Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 186: Đỉnh núi Thiên , hang rồng xuất hiện




Lão Lạt Ma nói: không nhất định, tương truyền bức Thiên Diễn chân chính là giấu ở trong lầu tháp chín tầng chờ ta cẩn thận tìm kiếm một lượt đã.


Lão tổ ừ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn cứ không ngừng được tâm tình hưng phấn kích động .


Đêm đó, tôi ngồi ở bên bếp lò liếc mắt nhìn về phía cửa thang gác , lão tổ cùng lão Lạt Ma giờ khắc này chui vào tầng thứ ba, không ngày không đêm nghiên cứu cuộn sách bên trong , tôi không biết hai người đến tột cùng là đang tìm bức Thiên Diễn hay là đang làm cái gì.


Nghiêng đầu liếc mắt nhìn xác chết ba người ông Nhị bọn họ, tôi không nhịn được lại thở dài.


Hang rồng núi Thiên , tôi hiện tại còn sốt ruột hơn so với bọn họ vội vàng tìm được kinh Nhân vương rời đi nơi này, mới là kế sáchtốt nhất .


Không biết qua bao lâu, tôi ngồi ở bên cạnh bếp lò ngủ thiếp đi, mơ mơ hồ hồ như là nghe được lão tổ đang nói chuyện, tôi tưởng nằm mơ, cũng là không để ý.


Hắn thật giống như nói: Ông xác định sao?


Sau đó, thanh âm trả lời hắn, dĩ nhiên là một tiếng mèo kêu!


Lão tổ còn nói: được, tiếp tục lần theo. Nếu ta hoàn thành đại sự, liền thoả mãn nguyện vọng của ngươi.


Sau đó, lại là một tiếng mèo kêu mềm mại.


Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên còn không có thích ứng tia sáng, chỉ có thể híp mắt thành một khe hở nhìn về bốn phía ,trong nháy mắt khi tôi chuyển ánh mắt đến cửa lầu tháp chín tầng , tôi như là thấy được một con mèo có hoa văn lớn, từ trong khe cửa chen ra ngoài, lão tổ giờ khắc này cũng đóng cửa lại, chuẩn bị quay người về.


Vừa mới bắt đầu tôi không để ý, tiếp tục nhắm hai mắt lại ngủ, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh hỗn độn. Trong đầu lại như là bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp khiến cả người tôi giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy.


Đợi đã!


Vừa nãy con mèo kia , tôi rất quen thuộc, khẳng định gặp ở đâu .


Tôi ôm đầu của mình, vội vàng suy tư, đầu óc của tôi liền giống như là một máy cơ khí nhanh chóng vận chuyển, các loại bánh răng ma sát lẫn nhau , tới giúp tôi tìm kiếm ký ức nơi sâu xa nhất .


Một lát sau, tôi đột nhiên mở mắt.


Đúng rồi!


Vừa nãy con mèo hoa văn lớn từ trong khe cửa chen ra ngoài kia chính là mèo già không râu dẫn tôi tìm được hành giả Nhiên Tâm!


Giờ khắc này lão tổ chạy tới bên cạnh tôi hỏi tôi : Cậu làm sao vậy? Xem dáng vẻ rất căng thẳng.


Tôi híp mắt nhìn lão tổ hỏi: Ông vừa nãy đi ra ngoài?


Lão tổ nói: không có, nói chuyện với một người bạn cũ.


Nhìn dáng dấp lão tổ có suy nghĩ thẳng thắn, tôi còn nói: vậy người bạn cũ này của ông rất lợi hại . Có thể không lộ dấu vết gì chạy đến nơi sâu xa của núi Thiên.


Lão tổ cười nói: không có gì lợi hại, hắn chỉ là muốn cầu cạnh ta cho nên tới giúp ta đưa cái tin.


"Đưa tin gì?" Tôi thăm dò hỏi, cũng không có ý nghĩ lão tổ sẽ nói cho tôi.


Nhưng lão tổ cũng rất chân thành nói: quả thật có người theo chúng ta cùng tiến vào núi Thiên, giờ khắc này đã ở tìm kiếm hang rồng, chúng ta nhất định phải dành thời gian, cậu châm hỏa liên (sen lửa), sống lại băng xà (rắn băng), cửa lớn hang rồng đã mở có điều thời gian ngắn ngủi, chúng ta đêm nay liền lên đường.


