Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 181: Cầu băng xích sắt




Tôi mặc dù có chút nghĩ không rõ người lần này dẫn tôi tìm kiếm băng xà vì cái gì sẽ là lão lạt ma, mà không là lão tổ nhưng hai bọn họ dù sao cũng là người quen, tôi cũng sẽ không nghĩ nhiều cái gì.


Lão lạt ma dẫn tôi , ở trong núi chống lại gió tuyết mà đi ,hắn đi ở phía trước, mặc kệ con đường như thế nào, mặc kệ tuyết đọng dày thế nào, hắn trước sau đều có thể đi rất vững.


"Đi qua cầu không ?" Lão lạt ma đi ở phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, mặt mỉm cười nói với tôi .


Tôi sửng sốt nói: đi qua, làm sao vậy?


Lão lạt ma nghiêng người lộ ra cảnh tượng trước người hắn nói với tôi : băng xà ngay ở đối diện, tự cậu qua đi.


Bởi vì vừa rồi đi, lão lạt ma vẫn che ở trước người tôi, cách tôi rất gần, tôi không thể thấy rõ chúng tôi là đi tới nơi nào.


Giờ phút này lão lạt ma nghiêng người, tôi mới bỗng nhiên thấy rõ, chúng tôi đã đứng ở vị trí đầu cầu của một cây cầu xích sắt.


Cây cầu xích sắt này không biết dài bao nhiêu , tôi nhìn chăm chú chỉ cảm thấy khoảng cách vách núi đối diện kia ít nhất hơn trăm mét căn bản liền không nhìn đến một đầu khác là hình dáng gì.


Cúi đầu nhìn mặt cầu của cầu xích sắt lại khiến tôi hoảng sợ.


Cái gọi là cây cầu xích sắt này chính là từ hai xích sắt dàn hàng song song nối liền hai ngọn núi mà trung gian hai xích sắt vẫn chưa lát ván gỗ cũng không lát thứ khác chính là kết một tầng băng!


Một tầng băng mỏng!


"Này. . . cầu này dám đi không ?" Tôi trừng mắt , vẻ mặt khó có thể tin, hai xích sắt lớn cách xa nhau khoảng hai thước mà trong hai thước này thì kết đầy một tầng tinh thể băng hơi mỏng .


Loại cảm giác này liền giống như là ở trên hai xích sắt đặt một khối thủy tinh khiến tôi giẫm lên khối thủy tinh này đi đến bờ bên kia, này có thể đi sao?


"Cao tăng, hai chúng ta cùng đi sao?" Tôi quay đầu hỏi.


Nhưng trong nháy mắt quay đầu lại lại phát hiện cao tăng sớm biến mất không thấy, tôi nhìn lại con đường khi đến, dấu chân trên mặt đường cũng chỉ còn lại một chuỗi thật giống như cao tăng chưa bao giờ từng gặp tôi cũng chưa bao giờ dẫn tôi tới nơi này.


Tôi xem bốn phía phải trái, nghĩ thầm đây hẳn là chỉ dẫn của cao tăng rồi!


Ngay ở lúc tôi nghĩ xông lên cầu treo bằng xích sắt ,thò đầu nhìn xuống vách núi ,nháy mắt lại chần chờ ,tôi không phải anh hùng tôi cũng sợ mặt băng vỡ vụn nếu là ngã xuống vực sâu vạn trượng này, trời biết có thể ngã thành cái dạng gì.


Hơn nữa độ cao này đến tột cùng có bao nhiêu thước, tôi đã muốn không thể tính ra bởi vì mây trắng không ở trên đỉnh đầu tôi mà là ở phía dưới cầu treo bằng xích sắt.


Nghĩ đi nghĩ lại, dừng ở nơi này cũng không phải là chuyện còn không bằng trực tiếp xông qua thử xem.


Tôi đầu tiên là đưa tay vịn xích sắt thật cẩn thận xê dịch giầy chậm rãi đặt giầy lên trên xích sắt lúc này mới dám đứng lên.


Sau khi đứng ở trên mặt băng, trình độ rắn chắc của mặt băng này vượt qua tưởng tượng của tôi .


