Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 170: Kỳ tích rốt cục xuất hiện




Vết thương trên cổ người kia không ngừng ứa máu ra bên ngoài, tôi đoán chừng nói chuyện đều quá sức không biết cuống phổi có bị lão tổ cắt đứt hay không.


Có điều, ý chí cầu sinh (muốn sống) để hắn kiên trì nói ra một câu .


"Tôi. . . Tôi cũng không biết. Bọn họ nói. . . Nói. . . Chỉ cần tới nơi này, đào được. . . Đào được. . ."


Thanh âm của tràn ngập khao khát cầu sinh, đến đây im bặt còn dư lại lời nói im lặng bị gió lạnh rít gào trên bãi sa mạc thổi tiến vào trong đêm tối.


Lão tổ ném xuống thi thể này, liếc mắt nhìn vào trong hố đất, những con sâu đang ăn xác chết kia, một tầng bên ngoài nhất đã ngừng nhúc nhích.


"Đồ đệ, lấp hố này lại." Lão tổ nhặt một cái xẻng dưới đất lên đưa cho tôi.


Tôi đang muốn lấp hố, lão tổ nhấc hai chân trực tiếp cũng đá hai cỗ xác chết này vào trong hố. Tôi sững sờ hỏi: hai cỗ xác chết này dù sao để người ta ở bên ngoài ,người nhà nhìn thấy cũng có thể đem về nhà chôn cất.


Lão tổ lắc đầu nói: Rồng đen dẫn núi bị trước giờ đào ra, mắt thấy sắp thành hình, bây giờ lại bị chết rét một phần, nhất định phải dùng thịt trên xác chết của hai người bọn họ để tiếp tục nuôi những rồng đen dẫn núi này, không thì số lượng không đủ, không cách nào tiến vào trong núi Thiên,thứ hai xác chết để ở đây cảnh sát phát hiện phiền phức càng nhiều.


Tôi thở dài, cảm thấy hai người bị lão tổ giết kia, chắc cũng là không hề biết rõ tình hình hay là bị số tiền lớn cám dỗ lừa gạt đến nơi này.


Sau khi chôn cất hai cỗ xác chết này, lão tổ châm một điếu thuốc, lúc sắp trở lại nói với tôi : đồ đệ, nếu như lần này chúng ta chết ở núi Thiên , ngươi có hận ta hay không ?


Trên bãi sa mạc gió quá lớn ,tôi đang dùng hai tay che bật lửa châm thuốc đây, pằng pằng pằng liên tục đánh mười mấy lần, bật lửa không hỏng chính là gió quá lớn, không cách nào duy trì cháy lên.


Mà giờ khắc này nghe nói lão tổ nói ra câu này, tôi tại chỗ liền bối rối.


Tôi nhổ thuốc lá từ miệng ra vội vã cuống quít hỏi: Lão tổ, ông nói cái gì? Chúng ta chết ở núi Thiên ? Chúng ta?


Lão tổ gật đầu, chấn thanh nói: đúng, ta cũng có khả năng sẽ chết ở đây.


Lời này tôi liền không rõ.


"Lão tổ, ông không phải thân thể bất tử sao? Vĩnh sinh bất diệt (sống mãi không mất đi) ."


Lão tổ ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, ở trong màn đêm ha ha cười lớn nói: cái gọi là không chết không diệt chỉ là thân thể đặc thù, nếu như từ thời khắc này bắt đầu. Ta ẩn núp vào trong một sơn động, kia còn thực sự là vĩnh sinh không chết chỉ tiếc dưới tình huống gặp phải nguy hiểm từ bên ngoài, ta cũng có khả năng tránh không thoát.


Nói xong, lão tổ cầm thuốc lá trên môi hắn đưa cho tôi, ý tứ rất rõ ràng để tôi mồi lửa.


Tôi khi còn bé nghe người lớn nói, không thể mồi thuốc cho người khác bởi vì mồi thuốc chết vợ nhưng tôi bây giờ còn không kết hôn đây, nghiêm ngặt mà nói khẳng định không có chuyện gì.


Cầm lấy thuốc lá của lão tổ, châm thuốc lá của tôi, lúc đưa cho hắn, tôi thăm thẳm nói: Lão tổ, nếu núi Thiên nguy hiểm như vậy, liền ông đều có khả năng chết ở bên trong,kia chúng tôi vì sao còn muốn đi đây?


