Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 133: Trận quyết chiến trong đêm




Trên đường, tôi cơ hồ liều mạng nhấn chân ga dù sao hơn một giờ đêm , trên đường đừng nói người ngay cả quỷ đều không thấy.


Một lèo xông về phía trước tôi liền hi vọng nhanh chút đuổi kịp xe chuyến cuối số 14 bởi vì tôi cảm thấy tài xế của xe chuyến cuối số 14 khác kia liền là Trần Vĩ !


Tôi vừa nãy cố ý gọi điện thoại cho anh ta chính là muốn nghe xem anh ta ở nơi nào nếu như anh ta đang lái xe buýt nhất định sẽ truyền đến tiếng ô tô khởi động, mỗi khi đến trạm dừng , hành khách lên xuống xe cũng sẽ dẫm lên mặt đất phát ra âm thanh và tiếng xe buýt đút tiền xu.


Nhưng lúc mới vừa rồi gọi điện thoại cho Trần Vĩ , bên anh ta vẫn luôn rất yên tĩnh ,yên tĩnh liền giống như là ngồi trong phòng ,tôi cảm thấy anh ta hẳn là dừng xe ở ven đường mới tiếp điện thoại của tôi .


Vì lẽ đó , tôi mới muốn tăng nhanh tốc độ đuổi kịp nếu như chứng thực ý nghĩ của tôi ,như vậy Trần Vĩ người này liền có chút kì lạ rồi.


Chờ lúc tôi hoàn toàn chạy về phòng ở trạm cũng không lại gặp phải chuyến xe cuối số 14 kia hơn nữa sau khi tôi lái xe vào trạm tổng, tôi tìm khắp mỗi một góc của trạm tổng cũng không phát hiện chiếc xe buýt Lam Tinh thứ hai.


Loại xe buýt kiểu cũ này chỉ có chiếc xe này của tôi.


Trong lòng tôi cả kinh nghĩ thầm: Chẳng lẽ trạm cuối của xe buýt số 14 khác không phải là phòng ở trạm? Mà là chỗ càng xa hơn?


Không đúng!


Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng , phòng ở trạm đã là ngoại ô thành phố của ngoại ô thành phố rồi lại đi xa hơn vậy liền ra khỏi thành phố này , cực kỳ hoang vu đều là trồng lúa mạch ,nơi như thế sẽ không thông xe buýt coi như thông cũng là tương tự với loại xe đường dài.


Hệ thống xe buýt thành phố không thể bao trùm xa như vậy .


Nếu như là vậy , xe tuyến cuối số 14 khác lái đến nơi nào? Tại sao khi tôi có được mắt quỷ sau khi trở về liền không giải thích được nhiều hơn một chiếc xe bus số 14?


Lẽ nào đây chính là báo trước tôi đã không còn giá trị rồi hiện tại cần một tài xế khác thay thế tôi ?


Tôi chính đang sững sờ bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay vỗ bả vai tôi ,tôi lại là cả kinh quay đầu lại còn chưa kịp nói chuyện ,Trần Vĩ liền cười nói: Ha ha ha , chú em , xem dọa đến cậu rồi đều giật mình rồi.


Tôi thở dài một cái , nói: Anh Trần, người dọa người hù chết người ,anh nhưng đừng hơn nửa đêm vỗ vai em rồi.


Trần Vĩ nói: Chú em , đi , uống hai chén đi .


Chẳng biết lúc nào , xưng hô của Trần Vĩ với tôi đã từ tiểu Lưu thăng cấp thành chú em , quan hệ bề ngoài của hai chúng tôi tới nói càng vững chắc rồi, trên thực tế tôi vẫn cứ cảm thấy là bạn nhậu không coi là thật được.


Tôi liếc mắt nhìn kiểu tóc của Trần Vĩ, hơi dài , nhưng không quá lông mày rất giống rất giống rất giống tài xế xe buýt số 14 đeo mặt nạ kia.


Tôi hỏi: Anh Trần , lúc em xuất phát anh vẫn đang uống rượu?


Trần Vĩ gật đầu , ừ một tiếng ôm cổ tôi liền đi về phía văn phòng.


Mới vừa vào văn phòng , một mùi rượu gay mũi liền phả vào mặt , loại mùi gay mũi kia đều khiến tôi che miệng lại .


"Anh Trần , anh uống bao nhiêu thế?" Tôi nhìn bình rượu không dưới đất cau mày hỏi .


Trần Vĩ gãi đầu một cái nói: Đại khái cũng liền hai, ba cân đi.


