Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 4 - Chương 10: Không nơi để trốn




“Thất Sát”, trên giang hồ, người có chút lai lịch đều đã đừng nghe về loại độc dược này. Nói về độc tính thì cũng không coi là cao nhất. “Thất Sát” có màu xanh, mùi khét gay mũi, cho nên cũng không phải là thứ sát thủ chuyên dùng. Độc tính của nó quỷ dị, chỉ có một tác dụng duy nhất: Tra hỏi.

Truyền thuyết nói rằng, người trúng “Thất Sát”, chưa bao giờ sống nổi qua bốn mươi chín ngày. Cái loại cảm giác sống không bằng chết này, đủ để phá hủy ý chí của bất cứ kẻ nào.

Tiểu Tiểu nhớ rất rõ, sư phụ từng dùng ngữ khí lạnh như băng miêu tả về loại độc dược này. Cuối cùng, bất đắc dĩ cười, nói với nàng: Trúng phải loại độc này, nếu như không đầu hàng, cũng chỉ có thể tự sát.

Lúc nàng đang nghĩ như vậy, thanh âm bất mãn của Lạc Nguyên Thanh vang vọng khắp tửu lâu.

“Lão nhân chết tiệt, ngươi đừng quá đáng quá! Cái gì mà bảo ta hạ độc chứ? Ôn Túc hắn không phải đứa trẻ mới vào giang hồ, còn không nhận ra ‘Thất Sát’ hay sao?!” Lạc Nguyên Thanh đúng lý hợp tình, nói: “Hắn vốn đáp ứng ta, đem nửa còn lại của ‘Huyền Nguyệt Tâm Kinh’ giao cho ta, ‘Thất Sát’ cũng chỉ là đề phòng, và cũng do hắn cam tâm tình nguyện nuốt vào. Hiện thời, ta không lấy được tâm kinh, dựa vào cái gì bắt ta đem giải dược cho hắn?!”

“Còn dám tranh luận với lão tử?” Nam tử kia vỗ mạnh vào bàn, giận giữ nói.

“Hừ, Giang Tịch, tất cả mọi người nơi này đều sợ ngươi, nhưng Lạc Nguyên Thanh ta không sợ! Lại nói, cái gì gọi là tranh luận! Những gì ta nói đều là sự thật! Chỉ cần hắn giao tâm kinh ra, ta tự nhiên sẽ cứu hắn.” Vẻ mặt Lạc Nguyên Thanh tràn ngập khinh thường, nói.

Tiểu Tiểu nhờ thế mới biết, tông chủ chính tông của Phá Phong Lưu này, tên gọi là Giang Tịch.

“Ngươi nói những lời này, có nghĩa là không chịu giao giải dược ra?” Giang Tịch nhíu mày, “Ngươi cho là ngươi không giao giải dược ra, lão tử liền không cứu được hắn?”

Lạc Nguyên Thanh nghe thấy câu này, mày nhăn lại chặt chẽ, đang định phản bác, lại nghe thấy Lí Ti mở miệng.

“Lão gia tử, ta biết ngươi không thích sát sinh, nhưng mà…” Lí Ti chậm rãi nói, “Ôn Túc không thể không chết.”

Giang Tịch nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng, “Không thể không chết? Vậy mà ngươi cũng dám nói với lão tử cái đạo lý không thể không chết này!”

Lí Ti thở dài, nói: “Lão gia tử, ngươi cũng thấy đấy. Diện mạo của Ôn Túc so với Quỷ Sư giống đến chín phần. Hắn mơ ước ‘Cửu Hoàng thần khí’, liên tiếp giả mạo Quỷ Sư, lạm sát kẻ vô tội. Chẳng lẽ, không nên chết?”

Biểu tình của Giang Tịch khẽ biến, tiện đà, nhẹ nhàng lập lại một lần: “Cửu Hoàng thần khí…”

Ánh mắt hắn đột nhiên xa xôi, có chút mê mang nhớ lại. Hắn trầm mặc một lát, ánh mắt chậm rãi rơi xuống trên người Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu vẫn đang ôm trường thương như cũ, khi nhìn thấy ánh mắt Giang Tịch, có chút sợ hãi.