Lão tổ nói: Trước lúc gặp gỡ ngươi, tôi ở ẩn trăm năm dài, vẫn nghĩ đi nhưng lại không dám, sau khi gặp gỡ ngươi ta dám rồi.


Mọi người đều không phải đầu đất, ý tứ trong lời nói của lão tổ tôi cũng hiểu, bởi vì trong tay tôi có mắt quỷ, vật ấy có thể xoay chuyển thời không nếu như triệt để nắm giữ ảo diệu trong đó, cho dù là chết rồi cũng có thể làm lại từ đầu.


Trên bãi sa mạc, gió rất lớn ,gió lạnh từng trận rít thét mà qua, như ông già tức giận đang khiển trách sự liều lĩnh của chúng tôi.


Trở lại trên xe Charade, ông Nhị hỏi tôi : A Bố, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?


Tôi nói: để lão tổ nói đi, cháu cũng không quá hiểu.


Lão tổ lạnh nhạt nói: không có gì có thể nói , việc nhỏ.


Sau đó, trong xe liền lại lần nữa rơi vào trong yên tĩnh, bác Hải, ông Nhị, chú com lê, ba người bọn họ đều bối rối.


Sau khi yên tĩnh mấy phút , loại này cục diện bế tắc thật sự là bầu không khí lúng túng, chú com lê hỏi một câu: vậy chúng ta sau đó phải làm thế nào? Lúc nào tiến vào núi Thiên ?


Lão tổ liếc mắt nhìn dãy núi Thiên nói: không biết, chờ đi, đại khái liền ở trong vòng ba ngày rồi.


Nếu như trong vòng ba ngày này, chúng tôi vẫn trốn trong xe Charade vẫn ăn lương khô, tôi nghĩ đây tuyệt đối là tồn tại như ác mộng có điều lão tổ không có tỉ mỉ giải thích chuyện rồng đen dẫn núi cho chúng tôi chỉ là để chúng tôi chờ.


Cuối cùng tôi thực sự không nhịn được liền hỏi một câu: Lão tổ, rồng đen dẫn núi rốt cuộc là cái gì? Ông có thể nói cho tôi được không?


Lão tổ suy nghĩ một chút nói: một con rồng ,một con rồng lớn màu đen bắc ngang qua trời đất.


Tôi thở dài, lắc lắc đầu, lão tổ lời nói này vô ích, kia chính là nói hươu nói vượn với tôi ,rồng là không có thật còn một con rồng lớn màu đen bắc ngang qua trời đất. . .


"Tôi buồn ngủ, ngủ một hồi, có việc gọi tôi ." Nói xong, tôi nghiêng đầu tựa ở trên cửa xe bắt đầu ngủ.


Không biết ngủ bao lâu, xe rõ ràng chấn động, liền giống như là dưới gầm xe có một đôi tay lớn đột nhiên nắm giơ lên một hồi.


Mọi người trong xe bị chấn động bất thình lình này làm tỉnh lại, tôi dụi dụi cặp mắt mông lung, nhìn ra phía ngoài cửa xe, lúc này trên trời mơ hồ có vài tia sáng màu xanh nhìn có vẻ hẳn là rạng sáng rồi.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Chú com lê hỏi một câu.


Lão tổ không nói lời nào, trong hai mắt lại là muốn tỏa ra tia sáng bởi vì ở trên bãi sa mạc mênh mông vô bờ này dĩ nhiên nổi lên gió cát lớn!


Cát vàng đầy trời, từng trận thổi qua đây, thổi đến ôtô chúng tôi đều sắp đỗ không ổn rồi. Mọi người có chút kinh hoảng nhưng lão tổ lại vô cùng mừng rỡ !


"Đúng! Thời cơ đến rồi!" Lão tổ một phát đẩy ra cửa xe, lúc này liền đứng trong cát vàng mở to hai mắt nhìn mặt đất trên bãi sa mạc.


Lúc này sắc trời còn có chút tối tăm, ánh sao trên bầu trời đêm còn có thể rõ ràng nhận ra, cát vàng thổi quần áo trên người lão tổ bay phần phật nhưng hắn liền đứng trong gió lạnh lù lù không động!


