Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 136: Nó đang cố ý tránh tôi




Trở lại phòng ở trạm tổng, chúng tôi hẹn buổi tối hôm thứ hai gặp mặt , lúc sắp chia tay tôi nói: Ông Nhị, ông đừng ở khu dân công nữa, ông ở nhà chú com lê đi, nhà chú ấy liền một mình chú ấy thôi.


Chú com lê vừa nghe lập tức nói: Đúng vậy , nếu như ông Nhị có thể ở chỗ cháu quả thật là vẻ vang cho kẻ hèn này !


Ý của tôi chú com lê hiểu , ý của chú com lê tôi cũng hiểu .


Xuất hiện người đàn ông đeo mặt nạ trắng hiện nay tạm thời coi hắn là Nghịch Thiên Thần , khoảng thời gian này có thể giết chú com lê .


Bốn bức ảnh tiên đoán theo lý thuyết hẳn là ba tấm đều hoàn toàn thành hiện thực rồi.


Cát Ngọc bị moi tim ,bác Hải chết trên sô pha , tôi chết dưới cầu liền còn lại chú com lê cuối cùng dựa theo những việc mà ba người chúng tôi phía trước để xem , tiên đoán cái chết này ai cũng tránh không thoát !


Tôi nhìn như tránh được nhưng thật ra là mắt quỷ giúp tôi xoay chuyển thời gian không phải vậy tôi đã chết sớm rồi.


Mà tôi xui khiến ông Nhị ở nhà chú com lê , mục đích cũng là vì bảo vệ ông ấy như vậy mọi người đều an toàn .


Ông Nhị rất ngượng ngùng nói: Ông một ông già , ở khu cao cấp của các cháu không hay lắm đi?


Chú com lê thay đổi vẻ mặt đơ vội vàng nói: Không có gì không tốt , rất tốt , rất tiện , đi thôi , ông Nhị đã quên nói cho ông biết , tay nghề làm cơm của cháu nhất tuyệt rất tuyệt!


Hai chúng tôi vừa đấm vừa xoa , ông Nhị rốt cục đáp ứng ở nhà chú com lê , cứ như vậy chúng tôi cũng thuận tiện liên lạc .


Tôi về tới phòng ở trạm tổng , ngủ một giấc no nê, ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện vết sẹo trên lưng đã hoàn toàn khép lại , thực sự là âm thầm cảm thán chỗ thần kỳ của loại phấn kim linh chi này .


Thời cổ có rất nhiều bài thuốc bí truyền không truyền lại bởi vì tư tưởng bảo thủ của mỗi người không chịu dễ dàng truyền ra ngoài , kết quả đã đến cận đại ,trên căn bản những cổ thuật , bí thuật kia đều mất đi gần hết rồi .


Đã từng có một vị tông sư võ học liền làm không sai, tuyệt học của chính mình không chỉ truyền cho con trai cũng truyền cho các đệ tử ưu tú, kết quả loại tuyệt học này được phát huy rạng rỡ khiến càng nhiều người đều học được rồi vì lẽ đó liền lưu truyền đến lại nổi tiếng nghìn đời (danh dương thiên cổ - tiếng hán việt).


Người ích kỷ vĩnh viễn không nhận được kết quả mà mình mong muốn .


Chỉ có người lòng mang cảm ơn ,vừa có đạo đức vừa có tài nghệ mới có thể mãi mãi truyền bá.


Sau khi tỉnh ngủ đi nhà ăn ăn bữa sáng , nhóm tài xế xe buýt bây giờ không cảm thấy kinh ngạc với tôi nữa rồi bởi vì bản thân tôi cũng rất quái , tôi cũng là mấy ngày nay mới biết , bọn họ ở khi tôi tới đã từng lấy tôi đánh cược .


Đánh cược tôi có thể làm đủ một tháng hay không.


Kỳ thực , ý nghĩa đằng sau là có thể sống quá một tháng hay không .


Đãi ngộ của xe tuyến cuối số 14 khá hậu đãi làm đủ nửa năm cho xe riêng , nhất là đủ một năm cho nhà chỉ tiếc vài vị tài xế phía trước đều không khiêng được chỉ có tôi chó ngáp phải ruồi ,tôi biết tôi ngu nhưng người ngốc có ngốc phúc .


Có lúc, tôi cảm thấy người đần chút rất tốt ,quá thông minh trái lại hỏng việc .