“Xem ra, cây trường thương này chính là cái gọi là ‘Cửu Hoàng thần khí’…” Giang Tịch đứng dậy, đi đến bên người Tiểu Tiểu, vươn tay cầm lấy trường thương kia. Thương thần ánh lên một đạo ngân quang, lộ ra uy nghiêm lãnh liệt, “Người có Cửu Hoàng thần khí, có được thiên hạ… Đến hôm nay, vẫn còn có người tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ này sao?”

Hắn giơ trường thương lên, ngửa đầu nhìn mũi thương, nói: “Chỉ là vài món binh khí, sao có thể lay động được thiên hạ. Thế nhân không biết, mới có thể bị mấy câu đó làm mê hoặc tâm trí. Lí nha đầu, giết đi những người mơ ước có được Cửu Hoàng thần khí này, cũng chỉ chữa được phần ngọn không trị được phần gốc. Theo lão tử thấy, hủy Cửu Hoàng đi, mới là chính đạo!”

Hắn nói xong, tụ lực xuất chưởng, đánh lên cây trường thương kia.

Mọi người thấy tình hình biến hóa như vậy, đều kinh hãi. Mà trong nháy mắt kia, Liêm Chiêu ra tay, hất văng chưởng lực kia ra, sau đó nắm chắc trường thương. Giang Tịch cũng nghiêm túc, sửa chưởng thành trảo, chặt chẽ túm lấy trường thương.

“Xú tiểu tử, bằng công phu của ngươi, cũng muốn động thủ với lão tử?” Giang Tịch khinh thường, nói.

Liêm Chiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: “Ta vô tình mạo phạm tiền bối. Chỉ là, ‘Cửu Hoàng thần khí’ quan hệ đến hưng vong thiên hạ, nên giữ nên hủy, phải do thiên tử định đoạt…”

Lúc này, Giang Tịch bật cười, “Thiên tử?” Hắn nhìn Liêm Chiêu, “Thần Tiễn Liêm gia cũng từng là tuấn kiệt giang hồ, không ngờ, vừa vào quan trường, vậy mà lại có thể nói ra những lời buồn cười như vậy!”

Lực đạo trên tay Liêm Chiêu không hề buông lỏng, ngữ khí nói chuyện bình thản an tĩnh, “Tiền bối nói không sai, ‘Cửu Hoàng thần khí’ là hung khí khiến thiên hạ đại loạn. Chỉ là tiền bối có thể hủy được thần khí nhưng không thể hủy diệt dã tâm thế nhân. ‘Cửu Hoàng thần khí’chỉ có thuộc về triều đình, mới có thể chân chính bình ổn tranh chấp…”

Hắn còn chưa nói xong, Ngân Kiêu liền nở nụ cười.

“Giỏi cho một phen ngôn luận dõng dạc a, Liêm công tử. Không hổ là trung khuyển triều đình, ‘Cửu Hoàng thần khí chỉ có thuộc về triều đình, mới có thể chân chính bình ổn tranh chấp’, cười chết ta…” Ánh mắt Ngân Kiêu sắc bén, khẩu khí nói chuyện vô cùng cuồng ngạo, “Đương kim thiên tử có tài đức gì, mà có thể có được ‘Cửu Hoàng thần khí’?! Cho dù thực sự có người mượn lực của Cửu Hoàng đánh đổ triều đình, vậy thì cũng là ông trời kia có mắt, đại nghĩa quy về!”

“Im miệng!” Những lời này của Ngân kiêu vừa nói ra khỏi miệng, lửa giận của Liêm Chiêu liền bừng lên, giận giữ quát một tiếng. Lông mi của hắn nhướng lên, sắc bén trong ánh mắt khiến cho người nhìn sợ hãi. Hắn nhìn những người trước mặt, trên vẻ mặt vậy mà lại hàm chứa tia miệt thị.

“Thánh thượng làm việc, không đến lượt các ngươi xem vào! Biên cương Đại Tống mấy năm nay liên tục náo động, dân chúng lầm than. Chư vị võ công cao cường, có thể ra trận giết địch, cứu giúp quốc gia nguy vong, bảo hộ dân chúng khỏi chiến hỏa không?” Ngữ khí của Liêm Chiêu, sắc bén như mũi tên xuyên thấu đá đen, “Nếu Liêm gia thật sự là chó săn, thì vẫn có thể kiêu ngạo với đời. Mà chư vị, căn bản không có tư cách ở trước mặt Liêm Chiêu nói đến chữ ‘Nghĩa’!”