Nguyên bản tôi cho rằng một tầng băng mỏng này có thể ngay cả sức nặng của một chiếc giầy đều khó có thể chịu tải không nghĩ tới sau khi cả người tôi đứng lên trên cũng có thể hoàn toàn không có việc gì.


Tôi không khỏi mừng thầm, nhưng vẫn là thật cẩn thận đích đi về phía trước liền ngay cả hô hấp đều đang tận lực thả chậm ,mặt băng dưới chân mỏng tựa như một tầng thủy tinh trong suốt ,tôi có thể từ mặt băng dưới chân trực tiếp nhìn đến vực sâu vạn trượng phía dưới cùng với trong vực sâu không biết tuyết đọng vạn năm dày nhường nào .


Tôi chậm rãi đi càng đi liền phát hiện bản thân càng chậm vừa mới bắt đầu tôi cho rằng thể lực của mình không chịu được sau lại cảm thấy giầy của mình có thể bị dính vào trên mặt băng.


Nhưng loại bỏ hai nguyên nhân này, tôi cũng tìm không thấy nguyên nhân khác.


Thời tiết rất lạnh, trên đỉnh đầu còn thỉnh thoảng rơi bông tuyết, tôi đưa tay lau nước mũi của mình lại kinh ngạc phát hiện, trên mu bàn tay của tôi xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.


Tôi mới hai mươi sáu tuổi, trên tay như thế nào đột nhiên xuất hiện nhiều nếp nhăn như vậy?


Tôi cả kinh, vội vã nhìn tay trái của mình trên tay trái cũng là rậm rạp che kín nếp nhăn, hai tay giờ phút này thoạt nhìn giống như tay của ông già bảy tám mươi tuổi.


Mà tôi lại sờ mặt của mình, trên mặt thế nhưng cũng tất cả đều là nếp nhăn da khô.


Trong đầu ầm ầm cả kinh!


Tôi già rồi?


Răng rắc một tiếng, cầu băng xích sắt dưới lòng bàn chân bỗng nhiên vỡ vụn, tôi a một tiếng kêu to lập tức liền rơi vào trong vực sâu.


Lúc tràn ngập vô tận hoảng sợ trước mắt nhoáng lên một cái, tôi phát hiện bản thân đứng ở trong tàng kinh các ,lão tổ và lão lạt ma trước mặt đang uống trà nói chuyện.


Tôi kinh hồn chưa định, chạy nhanh đưa tay sờ mặt mình lại lật tìm gương nhỏ nhìn nhìn mặt mình sau khi xác định bộ dáng không có biến hóa lúc này mới cả người mềm nhũn, bùm một tiếng ngồi xuống đất, mồm to thở phì phò.


Loại cảm giác này tựa như mơ thấy ác mộng.


Lão lạt ma nhẹ nhàng lắc lắc đầu với lão tổ nói: xem ra, hắn còn quá trẻ.


Lão tổ thở dài nói: có thể là yêu cầu của chúng ta rất cao vẫn là từ ngươi tự mình đứng ra giúp hắn đi.


Tôi vội vàng hỏi hai bọn hắn: vừa rồi xảy ra chuyện gì ? Tôi không phải tiến vào tầng thứ ba sao? Tôi rõ ràng lên cầu băng xích sắt cuối cùng rơi xuống vách núi, hết thảy đều là ảo giác sao?


Lão lạt ma nói: nơi mà toà tháp chín tầng dẫn cậu đi đều là chân thật.


"Nhưng tôi rõ ràng ở trên cầu dài xích sắt ngã xuống , như thế nào bỗng nhiên liền về tới nơi này?"


"Bởi vì chúng ta nghĩ dẫn cậu đi lối tắt trực tiếp khiến chính cậu tìm được băng xà, cho nên cậu trực tiếp đã trải qua thử thách tầng thứ hai của lực lượng thần bí núi Thiên, thực đáng tiếc, cậu không thông qua." Khi lão lạt ma nói chuyện, vẫy tay với tôi ý bảo tôi qua đầy ngồi.


Tôi ngồi ở bên cạnh hai bọn họ, lão lạt ma đổ cho tôi một ly trà, tôi còn chưa kịp uống liền hỏi: đây là thử thách gì?


"Già!" Lão tổ theo miệng phun ra một chữ.


"Già? Cũng chính là cái thứ hai của sinh lão bệnh tử ?"