Tôi ừ một câu, không nói nữa.


Lão tổ bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi ngủ không biết mấy tiếng ngược lại cũng không buồn ngủ, nghĩ thầm chọn ngày không bằng gặp ngày, liền tối hôm nay đi tới hang rồng núi Thiên đi, tôi ngược lại muốn xem xem hang rồng trong truyền thuyết này đến tột cùng lợi hại nhường nào.


Lúc ra cửa, tôi cố ý lưu ý, tôi đuổi ở phía trước lão tổ mà mở cửa lấy lí do hay: thể hiện tôn kính sư phó .


Kỳ thực, ở lúc tôi kéo cửa ra cố ý liếc mắt nhìn về phía bên ngoài , tôi chỉ là muốn nhìn con mèo già không râu kia đến tột cùng đi tới nơi nào, nhìn có thể tìm được vết chân mèo hay không .


Mà trong chớp mắt khi tôi giơ đèn pin soi vào mặt tuyết trước cửa , tôi cơ hồ là hít vào mộtngụm khí lạnh, nhất thời liền sợ ngây người.


Trước cửa bên trên tuyết đọng mỏng manh cũng không có dấu chân mèo trái lại có một đôi dấu chân!


Vết chân này sau khi từ trong phòng ra ngoài, trực tiếp đi vào trong ngọn núi lớn mênh mông , lại nhìn lên trước, tuyết đọng đã che phủ vết chân không tìm được tung tích.


Lúc cùng lão tổ đi về phía hang rồng núi Thiên, trong lòng tôi nghi hoặc.


Lão tổ nói hắn gặp một người bạn cũ, mà tôi nhìn thấy lại là mèo già không râu là lão tổ đang nói dối? Vẫn là tôi hoa mắt?


Lùi 10 ngàn bước mà nói (đặt một giả thuyết ở một ngưỡng thấp, chuyện sẽ không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra vẫn là không thể xảy ra) , ban đầu là mèo già không râu chỉ dẫn tôi tìm được hành giả Nhiên Tâm mà lão tổ và hành giả Nhiên Tâm lại là đối thủ một mất một còn, kia lão tổ làm sao có khả năng sẽ là bạn bè với mèo già không râu?


Đầu tiên lão tổ quả thật có thể giao tiếp với động vật, điểm này tôi biết, tôi đã từng thấy hắn dùng hạt kê cho chim sẻ ăn còn từng nói chuyện với chim sẻ nhưng không thể bởi vì lão tổ có thể nói chuyện với động vật liền trăm phần trăm xác định lão tổ nhìn thấy nhất định là mèo già không râu.


Ai!


Tôi thở dài, có chút chóng mặt có lẽ là ảo giác khi tôi mới vừa tỉnh ngủ đi. Dù sao vết chân trước cửa không phải dấu chân mèo, mà là một chuỗi vết chân. Có khả năng lão tổ đúng là gặp bạn bè mình.


Đi ở trong tuyết, đầy sao trên màn trời đêm rất là óng ánh, tuy nói là đêm tối, nhưng trên mặt đất lại trắng xóa một mảnh, tôi hỏi lão tổ: đại khái còn phải bao lâu mới có thể đi vào hang rồng ?


Lão tổ nói: nhanh rồi, đến dãy núi Trung Thiên tìm được đỉnh cao nhất liền tới rồi.


"Đỉnh cao nhất?" Tôi hỏi.


Lão tổ gật đầu nói: hang rồng núi Thiên, xây dựng ở trên trời, xây dựng ở trong mây đen, lúc hang rồng mở ra nhất định sấm chớp đùng đùng.


Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời , xem bầu trời đầy sao tuyệt đối là thời tiết nắng ráo không nhìn ra nơi nào sẽ có sấm chớp đùng đùng.


Nhưng sự thực chứng minh ý nghĩ của tôi là ngây thơ.


Đại khái đi tới nửa đêm về sáng, bỗng nhiên nổi lên từng trận gió lạnh, nơi xa trên bầu trời cũng truyền đến tiếng sấm rền cuồn cuộn, lão tổ nói: bò lên trên đỉnh ngọn núi cùng ta liền có thể tiến vào hang rồng rồi.


Hai chúng tôi theo đường núi chậm rãi bước thấp bước cao giẫm lên ở mặt tuyết địa chờ lúc chúng tôi bò đến một nửa, trong bầu trời đêm tối tăm bỗng nhiên xoẹt qua một tia chớp đều chiếu sáng toàn bộ ngọn núi.