Cho tới tận bây giờ, Tiểu Tiểu cũng chưa từng thấy Liêm Chiêu dùng biểu cảm và ngữ khí như vậy để nói chuyện. Trong trí nhớ, thái độ của hắn vĩnh viễn là khiêm tốn có lễ, dấu diếm một chút sắc bén. Nhưng mà, nhưnglời hắn vừa nói, cũng không hề khiến nàng cảm thấy xa lạ. Làm sao nàng có thể quên, hắn từng nghiêm túc nói cho nàng biết, lý do hắn tập võ, là để bảo vệ quốc gia, trừ bạo cho dân… Mà lý do này, lại khiến nàng khâm phục.

Trong cái thời điểm như thế này, ai đúng ai sai, ai chính ai tà, làm sao có thể phâm rõ được chứ?

Cả đám Ngân Kiêu, Lí Ti bị nói như vậy, tất nhiên phẫn nộ, chung quanh dần dần nổi lên sát khí.

Lúc này, một giọng nữ non nớt đột nhiên vang lên, “Mọi người đang làm gì vậy?”

Diệp Tri Huệ đứng ở chân cầu thang, nhìn tình hình cổ quái trong đại sảnh. Nàng nhìn cây trường thương kia, có chút kinh ngạc nói: “Trường thương của cha ta… Tại sao…”

Lúc này, Giang Thành tiến lên, ấn tay Giang Tịch, nói: “Cha, trường thương là do sư phụ phó thác cho ta, ngươi không thể hủy nó!”

Giang Tịch liếc mắt nhìn Diệp Tri Huệ một cái, lại nhìn Giang Thành, tay nắm trường thương cũng buông lỏng rồi rời ra, có chút oán giận tự nói: “Đời này lão tử chán ghét nhất chính là người trong quan trường! Chuyện gì cũng tự cho mình là đúng! Hừ!” Hắn xoay người đi ra, không thèm để ý đến mọi người.

Diệp Tri Huệ nhìn mọi người, chú ý tới Liêm Chiêu, có chút cao hứng chạy tới, “Liêm ca ca!”

Liêm Chiêu nhìn thấy Diệp Tri Huệ, trên khuôn mặt đang căng ra kia hiện lên nét tươi cười.

“Liêm ca ca, không phải huynh đi theo cha ta truy bắt đào phạm sao? Sao lại đến nơi này?” Diệp Tri Huệ cười, hỏi.

Liêm Chiêu cũng không trả lời, chỉ cười nhẹ.

Lúc này, Giang Thành đi lên vài bước, nói: “Liêm đại ca, Tri Huệ muội muội, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta lên lầu đi.” Khi hắn nói chuyện, ánh mắt đảo qua trường thương trong tay Liêm Chiêu, nhưng ánh mắt này rõ ràng có thiện ý ôn nhu, không hề có ý tranh đoạt.

Liêm Chiêu thoáng suy nghĩ, cầm trường thương đưa qua.

“Giang công tử, nếu Diệp thế bá đã đem ‘Lịch Tuyền’ phó thác lại cho ngươi, vậy xin nhờ ngươi bảo quản.” Liêm Chiêu nói.

Giang Thành mỉm cười, “Liêm đại ca muốn buông tay với thần khí này?’

Liêm Chiêu lắc đầu, “Vừa rồi, Liêm Chiêu lỗ mãng, đắc tội nhiều rồi. Nếu thần khí là do Diệp thế bá phó thác cho Giang công tử, ta sẽ dùng phương pháp quang minh chính đại tới lấy.”

Giang Thành có chút kinh ngạc, chần chờ một lát, tiếp nhận trường thương.

Mặc dù Diệp Tri Huệ không rõ chuyện gì đã phát sinh, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của hai người này, cũng biết tất cả đều tốt, liền cười kéo tay hai người, chạy lên lầu.

Những người còn lại trong đại sảnh, trong lúc đó, nàng hoàn toàn không nhìn đến.

Ngân Kiêu cắn răng, hung hăng nói: “Chó săn triều đình…”

Lí Ti hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta xuất đạo đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta chế nhạo đến mức này. Cục tức này, thật sự nuốt không trôi!”