Tôi có chút thay lão tổ lo lắng, nếu như cát vàng lại mãnh liệt một chút có thể sẽ thổi hắn đi nhưng tôi phát hiện tôi lo lắng rõ ràng dư thừa bởi vì trận bão cát này rất nhanh liền tan đi.


Lão tổ nhanh chóng trở về, lúc này vọt vào trong xe trực tiếp khởi động động cơ, trên mặt treo nụ cười vô cùng mừng rỡ nói: chuẩn bị tiến vào núi Thiên !


"Rồng đen dẫn núi tới sao?" Tôi hỏi một câu.


Lão tổ cười nói: Trong thời gian một nén nhang rồng đen dẫn núi nhất định xuất hiện!


Vừa dứt lời, thân xe ôtô Charade bắt đầu truyền đến thanh âm lay lư ầm ầm liền giống như là dưới khung xe ôtô thò ra vô số đôi bàn tay lớn đang không ngừng đẩy mạnh ôtô.


Sau khi lão tổ phát động ôtô, chúng tôi lái về phương hướng ngược lại mười mấy mét của núi Thiên, chờ lúc tôi quay đầu nhìn về mặt đất vừa nãy nhất thời trợn mắt ngoác mồm, miệng đều đã biến thành hình chữ O!


Không chỉ là tôi, chú com lê, bác Hải, ông Nhị, chúng tôi bốn người tất cả đều choáng váng.


Mặt đất nguyên bản tràn đầy cát vàng lúc này liền như là có hô hấp, đất đai không ngừng phồng lên, tôi giơ ống nhòm chăm chú nhìn kỹ, phát hiện bên dưới bề mặt đất bắt đầu có vô số sâu màu đen chui ra.


Những con sâu kia có kích thước như bụng ngón tay nhìn dáng dấp liền như bọ hung cũng chính là bọ hung mà dân gian nói tới nhưng nhìn kỹ tạo hình tuyệt đối không phải bọ hung.


Loại sâu này, lão tổ ở nửa đêm trước từng nói với tôi này gọi là mai thi! Là sâu chuyên môn nuôi ở trên xác chết.


Nguyên bản tôi cho rằng chỉ có trên một khối đất nhỏ kia mới có loại sâu màu đen này, không ngờ bề mặt đất một khi bắt đầu nhúc nhích căn bản liền không có lại dừng lại phảng phất con sâu nào đó thổi vang kèn lệnh tấn công, sâu dưới mặt đất chui ra càng ngày càng nhiều.


Nhìn kĩ lại, nguyên bản bãi sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ lúc này dưới mặt đất dĩ nhiên phủ kín một tầng màu đen, sâu lít nha lít nhít, số lượng nhiều khiến da đầu tê dại!


Giống tôi loại người có chứng sợ đông đúc liếc mắt nhìn liền cảm thấy cả người khó chịu.


Những con sâu kia , trong cát vàng dưới bãi sa mạc , một cái lại một cái chui ra, lúc này chồng lên nhau, qua lại leo trèo, tôi hỏi lão tổ: đây chính là rồng đen dẫn núi?


Lão tổ ừ một tiếng nói: Lại đợi mấy phút, chúng nó liền đưa chúng ta tiến vào núi Thiên .


Vừa dứt lời, những mai thi kia bắt đầu nỗ lực rung rung cánh sau lưng ,có mai thi có thể đủ bay lên, có mai thi còn đang nỗ lực thích ứng hoàn cảnh trên mặt đất, thời khắc này trên bãi sa mạc vô cùng yên ả không có một tia gió cát.


Kỳ tích, ở khoảng khắc này rốt cục xuất hiện!


Phóng tầm mắt nhìn, trên bãi sa mạc ngàn dặm này, sâu màu đen lít nha lít nhít đồng thời rung cánh bay về phía giữa không trung, chúng nó như là có tổ chức mơ hồ ở giữa không trung hợp thành dáng dấp của một con rồng lớn màu đen!


Chúng tôi trừng mắt nhìn con rồng lớn màu đen giữa không trung từ hơn một triệu con mai thi tạo thành không khỏi vô cùng khiếp sợ ! Những mai thi này nhất định là trải qua đào tạo đặc thù!


Lão tổ nhìn chằm chằm giữa không trung, một con rồng dài bắc ngang qua trời đất nói: không muốn chết , hiện tại có thể xuống xe, chờ sau khi ta phát động ôtô ,các ngươi không có lựa chọn khác rồi. . .