Buổi tối , còn chưa xuất phát, Trần Vĩ lại lôi kéo tôi uống rượu vẫn cứ nói: Chú em , đêm nay hai chúng ta đi nhà xưởng xem một chút đi?


Tôi nói: Hai ngày nay vẫn là không có thời gian , đợi thêm hai ngày đi.


Trong mắt Trần Vĩ đều nặn ra nước mắt , trong giọng nói của anh ta có chút nghẹn ngào kéo quần áo của mình nói: Chú em , cậu nhìn xem, anh sắp đợi không kịp rồi...


Tôi nhìn chằm chằm nửa người trên của Trần Vĩ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh !


Bắp thịt gần lồng ngực của anh ta đã cực kì mục nát , hai hàng xương sườn đều mơ hồ nhô lên, mạch máu màu xanh trong xương sườn nhìn rõ rõ ràng ràng ! Chỉ có điều trong mạch máu lại không có một chút máu.


"Anh Trần , này. .. anh lại đợi em hai ngày liền hai ngày !" Tôi vẫn cứ không có ý định đưa Trần Vĩ theo , tôi bây giờ không làm rõ thân phận của anh ta, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy.


Trần Vĩ thở dài rất là khổ sở .


Tôi nói: Anh Trần , hỏi anh chuyện này hi vọng anh nói thật với em.


Trần Vĩ gật gật đầu .


" Chuyến xe tuyến cuối số 14 bây giờ là xe hai chiều hay là xe một chiều?


Trần Vĩ sững sờ nói: Vẫn luôn đều là xe một chiều kỳ thực chuyến xe tuyến cuối số 14 liền là nhất định phải lái , tại sao phải lái, anh còn không rõ ràng lắm , đây là ý của lãnh đạo .


Tôi nói: Cái này em biết, chuyến xe tuyến cuối số 14 nhất định phải đưa vào hoạt động , lãnh đạo cũng không có ý định kiếm tiền từ tuyến xe này , cụ thể nguyên nhân tại sao phải đưa vào hoạt động em cũng không biết , em cũng không có hứng thú biết ,em chỉ là muốn xác định đến tột cùng là xe một chiều hay là xe hai chiều .


Trần Vĩ cắn răng nói: Xe một chiều !


Cái này liền không đúng rồi.


Nếu như là xe một chiều , tại sao từ phụ cận xưởng Tiêu Hóa cũng có một chiếc xe tuyến cuối số đi qua hơn nữa kiểu xư cũng là xe buýt Lam Tinh ? Chẳng lẽ là xe u linh (xe của người chết) sao?


Lại hoặc là ... xe linh cữu chân chính (xe chở người chết)?


Thấy trên mặt tôi trước sau nghi hoặc không hiểu, Trần Vĩ kéo ngăn kéo ra sau khi tìm kiếm một hồi đưa cho tôi một chồng văn kiện nói: Đây là bảng xe đi gần nhất chính cậu xem đi.


Bên trên , đánh dấu xe chuyến xe cuối số 14 chỉ có một chuyến hơn nữa là nửa đêm 12 giờ từ phòng ở trạm xuất phát sau đó đến hai giờ sáng lại từ xưởng Tiêu Hóa trở về ngoài ra lại không có xe khác.


" Chú em , làm sao vậy?" Trần Vĩ không hiểu hỏi .


Tôi lắc đầu nói: Dạ, không có việc gì , chính là thuận miệng hỏi một chút .


Lúc rời khỏi văn phòng , tôi nghĩ thầm , đêm nay tôi liền chuyên chọn làn xe đi ngược chiều liền đánh cược ở nơi đó ! Tôi ngược lại muốn xem xem chiếc xe tuyến cuối số 14 khác đến tột cùng là người nào lái!


Buổi tối xuất phát , tôi cố ý kiếm một máy quay phim loại nhỏ ,thứ này tại thương thành (nơi bán mọi thứ quy mô lớn ) lớn trong thành phố đều có thể mua được xem như là camera lỗ kim.


Tôi liền đem vật này lắp ở phụ cận đầu xe , chờ cùng gặp một chiếc xe tuyến cuối số 14 khác.


Khi xe buýt chạy được năm sáu trạm , tôi hoàn toàn rõ ràng thật xảy ra vấn đề rồi!