Lạc Nguyên Thanh hơi cau mày, không nói một lời.

Tiểu Tiểu nhìn ba người kia đi lên lầu, không biết vì sao lại cảm thấy yên tâm. Mới vừa rồi, Giang Thành xưng hô với Liêm Chiêu từ “Liêm công tử” biến thành “Liêm đại ca”. Nhìn kiểu gì cũng thấy là Giang Thành chủ động làm quen. Huống hồ, Diệp Chương có giao tình với cả hai người này, chiếu theo tình hình này, chỉ có thể là bằng hữu, không thể là địch thủ.

Lại nói, Ngân Kiêu và Lí Ti cũng phải nể mặt mũi thiếu gia chủ này. Sau này, chắc là sẽ không dễ dàng ra tay với Liêm Chiêu.

Như vậy, thì tốt rồi…

Nàng thở ra, xoay người, nói với Ngân Kiêu: “Tề đại ca, Lí cô nương, Lạc cô nương, ta cũng lên lầu nghỉ ngơi…”

Lạc Nguyên Thanh nghe thấy thế, nói: “Nghỉ ngơi? Ngươi không tới thăm sư thúc của ngươi sao?”

Tiểu Tiểu hơi kinh hãi, nhưng lại không thể trả lời.

“Lạc cô nương, ngươi quản nhiều việc quá đó.” Ngân Kiêu mở miệng, nói lời giải vây, “Nha đầu, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Mọi việc nên cẩn thận.”

Tiểu Tiểu gật đầu, nhanh chóng đi lên lầu.

“Ta quản nhiều việc?” Thanh âm của Lạc Nguyên Thanh, từ dưới lầu vang lên, “Ngươi có ý gì a? Nếu không phải vì nàng…”

Tiểu Tiểu bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng tránh được những lời này, quay về phòng của bản thân.

Lúc nàng đóng cửa lại, có chút vô lực.

Lời Lạc Nguyên Thanh muốn nói, cho dù nàng không nghe thấy, nhưng trong lòng cũng tự hiểu rõ.

“Tính ngày, hắn cũng nên tới tìm ta rồi.” “Ta thật sự không nghĩ ra được, ngoại trừ yêu sâu sắc đối phương, còn cái lí do gì, đáng để hắn liều mình cứu giúp.” “… ‘Thất Sát’ cũng chỉ là đề phòng, và cũng là hắn cam tâm tình nguyện nuốt vào.”…

Những lời này, chỉ cần suy nghĩ một chút, nàng liền có thể hiểu được…

Ngày đó, bọn họ bị sóng biển đẩy tới một hòn đảo vắng, chỉ bằng một mình Ôn Túc, làm sao có thể mang nàng bình an quay lại Đông Hải. Mọi việc xảy ra trong lúc đó, hiện tại nghĩ lại, có vẻ quá dễ dàng.

Tiểu Tiểu đi đến bên chiếc giường của bản thân, nhìn túi hành lý đặt trên đó, lập tức, hạ quyết tâm…

……….

Ban đêm, vừa qua canh ba, Tiểu Tiểu lén lút đi ra khỏi phòng. Dè dặt cẩn trọng nhón chân bước đi, hô hấp thật nhẹ. Nàng ra khỏi cửa, đi qua một khúc rẽ, liền đến trước cửa của một gian phòng.

Nàng nhìn khắp bốn phía, hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa ra. Cửa cũng không đóng, nàng liền thuận thế đi vào.

Trong phòng không hề đốt đèn, khi Tiểu Tiểu đã thích ứng được với bóng đêm, liền lập tức đi đến bên giường.

Nàng do dự một chút, vươn tay, đẩy sa trướng ra.

Người nằm trên giường, đúng là Ôn Túc.

Hắn lẳng lặng nằm đó, đôi mắt khép chặt, nhíu mày, hơi thở có chút dồn dập.

Tiểu Tiểu biết, không phải hắn đang ngủ, mà là hôn mê bất tỉnh mới đúng. Bằng không, nàng đứng gần như vậy, sao hắn lại không phòng bị chứ?

Không biết vì sao, nàng lại nhớ đến những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Rốt cục nàng cũng hiểu rõ được một điểm, mặc dù hắn là đồng lõa sát hại sư phụ, nàng cũng không có cách nào xuống tay giết hắn.