Răng rắc!


Ngay sau đó là một tiếng sấm chấn động trời đất!


"Tăng nhanh tốc độ, thời gian hang rồng xuất hiện không nhiều, chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian , đến lúc tiến vào trong hang rồng còn phải mất một phen tìm kiếm kinh Nhân vương." Lúc nói chuyện, lão tổ tăng nhanh bước tiến đi đường.


Tôi cũng đuổi theo sát lão tổ, chờ lúc chúng tôi đến trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn, đỉnh núi này tất cả đều là một mảnh tuyết đọng trắng xóa có thể nói liếc mắt vạn dặm, vô cùng trống trải, tôi căn bản không nhìn thấy cái gọi là hang rồng ở đâu.


"Lão tổ, có phải là trời quá tối, ông nhận sai đường? Đây đã là đỉnh cao nhất của đỉnh núi hoàn toàn không bất kỳ kiến trúc nào, giờ khắc này sấm chớp đùng đùng, chúng ta đứng cao như vậy, không giống chịu sét đánh sao?" Tôi rất là nghi hoặc, dù sao chúng tôi leo núi là vì tìm kiếm hang rồng , không phải đến làm cột thu lôi thuần thiên nhiên .


Lão tổ giờ khắc này ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, chấn thanh nói: hang rồng liền ở đây ,chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ!


Vừa dứt lời, răng rắc một tiếng vang thật lớn, một đạo tia chớp màu tím xé nứt trời đất bổ vào bên trong thung lũng, trong khoảnh khắc ánh sáng tia chớp soi sáng mặt lão tổ, tôi từ trong mắt hắn nhìn ra nét mặt phức tạp không thôi.


Bi phẫn, bất đắc dĩ, hưng phấn, đau thương.


Có thể nói, hết thảy đối lập, vẻ mặt bài xích, trong cùng một lúc đều hiện lên ở trong mắt của hắn, tôi không biết mục đích lão tổ tìm kinh Nhân Vương là cái gì, tôi cũng chưa từng hỏi hắn, bởi vì tôi biết coi như hỏi, hắn cũng sẽ không nói cho tôi nghe .


Hai chúng tôi liền lẳng lặng đứng ở đỉnh núi Thiên , ngóng nhìn non sông đại xuyên (sông ngòi ), vạn dặm tuyết cương (biên giới tuyết), trên bầu trời sấm sét nổ đùng đoàng như con rồng tức giận điên cuồng múa , gió mạnh xẹt qua, thổi quần áo của lão tổ hai chúng tôi bay phần phật.


Đột nhiên, tay phải lão tổ xuất hiện móng vuốt đột nhiên cắm vào trái tim của mình mạnh mẽ móc một miếng thịt từ trong trái tim mình ra.


Khối thịt kia, tạo hình xem ra rất giống là một giọt nước lớn.


"Ăn nó." Lão tổ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tôi, đưa khối thịt trong trái tim hắn cho tôi.


Khối thịt kia không có bất kỳ vết máu nào, xem ra không có chút nào buồn nôn, nhưng tôi lại không nghĩ cứ như vậy đần độn mơ hồ ăn đi, tôi hỏi: tại sao khiến tôi ăn?


Lão tổ là ai cơ chứ?


Hắn chưa bao giờ nhiều phí lời một chữ !


Trước cửa bên trên tuyết đọng mỏng manh cũng không có dấu chân mèo trái lại có một đôi dấu chân!


Vết chân này sau khi từ trong phòng ra ngoài, trực tiếp đi vào trong ngọn núi lớn mênh mông , lại nhìn lên trước, tuyết đọng đã che phủ vết chân không tìm được tung tích.


Lúc cùng lão tổ đi về phía hang rồng núi Thiên, trong lòng tôi nghi hoặc.


Lão tổ nói hắn gặp một người bạn cũ, mà tôi nhìn thấy lại là mèo già không râu là lão tổ đang nói dối? Vẫn là tôi hoa mắt?


Lùi 10 ngàn bước mà nói (đặt một giả thuyết ở một ngưỡng thấp, chuyện sẽ không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra vẫn là không thể xảy ra) , ban đầu là mèo già không râu chỉ dẫn tôi tìm được hành giả Nhiên Tâm mà lão tổ và hành giả Nhiên Tâm lại là đối thủ một mất một còn, kia lão tổ làm sao có khả năng sẽ là bạn bè với mèo già không râu?


