Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 125: Thời gian nghìn năm




Vừa xoay người lại , tôi vừa bật đèn pin của mình.


Lúc tôi thấy một màn phía sau này thì tôi ngây ra ,sau khi sửng sốt hồi lâu rầm một tiếng tôi nặng nề quỳ trên đất.


Vị trí tôi vừa nãy đứng cũng chính là trước bức bích hoạ của hai mặt nam nữ kia ,một bộ xương mặc áo mãng bào liền sát vách đá mà đứng.


Tôi vô cùng sợ hãi ,mí mắt không ngừng nhảy lên, tôi túm lấy chú com lê và ông Nhị cuồng loạn hét lớn : Người kia là ai! Kẻ mặc áo mãng bào giống cháu là ai! Nói cho cháu!


Chú com lê im lặng không lên tiếng, ông Nhị thở dài trầm mặc hồi lâu mới nói : Đó là bộ xương của bản thân cháu.


Tôi vừa nghe vội vàng sờ khắp người mình lại là vung cánh tay lại là đá chân, tôi có thể rõ ràng cảm giác được xương của mình còn ở trên người.


"Cháu không tin!" Tôi nhìn chằm chằm bộ xương mặc áo mãng bào kia rống to.


Chú com lê nói : Cậu đi xem xem cây xương sườn thứ mười hai của bộ xương liền biết.


Tôi run rẩy sợ hãi cầm đèn pin loạng choà loạng choạng đi tới trước mặt bộ xương kia, chiều cao của hắn giống tôi như đúc, khi tôi cúi đầu nhìn về phía xương sườn của hắn chỉ cảm thấy trên ót truyền đến một cú gõ nặng nề!


Tôi thậm chí rõ ràng nghe được một thanh âm vù vang lên trong đầu cả người đều suýt chút nữa chóng mặt (trước mắt biến thành màu đen).


Bộ xương mặc áo mãng bào này , xương sườn phía dưới bên phải của hắn, cây thứ mười hai là cong! Trên xương sườn cũng khắc một chữ, tôi nhìn kĩ lại.


Sống!


"Bộ xương khô này chính là bộ xương trên người cháu , lấy đi mắt quỷ bộ xương của cháu bị cầm giữ lại." Ông Nhị đi tới phía sau tôi vỗ bờ vai tôi .


Tôi dùng sức sờ xương sườn của mình nói : Không, xương sườn của cháu còn đây! Xương cốt cả người cháu đều còn ! Hắn không phải cháu ,hắn không phải cháu!


Hai người bọn họ biết tôi sắp gần bờ vực sụp đổ , giọng nói của chú com lê cố sức nói rất nhẹ nhàng ,chú ta nói : Cậu vẫn là cậu, bộ xương khô này cũng là cậu, có điều mặc kệ như thế nào chỉ cần cậu còn sống tốt, không phải được rồi sao?


Hai mắt tôi chứa nước mắt nhìn chằm chằm bộ xương mặc áo mãng bào giống tôi như đúc, tôi nhìn chăm chú hai mắt tối tăm vô tận của hắn, tôi nhìn chăm chú xương cốt trắng như tuyết cả người của hắn, tôi thật muốn tóm lấy hai vai của hắn lớn tiếng hỏi hắn đến tột cùng là ai!


Trái tim giao cho Cát Ngọc ,linh hồn giao cho chú com lê , bộ xương giao cho mắt quỷ tôi còn có cái gì?


Tôi lúc này ngoại trừ còn có xác thịt còn có máu tươi còn có suy nghĩ ra, tôi và cái xác không hồn còn có sự khác nhau sao? Đây không phải là cái xác không hồn chân chân chính chính sao?


Lúc không còn trái tim , tôi không cảm giác được nhịp tim đập của mình nhưng ở bệnh viện chụp x quang lại có thể nhìn thấy hình dáng trái tim .


Không còn linh hồn, tôi không thấy cái bóng của mình nhưng tôi cũng vẫn cứ sống rất tốt.


Hiện tại không còn khung xương, tôi còn có thể đứng lên có thể ngồi xổm có thể ngồi có thể dùng tay cầm đồ vật, tất cả bình thường nhưng nếu như lộ cỗ thân thể này của tôi dưới x quang của bệnh viện còn sẽ lộ ra hình dáng gì?


Vận mệnh của tôi đến tột cùng là làm sao vậy?


Rầm một tiếng, tôi ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt không có hồn ánh mắt đang từ từ tan rã.


Chú com lê và ông Nhị vừa thấy hầu như là nhào tới nắm lấy bờ vai của tôi điên cuồng lay tôi .