Nàng có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn. Da thịt hắn lạnh như băng, mạch đập dồn dập, lúc nhanh lúc dừng.

Trong đầu, vang lên lời sư phụ từng nói: Trúng phải loại độc này, nếu như không đầu hàng, cũng chỉ có thể tự sát.

Nàng buông lỏng tay ra, giúp hắn sửa sang lại chăn. Sau đó, lấy từ trong lòng ra hai khối lệnh bài, bỏ vào lòng bàn tay hắn.

Làm xong tất cả, nàng lại dè dặt cẩn trọng lui ra bên ngoài. Nàng đứng ở cửa một lát, sau đó lập tức xuống lầu, đi vào trong viện, dựa người lên tường. Nàng xoay người một cái, đi ra khỏi tửu lâu, đứng ở trên đường cái.

Lúc chạng vạng tối, mưa đã ngừng. Trên bầu trời ló ra một tầng mây bạc, mặt trăng mông lung ẩn sau những đám mây, tạo nên ánh trăng nhành nhạt.

Tiểu Tiểu xoay người, nhìn gian tửu lâu này.

Mỗi người đều có lập trường và kiên trì, cũng có nỗi khổ và bất đắc dĩ của riêng mình. Cho tới bây giờ, ai nợ ai, ai phụ ai, đã không còn tính rõ được nữa. Nàng chỉ là một tiểu nhân vật không đáng kể đến, vô duyên vô cớ bị cuốn vào trận phân tranh này, trêu chọc vào người không nên trêu chọc. Chỉ bằng nàng, làm sao có thể giải quyết được ân oán dây dưa kia. Tương vong cho giang hồ… có lẽ, đây mới là điều duy nhất mà nàng lựa chọn.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy thật bất đắc dĩ, cũng lại rất thoải mái. Nàng quay đầu, bước nhanh, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vang tới, nghe trận thế, là một đại đội nhân mã.

Tiểu Tiểu thầm cảm thấy không ổn. Lập tức lui vào một góc tường, ngồi xổm xuống trốn.

Tiếng vó ngựa làm kinh động đến tất cả các hộ gia đình trong trấn, nhà nhà đốt đèn, lục tục có người xuất môn. Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn những người đó, người nào cũng mặc quần áo chỉnh tề, giống như cứ mặc như thế mà đi ngủ vậy.

Lúc này, đội nhân mã tới gần, ánh sáng trên cây đuốc chiếu ra, khiến khung cảnh sáng như ban ngày. Đội nhân mã kia ước chường có ba mươi bốn mươi người, một nửa là cung thủ. Tiểu Tiểu còn chưa kịp suy đoán, đã thấy một người lọt vào tầm mắt.

Đó là một nữ tử khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, tay phải ghìm cương, tay trái nắm cung, một thân nhung trang (Quân phục) khiến nàng anh khí bức người, không hề thua kém uy phong nam tử.

Liêm Doanh?!

Tiểu Tiểu ngây dại, nàng ôm đầu lùi lại, tim không tự giác đập nhanh, vô cùng khẩn trương.

“Liêm gia làm việc, người không liên quan xin lui lại!” Liêm Doanh nhìn người đứng xem náo nhiệt chung quanh, cất cao giọng nói. Nói xong, nàng phân phó thuộc hạ, “Khách điếm, tửu lâu, dịch quán, kỹ viện, một nơi cũng không được bỏ sót, tìm ra cho ta!”

Thuộc hạ lĩnh mệnh, ở trên trấn, tản ra bốn phía.

Tiểu nhị trong tửu lâu thấy bên ngoài ồn ào như vậy, mở cửa, đi xa xem tình tình. Người trong tửu lâu cũng ào ào bị đánh thức, đi ra

Liêm Doanh cau mày, nhìn mọi người, trên vẻ mặt tràn ngập không vui.

“Cô cô…” Liêm Chiêu đi ra khỏi cửa, nhìn thấy thế trận trước mắt, kinh ngạc mở miệng.