Nói thật , đêm nay lúc tôi nâng ly cạn chén với Trần Vĩ, tôi mơ hồ cảm thấy không đúng, Trần Vĩ không nói thật với tôi chuyện liên quan tới nhà xưởng có lẽ anh ta đang gạt tôi .


Bởi vì bản thân anh ta chính là công nhân viên của công ty vận tải Đông Phong mà người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng là lãnh đạo công ty thêm vào chú Quỷ liên lụy trong đó , quan hệ này cắt không đứt đạo lý không loạn.


Lúc uống không sai biệt lắm, tôi tạm biệt Trần Vĩ , trước khi ra khỏi cửa ,tôi híp mắt cẩn thận liếc mắt nhìn dưới đất , khóe miệng khẽ mỉm cười đi ra ngoài.


Lúc đến ký túc xá của tôi , trong lòng tôi rõ ràng , tài xế xe buýt số 14 khác 80% chính là Trần Vĩ !


Bởi vì mặt đất trong văn phòng là lát gạch men sứ , Trần Vĩ người này tuy nói không yêu sạch sẽ nhưng cũng không tính lôi thôi ,mặt đất trong văn phòng của anh ta rất ít quét dọn, đêm nay tôi nhìn những gạch men sứ màu trắng kia chiếu rọi ánh đèn sáng loáng liền giống như mới vừa lau qua.


Rượu trắng trong mấy bình rượu kia không phải là Trần Vĩ uống mà là anh ta đổ xuống đất , mục đích làm như vậy chính là khiến người cảm thấy anh ta uống không ít hơn nữa mùi rượu cũng có thể hoàn toàn toả ra nếu như anh ta tùy tiện đổ rượu trắng vào trong thùng rác , như vậy cồn không thể nhanh chóng tỏa hơi hơn nữa cũng sẽ để lại dấu vết.


Mục đích anh ta làm như vậy liền chỉ có một cho thấy anh ta vẫn luôn uống rượu cho thấy anh ta vẫn luôn ở trong văn phòng không từng đi chỗ khác .


Nhưng anh ta đã quên , tôi vô cùng rõ ràng tửu lượng của anh ta , anh ta thích uống nhưng tửu lượng kém .


Nói như thế , Trần Vĩ vô cùng có khả năng bị người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng và chú Quỷ mua chuộc rồi.


Trần Vĩ liền là cố ý gạt tôi đến nhà xưởng cố ý khiến chú Quỷ giết chết tôi nhưng dấu vết mục nát trên người anh ta lại nên nói như thế nào? Này ở mấy tháng trước , lúc tôi chưa gặp phải chú Quỷ liền có rồi.


Vấn đề rất phức tạp , tôi trong thời gian ngắn không nghĩ ra nhưng lại không thể ngây thơ giống như là một đứa bé chạy đi hỏi Trần Vĩ , nghĩ thầm chỉ có thể đi đến nhà xưởng bỏ hoang điều tra một phen .


Cát Ngọc tuy rằng ở trong tay bọn hắn nhưng tôi tin chắc bọn họ sẽ không làm hại Cát Ngọc dù sao mắt quỷ còn chưa chiếm được , bọn họ sẽ không đi nước cờ hiểm.


Cứ như vậy lại qua một ngày , chú com lê trả lời tôi rồi.


"A Bố , mặt nạ tôi đã tìm thợ chế tạo xong rồi cần vẽ hoa văn gì? Tôi đặc biệt mời bậc thầy về vẽ vẻ mặt hí kịch đã nghỉ hưu tới.


Tôi hơi kinh ngạc nói: Không đến nỗi chứ? Một cái vẻ mặt mà thôi .


Chú com lê nói: Cần chứ , lấy giả đánh tráo , đầu tiên chúng ta liền phải giả giống thật đã.


Tôi nói: Vẽ cho cháu cái Tào Tháo, lại vẽ một ... lại vẽ một cái Lưu Bang!


Chú com lê ừ một tiếng đến một câu: Vậy tôi liền vẽ cái Hạng Vũ và Quan Vũ.


Tôi nói mẹ nó , cháu vẽ Lưu Bang , chú vẽ Hạng Vũ , rõ ràng là đối nghịch đi?


Chú com lê cười cười , tôi còn nói: Chế tạo mười mấy cái cho ông Nhị , bác Hỉ còn có Cát Ngọc đều giữ lại ,bà nội nó lũ chó săn muốn chơi vẻ mặt , chúng ta liền chơi tới cùng !


Chú com lê ừ một câu cúp điện thoại .


Bên chú ta vẻ mặt làm xong rồi, tôi liền chỉ chờ ông Nhị và bác Hỉ rồi, tôi cảm thấy lần này liền là muốn quyết chiến với lũ con rối đeo vẻ mặt.