Ông Nhị càng là giơ tay tát tôi một cái hét lớn : A Bố, nhìn ông ! Mau nhìn ông ! ! !


Chú com lê liều chết lay tôi còn dùng sức bấm huyệt Nhân Trung của tôi nhưng tôi tựa hồ không cảm giác được một chút đau đớn ,đèn pin của ba người không có tắt nhưng ánh sáng trong mắt tôi chính đang từ từ tan ra từ từ yếu đi.


Một vệt sáng trắng cuối cùng trong ngôi mộ liền như rơi vào nắng chiều trong núi sâu biển rộng dần dần biến mất không thấy.


Trời liền muốn tối rồi.


Lúc tôi sắp nhắm mắt lại , ngón cái hai tay của ông Nhị dùng sức đè mí mắt tôi lại mạnh mẽ nhấc tôi lên khiến tôi duy trì dáng vẻ trừng mắt .


"A Bố, có muốn biết hình dáng ông nội thân yêu của cháu hay không !" Ông Nhị hét lớn một tiếng, con ngươi sắp tan rã của tôi chậm rãi tụ lại, hai mắt tôi mơ mơ hồ hồ liền như tiêu cự mơ hồ chậm rãi kéo rõ ràng.


Tôi nhìn ông Nhị hỏi : Ông Nhị , ông từng thấy ông nội cháu sao?


Ông Nhị còn chưa kịp nói chuyện, chú com lê cướp lời trước ông Nhị nói to : A Bố, cậu yêu Cát Ngọc, Cát Ngọc cũng yêu cậu có muốn vĩnh viễn bên cô ấy hay không ? Tin tưởng tôi ! Tôi có biện pháp, trên thế gian này có một loại dược thảo (cỏ thuốc) gọi là ưng (chim ưng) xà (rắn) hai tháng băng, cùng một cây dược thảo chỉ cần bị hai người ăn vào dù cho là kẻ thù giết cha cũng có thể không rời không bỏ huống chi cạu và Cát Ngọc vốn là tâm đầu ý hợp, hai người cậu nhất định có thể ký kết lương duyên (mối tình đẹp) trăm năm !


"Có thật không?" Thân thể của tôi rất suy yếu, tiếng nói của tôi rất nhỏ.


"Thật sự!" Hai người bọn họ đồng thanh trả lời hơn nữa âm thanh vang đến tận trời xanh.


Sau khi trả lời tôi , hai người bọn họ liên tục nhìn chằm chằm vào con ngươi của tôi thấy con ngươi của tôi không lại tan rã lúc này mới rõ ràng thở ra một hơi.


Ông Nhị nói :A Bố, yên tâm đi, ông sẽ cho cháu biết ông nội cháu trông như thế nào.


Chú com lê cũng đỡ lên tôi nói : Cậu và Cát Ngọc đây là số mệnh sắp đặt nhất định ở bên nhau chỉ có điều thời gian dài ngắn mà thôi chờ lúc hai cậu kết hôn , tôi liên hệ các ông chủ quen biết làm ăn trước đây cho cậu mấy chiếc xe hoa, Bentley thích không? Không thích còn có Limousine đây! Này lại không bằng lòng, tôi tự móc tiền túi chuẩn bị cho cậu một chiếc Rolls-Royce làm xe hoa được không?


Hai người dỗ dành khiến trong lòng tôi rất cao hứng, tôi gãi gãi đầu ngại ngùng cười nói : Cát Ngọc còn không đồng ý đây.


Chú com lê ôm bờ vai của tôi , ba người chúng tôi đi ra ngôi mộ, lúc sắp ra khỏi ngôi mộ , tôi liếc mắt nhìn bộ xương của chính mình nhưng trong lòng đã buông xuống.


Ông Nhị và chú com lê cho tôi hi vọng cho tôi niềm tin vào cuộc sống cho tôi tín ngưỡng sống tiếp .


Tôi không biết cỗ sức mạnh thần bí chống đỡ tôi tiếp tục sống tiếp đến tột cùng là niềm tin tín ngưỡng vẫn là cái gì khác nhưng tôi cảm thấy không tới thời khắc sống còn, tôi nhất định không thể từ bỏ ,tôi phải cởi bỏ bí ẩn, chí ít tôi muốn cưới Cát Ngọc về nhà.


Tôi muốn chứng minh một đạo lý, kẻ thất bại cuối cùng có ngày nghịch tập (ngày làm được những thứ trước kia không dám mơ), tôi cũng có thể cưới bạch phú mỹ (cưới vợ vừa đẹp vừa giàu vừa trắng)!