Như chiếc xe tuyến cuối số 14 của tôi bây giờ ,một hành khách cũng không có ! Tuy nhiên tại từng trạm đều có một vài hành khách nhưng lúc tôi mở cửa xe , bọn họ căn bản liền không liếc tôi lấy một cái thậm chí trong ánh mắt còn có một chút vẻ hoảng sợ .


Sau khi tôi lái xe qua thành Mị Lực cố ý dừng ở trên đường quay lại này đối với tôi mà nói là đường đi ngược chiều , tôi liền muốn ở chỗ này chặn đường !


Ở giữa con đường này là một dải cây xanh thật dài rộng hơn hai mét , bên trong trồng rất nhiều cây nếu như một chiếc xe tuyến cuối số 14 khác từ nơi này vào , tôi nhất định có thể chặn đứng hắn !


Nhưng tôi chờ mười mấy phút cứ thế không đợi được một chiếc xe tuyến cuối số 14 khác ngược lại là có mấy tài xế xe riêng chạy về nhà bị tôi chặn lại rồi.


Bọn họ xuống xe hỏi tôi : Ai ai ai , uống mấy cân à? Cậu sao lái xe vào đường ngược chiều hả?


Tôi nói: Ách , trời tối quá , không thấy rõ , xe hư rồi không lái ra ngoài được , các anh đi đường vòng đi.


Có mấy người dễ nói chuyện kêu hai câu ông anh cũng liền xong rồi ,có mấy người không dễ nói chuyện nhưng bọn họ cũng không dám làm gì tôi , tôi dù sao cũng là người nhà nước ăn cơm nhà nước ,bọn họ nhiều lắm chính là ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói vài lời sau đó liền đi vòng.


Nhưng đặc biệt mẹ nó chính là không biết đồ đê tiện nào dĩ nhiên gọi điện khiếu nại tôi ,tôi vẫn chưa đợi được một chiếc xe tuyến cuối số 14 khác, điện thoại liền vang lên .


"Chú em, điện thoại tố cáo đều sắp bị gọi bể rồi ,cậu làm sao lái xe vào đường ngược chiều hả? Còn đỗ ở trên đoạn đường từ thành Mị Lực đến chỗ ngoặt Thiển Thủy chứ?


Đoạn đường này là đường một chiều hơn nữa không cách nào vượt qua , xe bus lớn đứng ở giữa lối đi liền ngay cả xe điện qua đều khó khăn , tôi biết lần này tôi làm việc quá cực đoan.


Tôi nói: Anh Trần, cái này thực sự là nằm ngoài dự kiến của em, trời tối quá không thấy rõ , xe hư bất quá em chính đang sửa.


Trần Vĩ vừa nghe lập tức nói: Cần phái thợ không? Đúng rồi , chỗ ghế lái, cậu tuyệt đối đừng mở ra nhé!


Lại là ghế lái lại là không thể mở ra , lần này tôi không nhịn được hỏi nhiều một câu: Anh Trần, chỗ ghế lái đặt thứ gì?


Trần Vĩ bỗng nhiên hạ thấp giọng nói nhỏ: Thứ này cụ thể là cái gì , anh cũng không rõ ràng nhưng trước khi lấy chiếc xe này về đã có rồi, nghe nói xe tuyến cuối số 14 này là xe tang cải trang thành , thứ dưới ghế lái ai nhìn ai liền chắc chắn phải chết !


Chỗ ghế lái nhất định là không thể dễ dàng mở ra , tôi ừ một tiếng cúp điện thoại ,lại ở chỗ này chờ gần nửa giờ cũng không thấy một chiếc xe tuyến cuối số 14 khác, tôi nghĩ thầm trước tiên chạy tới xưởng Tiêu Hóa đi dù sao đêm nay ông Nhị còn muốn dẫn chúng tôi tới nhà xưởng bỏ hoang.


Chạy tới xưởng Tiêu Hóa, tôi lấy thẻ nhớ máy quay phim lỗ kim lắp vào trong điện thoại quan sát nhưng này vừa xem không quan trọng, tôi hoảng sợ phát hiện , ở lúc tôi nghe điện thoại ,một chiếc xe tuyến cuối số 14 liền từ con đường bên cạnh tôi lái qua nhìn thời gian liền ở nửa giờ trước đó ! Đoạn đường cũng vừa hay là thành Mị Lực đến khúc ngoặt Thiển Thủy .


Không đúng, lúc tôi nhận được điện thoại của Trần Vĩ, con đường đối diện tuyệt đối chưa từng xuất hiện chiếc xe tuyến cuối số 14!