Chúng tôi như ong vỡ tổ lên, bọn họ như ong vỡ tổ tới ,mắt quỷ cuối cùng có thể rơi vào tay ai liền xem ai có thể cười đến cuối cùng rồi.


Chờ đợi là dài đằng đẵng là tràn ngập kỳ vọng cũng đồng dạng là tràn ngập tuyệt vọng .


Có kẻ thắng liền có kẻ thua có kẻ cười liền có kẻ khóc lên võ đài nhất định có một bên trở thành kẻ thua! Cũng nhất định có một bên cười đến cuối cùng .


Ba ngày sau ông Nhị tới tìm tôi .


Trong rừng cây nhỏ ở ngoài trạm vận chuyển, ông Nhị nói: Hai con quỷ của ông không thể đem cỏ giải độc về, ai , vô cùng phiền toái.


Tôi hỏi: Ông Nhị , hai con quỷ còn an toàn chứ?


Ông Nhị ừ một tiếng , tôi nói: Người an toàn là tốt rồi , không phải , quỷ an toàn là tốt rồi ,một đời vĩ nhân từng nói còn đất mất người , người và đất đều mất ,còn người mất đất người đất đều còn (ý chỉ có đất mà không có người cày thì đất cũng để không nhưng có người mà mất đất con người vẫn làm ra của cải được).


Lời nói này khiến con ngươi ông Nhị sáng ngời vỗ tay nói: Đúng, chính là ý như vậy .


"Ông Nhị , ông nói mắt quỷ có thể biết quá khứ tương lai cụ thể là dùng biện pháp gì?" Tôi nhỏ giọng hỏi một câu .


Ông Nhị biết việc này không phải chuyện nhỏ cũng hạ thấp giọng nói: Phương pháp cụ thể ông còn đang nghiên cứu , phương pháp trong lịch sử truyền lại quá nhiều quá loạn quá hỗn tạp ,có vài thứ đúng , có vài thứ sai không thể không tin, không thể tin hoàn toàn .


Tôi lại nói: Ông Nhị , mắt quỷ này thật giống như không chỉ có thể biết quá khứ tương lai càng có thể trực tiếp xuyên qua tương lai . Tôi nói cho ông Nhị chuyện cây cầu lớn sụp xuống đè chết tôi, quả nhiên ông Nhị cũng là kinh sợ đến mức trợn to hai mắt .


"Đây. .. Đây. .. Thiệt hay giả?" Ông Nhị đều choáng váng rồi vậy mà hỏi tôi một câu thiệt hay giả .


Tôi nói: Ông Nhị , cháu chắc chắn sẽ không lừa gạt ông , sức mạnh của mắt quỷ này thực sự quá lớn rồi nhưng cháu không cách nào chủ động điều khiển nó.


Ông Nhị trầm tư một lúc lâu cuối cùng nói một câu: Mặc kệ thế nào , mắt quỷ này cháu nhất định phải cất cẩn thận ! Không thể để người khác cướp đi .


Tôi ừ một tiếng nói: Yên tâm đi , cất khá kĩ, ở trong túi quần đây.


Ông Nhị liếc mắt nhìn đũng quần của tôi nói: Ừ, vậy thì tốt , giấu ở trong quần lót chính là lúc đi vệ sinh cũng phải móc ra nhìn tuyệt đối đừng làm mất !


Một chiêu này , tôi học từ ông Nhị thân yêu, lúc ông ấy ở trên đường thích thứ gì liền chạy tới chỗ không có người, từ trong quần lót lấy tiền ra mặc dù có chút thô tục nhưng tuyệt đối an toàn .


Ban đêm , tôi lái xe về , ông Nhị , chú com lê và bác Hỉ đã đang chờ tôi ,mấy người bọn tôi đeo mặt nạ lên mặc y phục dạ hành (trang phục đen sì bó sát tiện hành động như thích khách trong phim cổ trang) nhận biết lẫn nhau xong.


Tôi đeo chính là mặt nạ vẻ mặt Tào Tháo, ông Nhị đeo chính là Tần Thủy Hoàng , bác Hải đeo chính là (một trong )tám tiên Lý Thiết Quải , chú com lê đeo chính là Hạng Vũ , sau khi nhận biết lẫn nhau, chú com lê lái xe , chúng tôi thẳng đến nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô.


Ở trên xe , ông Nhị híp mắt sâu kín nói một câu: Nhớ kỹ , ngoại trừ bốn tấm mặt nạ này nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ vẻ mặt còn lại trực tiếp ra tay chém giết !