Đầu tiên lão tổ quả thật có thể giao tiếp với động vật, điểm này tôi biết, tôi đã từng thấy hắn dùng hạt kê cho chim sẻ ăn còn từng nói chuyện với chim sẻ nhưng không thể bởi vì lão tổ có thể nói chuyện với động vật liền trăm phần trăm xác định lão tổ nhìn thấy nhất định là mèo già không râu.


Ai!


Tôi thở dài, có chút chóng mặt có lẽ là ảo giác khi tôi mới vừa tỉnh ngủ đi. Dù sao vết chân trước cửa không phải dấu chân mèo, mà là một chuỗi vết chân. Có khả năng lão tổ đúng là gặp bạn bè mình.


Đi ở trong tuyết, đầy sao trên màn trời đêm rất là óng ánh, tuy nói là đêm tối, nhưng trên mặt đất lại trắng xóa một mảnh, tôi hỏi lão tổ: đại khái còn phải bao lâu mới có thể đi vào hang rồng ?


Lão tổ nói: nhanh rồi, đến dãy núi Trung Thiên tìm được đỉnh cao nhất liền tới rồi.


"Đỉnh cao nhất?" Tôi hỏi.


Lão tổ gật đầu nói: hang rồng núi Thiên, xây dựng ở trên trời, xây dựng ở trong mây đen, lúc hang rồng mở ra nhất định sấm chớp đùng đùng.


Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời , xem bầu trời đầy sao tuyệt đối là thời tiết nắng ráo không nhìn ra nơi nào sẽ có sấm chớp đùng đùng.


Nhưng sự thực chứng minh ý nghĩ của tôi là ngây thơ.


Đại khái đi tới nửa đêm về sáng, bỗng nhiên nổi lên từng trận gió lạnh, nơi xa trên bầu trời cũng truyền đến tiếng sấm rền cuồn cuộn, lão tổ nói: bò lên trên đỉnh ngọn núi cùng ta liền có thể tiến vào hang rồng rồi.


Hai chúng tôi theo đường núi chậm rãi bước thấp bước cao giẫm lên ở mặt tuyết địa chờ lúc chúng tôi bò đến một nửa, trong bầu trời đêm tối tăm bỗng nhiên xoẹt qua một tia chớp đều chiếu sáng toàn bộ ngọn núi.


Răng rắc!


Ngay sau đó là một tiếng sấm chấn động trời đất!


"Tăng nhanh tốc độ, thời gian hang rồng xuất hiện không nhiều, chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian , đến lúc tiến vào trong hang rồng còn phải mất một phen tìm kiếm kinh Nhân vương." Lúc nói chuyện, lão tổ tăng nhanh bước tiến đi đường.


Tôi cũng đuổi theo sát lão tổ, chờ lúc chúng tôi đến trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn, đỉnh núi này tất cả đều là một mảnh tuyết đọng trắng xóa có thể nói liếc mắt vạn dặm, vô cùng trống trải, tôi căn bản không nhìn thấy cái gọi là hang rồng ở đâu.


Giờ khắc này tay trái hắn bóp lấy cằm của tôi , tay phải lại lần nữa dùng sức vỗ miệng tôi , nhét miếng thịt hình giọt nước vào trong miệng của tôi ,mạnh mẽ khiến tôi nuốt vào trong bụng.


"Ta khiến ngươi ăn, ngươi phải ăn, không cần nói nhảm nhiều như vậy." Giọng nói của lão tổ bỗng nhiên rất lạnh.


Sau khi tôi nuốt xuống khối thịt cũng không cảm thấy có cái gì không khỏe, giờ khắc này phương xa phía chân trời bay tới một đám mây đen lớn, độ cao của mây đen ngang bằng với đỉnh núi nơi chúng tôi đứng nếu như chúng tôi không nhanh chút rời đi đỉnh núi sẽ nhanh chóng bị mây đen tràn đầy sấm sét bao phủ đến lúc đó chết không toàn thây.


Nhưng lão tổ không chút hoang mang, vẫn cứ đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói với tôi một câu.


"Đồ đệ, nói cho cậu một chuyện, hi vọng cậu không cần hận ta."