoang đó.

Trêи cổ nó mang một cái chuông nhỏ, mỗi lần bước đi đều có tiếng keng keng keng nhẹ vang lên.


Mà hôm nay, khi con chó hoang chạy đến trước mặt tôi, tôi đã chuẩn bị xong đùi gà đóng gói, xé ra, cho nó ăn.Nhìn dáng vẻ con chó hoang ăn đùi gà, tôi bất động thanh sắc cười lạnh, nghĩ thầm đám người sau lưng kia, quả nhiên là nhịn không được, xem ra có cơ hội liền muốn tiêu diệt tôi.Con chó hoang này, cả người bẩn thỉu, lúc tôi cho nó ăn đùi gà, tôi phát hiện nó ngửi tới ngửi lui, tựa hồ đối với đùi gà không chút nào hứng thú, bất quá vẫn là miễn cưỡng ăn.

Tôi nhìn con chó hoang, phát hiện trên lưng của nó, so với ngày hôm qua có chút khác biệt.

Lưng của nó như là bị con gì cắn mất một miếng thịt, lúc này đang dần dần thối rữa Tôi một mực chờ đến hơn mười giờ đêm, vẫn là không có động tĩnh gì.

Trở lại bệnh viện, tôi liên tục cười lạnh, nghĩ thầm đám người này quả nhiên thông minh, bọn chúng cũng sợ có bẫy.Ngày thứ ba, tôi vẫn làm theo hai ngày trước.

Khi tôi gặp lại con chó kia, liền cười ha ha, nói: “Lão đầu, lại gặp ngươi rồi, đến đây, lần này ta mang đến cho ngươi món ăn này! Ngươi nhất định sẽ thích!”Nhìn thấy chó hoang từ xa, tôi liền la lớn.

Chó hoang dường như nghe hiểu được lời tôi nói, hấp tấp chạy qua.

Lần này, tôi từ trong túi nhựa màu đen lấy ra một vật, không còn là đùi gà đóng gói nữa.Mà là một cái đùi gà sống vừa mới chặt ra, máu tươi còn chảy.

Tôi lấy đùi gà ra, trong nháy mắt con chó hoang giống như hít phải thuốc lắc, hai con mắt trừng trừng, không ngừng hướng về tôi mà sủa.

Tôi giơ đùi gà, cười nói: “Muốn ăn không? Muốn ăn thì sủa to lên!” Chó hoang vẫn cứ to tiếng sủa, tôi hài lòng nói: “Được, thưởng cho ngươi!”Mới vừa ném đùi gà xuống đất, bỗng nhiên trong bóng tối ở đường phố, một người phụ nữ chạy tới.

Nàng không nói hai lời, nhắm ngay con chó mà hung hăng đá một cước, liên tục đá đến mức con chó đau đớn thê thảm, tiếng kêu đều thay đổi.Tôi nói: “Đại tỉ, cô đá con chó hoang này làm gì? Nó cũng không có đắc tội với cô!”Người phụ nữ kia cười nói: “Chó này của nhà tôi, tôi đá nó, là không muốn để nó chạy loạn ăn linh tinh”Trong lòng tôi cười gằn, nghĩ thầm: “Các ngươi rốt cục nhịn không được rồi sao”.

Lúc này, tôi liếc mắt nhìn lên người phụ nữ kia, đặc biệt là da dẻ nàng lộ ra ngoài, tôi liền nhìn không chớp mắt.Người phụ nữ nhìn vẻ mặt này của tôi, cũng giả vờ bày ra vẻ lúng túng, nói: “Này, tiểu tử, nhìn bộ dáng ngươi không đứng đắn, ngươi nhìn cái gì trêи người đại tỷ đây?”Tôi không lộ ra vẻ gì, đút tay phải vào túi, cười nói: “Đại tỷ, nếu như không ngại, ngồi cạnh tôi nói chuyện được không?”.