Liêm Doanh nghe thấy thanh âm kia, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Liêm Chiêu, mày vẫn nhíu chặt như cũ. Nàng ngẩng đầu, nhìn biển tên của tửu lâu, thanh âm lạnh lùng, nói: “Con ở trong này…”

Liêm Chiêu tách đám người ra, đi tới phía trước, mở miệng: “Cô cô, sao người lại tới đây?”

Liêm Doanh nói, “Nếu đã ra ngoài truy bắt giặc cỏ Đông Hải, vậy thì nên dùng hết toàn lực. Bảo binh lính ở lại bên ngoài trấn, tự mình điều tra, hành động khinh suất như vậy, là việc đương gia Liêm gia nên làm hay sao?”

Liêm Chiêu nghe xong, đi đến trước ngựa, nhẹ giọng mở miệng: “Cô cô, trấn này bất thường…”

Liêm Doanh không đợi hắn nói xong, liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Binh lực triều đình lại còn không trấn áp nổi một cái trấn nhỏ vô danh hay sao? Con yên tâm, ta đã vây kín trấn này, đừng nói là cường đạo Đông Hải, ngay cả một con chim, cũng đừng mơ tưởng rời khỏi đây một bước!”

Liêm Chiêu lập tức nói: “Cô cô, con đã điều tra rồi, trong trấn này không có cường đạo Đông Hải. Gióng chống khua chiêng như vậy, quấy nhiễu dân thường, không phải là việc tốt…”

Liêm Doanh cười lạnh, “So với việc thả cho khâm phạm bỏ chạy vẫn tốt hơn.”

Liêm Chiêu kinh hãi, cũng đoán được vài phần, đành phải trầm mặc. Lúc này, chợt nghe thấy có người giận giữ quát lớn một tiếng: “Hơn nửa đêm rồi, còn ầm ĩ cái gì?!”

Trong trấn đột ngột yên tĩnh lại.

Giang Tịch chậm rãi từ trong tửu lâu đi ra, nhìn đội nhân mã trước mặt, khinh thường nói: “Trung khuyển đúng là trung khuyển, khuya khoắt như vậy còn đi ra cắn người. Xem ra bổng lộc triều đình cũng rất nhiều a.”

Liêm Doanh nghe thấy thế, tất nhiên bất mãn, nhưng cố gắng chịu đựng không phát tác. Nàng ôm quyền, nói: “Lão nhân gia, ta vô tình mạo phạm quê nhà, chỉ cần có thể bắt được tội phạm quan trọng của triều đình, sẽ lập tức lui binh.”

“Tội phạm quan trọng của triều đình? Sao lão tử lại không biết nơi này có tội phạm quan trọng của triều đình vậy?” Khẩu khí của Giang Tịch, vô cùng cuồng vọng.

Liêm Doanh vươn tay, gia tướng bên cạnh hiểu ý, đem một chồng bức họa dâng lên.

Nàng cầm lấy mấy bức họa kia dâng lên, nói: “Sáng nay có hai chiếc xe ngựa đi vào trong trấn, trên xe tổng cộng có bốn nữ năm nam. Lịch trình hai ngày nay của hai chiếc xe ngựa này, dọc theo thành trấn, quán trà, tiệm cơm, trạm dịch, đều có người nhìn thấy. Đây là bức họa vẽ dựa theo đó. So sánh với tranh truy nã, xác nhận trong đó có tội phạm quan trọng của triều đình. Lão nhân gia, mặc dù trấn này không có người quản lý, nhưng vẫn là đất dưới chân thiên tử. Mong rằng các vị hương thân phụ lão tuân thủ vương pháp, giao khâm phạm ra. Bằng không…”

Giang Tịch nhíu mày, chờ nàng nói nốt nửa câu còn lại.

“…Chứa chấp khâm phạm, xử cùng một tội!” Lời Liêm Doanh nói trong lúc đó, khí thế mười phần, khiến cho người ta kinh hãi.

Tiểu Tiểu càng thêm hoảng sợ không thôi. Từ sau khi bị bọn Ninja tập kích, bọn họ liền đổi về trang phục vốn có. Cứ tưởng rằng không có gì trở ngại, không ngờ, Liêm gia làm việc đúng là một giọt nước cũng không rỉ…

Giang Tịch nở nụ cười, “Lão tử sống lâu như vậy, cái gì cũng có thể sợ, chỉ không sợ vương pháp. Hôm nay, lão tử muốn chiêm ngưỡng xem đại nghĩa của Liêm gia các ngươi ra sao!” Khi hắn nói chuyện, lại liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái, hơi trào phúng.