Lão tổ gật đầu nói: đúng, lấy hỏa liên, cậu trải qua chính là sinh, tìm băng xà, cậu trải qua chính là già , ta nguyên bản cho rằng giúp cậu lần đầu tiên, tiếp đó cậu liền có thể hoàn toàn hiểu rõ nhưng cậu vẫn là quá trẻ, này không trách cậu chỉ có thể nói chúng ta quá nôn nóng.


Tôi có chút hiểu rồi liền nói: nơi mà tầng thứ ba dẫn tôi vào là chân thật tồn tại , cao tăng cũng là chân thật tồn tại chẳng qua ở lúc tôi rơi xuống cầu băng xích sắt, thử thách thất bại, lực lượng thần bí của tầng thứ ba lại lần nữa xoay không gian, đưa tôi trở về?


"Đúng, chính là ý tứ này, ta lần này sở dĩ không giúp ngươi, là bởi vì ta không thể giúp ngươi." Lão tổ nói với tôi .


Tôi không lên tiếng lẳng lặng chờ câu sau của lão tổ.


Lão tổ lại nói: thử thách lần này là già, ta chưa bao giờ từng già cũng không biết sau khi chính mình già đi là hình dáng gì cho nên một cửa này, đi lối tắt ta căn bản là không thể đi vào.


Trách không được lần này dẫn tôi tìm kiếm băng xà chính là lão lạt ma, tôi còn buồn bực chuyện gì xảy ra, nguyên lai ở trên đường tắt là nhất định sẽ gặp phải bộ dáng già đi của chính mình, lão tổ căn bản là sẽ không già đi.


Loại lực lượng bất tử trên người hắn nếu va chạm với lực lượng già đi trong núi Thiên, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Lão lạt ma nói tiếp: Có điều cậu đã rất không tồi rồi, nếu cậu không có thể phát hiện chính mình đứng ở trên cầu băng xích sắt mà già đi có lẽ cậu có thể kiên trì đi đến vách núi đối diện ,như vậy, cậu liền thành công rồi.


Tôi thở dài nói: Xin lỗi mọi người , tôi rất ngốc.


Lão lạt ma sang sảng nở nụ cười, hắn vỗ bả vai của tôi, lời nói thấm thía nói: cậu thật sự rất ngốc sao?


Trong lời nói của lão lạt ma ẩn chứa rất nhiều rất nhiều ý tứ ,tôi ở trong ánh mắt của lão lạt ma tuy nói ảm đạm lại thâm thúy vô cùng hoàn toàn có thể cảm nhận được.


"Lão bằng hữu, tàng kinh các này coi như là lễ gặp mặt của chúng ta sau trăm tuổi lại gặp lại , ngươi ở chỗ này chậm rãi xem, ta dẫn đồ đệ đi tìm băng xà , hy vọng có thể phá giải tầng thứ ba đi." Lão tổ nói xong liền dẫn tôi xuống dưới lầu.


Còn lại lạt ma gật gật đầu, một mình một người ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, bắt đầu đọc kinh thư.


Sau khi tôi và lão tổ đi xuống lầu hỏi: lão tổ, ông dẫn tôi tìm kiếm băng xà, không sợ già đi sao? Ngộ nhỡ lực lượng bất tử trên người ông bị cỗ lực lượng già đi ăn mòn, ông chẳng phải liền xong rồi?


Lão tổ nói: không có việc gì, ta dẫn ngươi tới cầu băng xích sắt chính ngươi đi phía trước là được.


Tôi biết chuyện vừa rồi sau khi tôi tiến vào tầng thứ ba và trải qua toàn bộ đều là chân thật, kia không phải ảo giác nói cách khác cầu băng xích sắt là chân thật tồn tại.


Nhưng cầu dài xích sắt này ở nơi nào, tôi tạm thời còn thật sự chưa từng thấy có lẽ cách toà tháp chín tầng chỗ chúng tôi còn rất xa.


Lúc ra cửa lớn toà tháp chín tầng ,tôi liếc mắt chú com lê, bác Hải còn có ông Nhị , xác chết của ba người bọn họ liền lẳng lặng nằm ở trong túi ngủ.


Tôi thở dài nói: mọi người nhất định phải chờ tôi , tôi sẽ cứu sống mọi người!