Lúc leo ra khỏi miệng rồng , chúng tôi đứng trên dây xích sắt , tôi sờ dao găm trên bả vai lại nghĩ tới bóng người kia, tôi hiện tại tin chắc, bóng người kia kỳ thực chính là tôi chỉ có điều là tôi trong tiên đoán mà tôi may mắn tiến vào tiên đoán của chính mình tóm lấy chính tôi !


Rất đáng tiếc, bộ xương của tôi vẫn cứ bị mắt quỷ giữ lại.


Ông Nhị thấy tôi sững sờ sợ tôi có chuyện liền nói với tôi : A Bố, hiện tại có mắt quỷ, chúng ta liền có thể lợi dụng sức mạnh thần bí trong mắt quỷ điều tra được, mắt quỷ sẽ cho chúng tôi báo trước.


Tôi chợt nhớ tới chú Quỷ trong nhà cũ Dân quốc và giám đốc cấp cao của công ty vận tải Đông Phong , người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng .


"Ông Nhị , ông có biết một người tên là chú Quỷ hay không ? Chú ta cũng đang tìm mắt quỷ có điều chú ta tựa hồ không biết mắt âm."


Ông Nhị sững sờ trực tiếp lắc đầu nói : Không biết người này cũng chưa từng nghe nói.


Chú com lê nói : Chú Quỷ kia cũng là bí hiểm khó dò, bản lĩnh tuyệt đối giỏi hơn bác Hải phỏng chừng có thể chiến một trận với ông Nhị .


"Đúng, chú Quỷ từng để cho cháu xem một bức tranh, bức tranh kia khẳng định chính là đang nói mắt quỷ hơn nữa cháu thật giống như nhìn thấy rất nhiều chuyện sau này trong bức tranh đó." Tôi cũng phụ họa nói.


Hai chúng tôi chính là nói cho ông Nhị nghe ,ông Nhị trầm ngâm chốc lát nói : Bức tranh cháu nói kia nếu như thật sự có sức mạnh dự đoán tương lai vậy hẳn là chính là người xưa tách mắt quỷ ra kia vẽ ra chỉ tiếc bức tranh mắt quỷ hắn truyền xuống lại chưa truyền xuống bí mật mắt quỷ chia làm hai mắt Âm Dương khả năng chính là không muốn để cho người đời sau của mình biết lại hoặc là muốn vĩnh viễn giấu kín bí mật này.


Lời ông Nhị có lý.


Bí mật nhìn như thú vị kỳ thực biết càng nhiều càng không tốt.


Chúng tôi men theo xích sắt đi tới cầu thang đá ở vách trong của đảo quỷ men theo cầu thang đá nhanh chóng leo lên , khí oxy trong thiết bị lặn còn lại không nhiều nhưng đối với chặng đường trở về của chúng tôi mà nói tuyệt đối đủ.


Trên mặt của ông Nhị và chú com lê đều là tràn ngập nét mặt vui sướng dù sao tìm được mắt âm trong truyền thuyết , lúc này hai mắt Âm Dương đã triệt để dung hợp ngay ở trong tay tôi !


Lúc mặc xong thiết bị lặn trước khi xuống nước , ông Nhị cảm thán một câu : Cách mắt quỷ dung hợp lần trước e sợ chí ít ngàn năm rồi.


Tôi hỏi : Mắt quỷ từng dung hợp mấy lần?


Ông Nhị cười nói : Nghiêm ngặt mà nói, mắt quỷ căn bản cũng không từng dung hợp mới bắt đầu cũng chỉ có một viên, sau có cao nhân tróc ra sức mạnh trong mắt quỷ ra, từ trong mắt quỷ tróc ra một mắt dương, lúc này mới khiến mắt quỷ biến thành hai cái.


Như ông Nhị nói như vậy, vậy thời gian xây dựng cung quỷ dưới đáy biển chí ít ở ngàn năm về trước , vậy sẽ hẳn là triều Tống ,sau khi trải qua thời hoàng kim của đại Đường , trên kỹ thuật cũng có thể xây dựng ra.


Ba người chúng tôi nhảy vào trong nước chuẩn bị từ trong thông đạo bơi ra nhưng liền vào lúc này, toàn bộ đáy biển phảng phất đều đang run rẩy, nước biển bắt đầu không ngừng biến vẩn đục.


Trong lòng tôi kinh sợ ,nhớ tới tiên đoán trên tờ giấy thầm nghĩ : Lẽ nào tên ác ma kia cũng bị thả ra ngoài sao?