Liêm Doanh nghe vậy, mở miệng nói: “Được! Bắt hết cho ta!”

“Khoan đã!” Liêm Chiêu mở miệng, ngăn mọi người lại, “Cô cô, con mới là đương gia Liêm gia, nếu muốn hạ lệnh, cũng phải là từ con mà ra.”

Liêm Doanh nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Được, đương gia. Vậy mong ngài tự mình tróc nã hậu nhân của ‘Quỷ Sư’ kia, đừng có hạ thủ lưu tình.”

Tuy những lời này nói không to, nhưng ai ai cũng đều có thể nghe rõ.

Liêm Chiêu kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Liêm Doanh, á khẩu không trả lời được.

Trong thần sắc của Liêm Doanh ẩn một chút ngoạn lệ sắc bén, nàng nhíu mày, cất cao giọng nói: “Gia tướng nghe lệnh, tuân theo lời nói của đương gia, toàn lực tróc nã tội phạm quan trọng! Nếu có người nào phản kháng không tuân theo vương pháp, đều bắt lại hết, xử theo pháp luật!”

Gia tướng không do dự nữa, sau khi lĩnh mệnh, rút binh khí ra khỏi vỏ.

Trong lúc nhất thời, trong trấn nhỏ đằng đằng sát khí, khiến cho người ta kinh hãi.

Tiểu Tiểu đột nhiên lại hoảng sợ… Nàng đứng ở góc tường, nhìn Liêm Chiêu. Lời hắn nói, nàng đều nghe thấy rõ từng câu một. Những lời này, giống hệt với trong trí nhớ của nàng, đúng là ôn nhu như thế.

Hắn từng nói với nàng: Ở trước mặt người nhà ta, một chữ cũng đừng nhắc đến… Cứ như vậy, lừa mãi cũng không sao..

Mà hắn, thật sự lừa.

Lời Diệp Ly đã từng nói, giờ phút này nghĩ đến, lại chân thật đến khó tin. Hắn thật sự buông tha cho nàng, một lần lại một lần… Hắn đã sớm vì nàng mà phá bỏ lập trường và kiên trì của bản thân, vậy mà nàng lại hồn nhiên không biết, còn tự chạy trốn.

Ngoại trừ bỏ trốn, rốt cục nàng còn làm được cái gì?

Thiên lý còn tồn tại không a! ! !

Nàng cúi đầu, rưng rưng nở nụ cười. Không sai, mỗi người đều có lập trường và kiên trì của bản thân, nhưng mà, Tả Tiểu Tiểu nàng không có…

Nàng khụt khịt cái mũi, mạnh mẽ xoay người, đi ra ngoài.

“Không cần tìm, ta ở trong này!”

Tất cả mọi người đều bị thanh âm này chấn trụ.

Dưới ánh trăng mông lung, khí trời ẩm ướt, bốn phía mơ hồ, Tiểu Tiểu bước đi, thấm đẫm ánh trăng, trong biểu tình, mang theo mỉm cười.

Liêm Doanh nhìn thấy nàng, lửa giận trong mắt rõ ràng có thể nhìn thấy được.

Tiểu Tiểu mở miệng, nói: “Lui binh đi, ta đi theo ngươi.”

Mọi người trong tửu lâu nghe thấy vậy, cực kỳ bất mãn.

Ngân Kiêu tiến lên, quát: “Nha đầu, ngươi điên rồi?!”

Tiểu Tiểu lại vươn tay ra, ngăn mọi người lại: “Ta tự có chừng mực.” Động tác của nàng tiêu sái vô cùng, ngữ khí uy nghiêm, nháy mắt rung động mọi người.

Liêm Doanh suy nghĩ một lát, vung tay lên. Gia tướng thu binh khí, chuẩn bị lui binh.

Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn Liêm Chiêu đứng ở một bên.

Liêm Chiêu cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tiểu Tiểu nở nụ cười.

Lại nói tiếp, cái gọi là người xấu, chính là muốn cái gì, cho dù phải dùng tất cả thủ đoạn cũng phải lấy được nhỉ… Ân… Hình như, có cách nói này nữa a…