Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 11: Ba ba văn tiền




Sáng sớm ngày thứ hai, giống như ý nguyện của Tiểu Tiểu, trong Tê Vũ sơn trang là một mảnh hỗn loạn.

Sáng sớm, lúc tỳ nữ đến đại đường quét dọn, thấy Linh Vũ cắm trên tấm biển, liền báo cáo với tổng quản. Tổng quản không phải người trong giang hồ, tất nhiên là không biết trong Linh Vũ này ẩn giấu huyền cơ. Nhưng khách nhân trong sơn trang, có người của quan phủ, nhìn một chút liền nhận ra đó là tín vật của Ngân Kiêu. Thật hiển nhiên, Ngân Kiêu đang nhắm vào bảo vật trong Tê vũ sơn trang, mà Linh Vũ này chính là do hắn cuồng vọng tự cao tự đại thông tri trước.

Kể từ đó, bên trong trang hoảng thành một đoàn. Tổng quản lập tức sai người đi báo quan, mà hộ vệ trong trang và gia đinh cũng bị triệu tập lên, tăng mạnh đề phòng.

Tiểu Tiểu tay trái bưng bát cháo, tay phải cầm chiếc đũa, đứng ở cửa phòng, vẻ mặt vô tội nhìn một màn rối loạn do chính nàng làm ra.

Ân, lấy cá tính của Ngân Kiêu, nghe thấy tin tức này nhất định sẽ nhanh chóng tìm đến nhỉ. Đến lúc đó là tốt rồi. Tìm được ngân châm, rút được Tôi Tuyết Ngân Mang ra, sau đó…

Sau đó… Nàng sẽ làm cái gì đây?

Tới Liêm gia? Về Đông Hải? Hay là, vẫn một mình một người bước đi trong giang hồ đây?

Nàng híp mắt, đang nghĩ ngợi. Lúc này, Liêm Chiêu chạy tới, lúc nhìn thấy nàng, vẻ mặt vội vàng.

“Tiểu Tiểu.” Hắn dừng lại, đứng ở trước mặt nàng, mở miệng nói, “Chuyện Ngân Kiêu, ngươi nghe chưa?”

Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Hắn làm sao có thể đột nhiên muốn tới chỗ này?” Liêm Chiêu cau mày, ngữ khí nói chuyện có chút vội vàng xao động.

“Có thể là hắn coi trọng mấy kiện bảo vật nơi này.” Tiểu Tiểu trả lời.

“Rời khỏi Anh Hùng Bảo mới có vài ngày, hắn liền thay đổi mục tiêu. Đây thật sự không phù hợp lẽ thường.” Liêm Chiêu nhìn Tiểu Tiểu, “Ta lo lắng, hắn là vì ngươi mà đến.”

Tay cầm cháo của Tiểu Tiểu run lên một chút. “A?”

Trong ánh mắt của hắn có sát khí lạnh lẽo, “Hắn hạ châm với ngươi, lại âm hồn không tan đuổi giết tới tận đây. Lần này, ta nhất định phải đưa hắn ra trước công lý.”

Tiểu Tiểu sợ hãi nhìn hắn, nghĩ ngợi, lần này thì nguy rồi. Chờ Ngân Kiêu đến, mục đích của nàng không đạt được, Liêm Chiêu đã cùng hắn đánh nhau, vậy làm sao bây giờ?

“Liêm Chiêu… Ngươi không phải đối thủ của hắn.” Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, mở miệng nói.

Liêm Chiêu lúc này trầm mặc.

Tiểu Tiểu thấy hắn trầm mặc, biết bản thân lỗ mãng. Nam nhân kiêng kị nhất, chính là nữ nhân nói hắn thua kém nam nhân khác… Nhưng mà, nàng cũng không nói sai mà. Võ công của Ngân Kiêu cao cường, khinh công lại càng độc bộ thiên hạ, hơn nữa ám khí “Tôi Tuyết Ngân Mang” hộ thân, trên giang hồ, cho tới bây giờ đều không có người nào từng chân chính đánh bại hắn. Liêm Chiêu chưa trải đời nhiều, võ công lại đi theo con đường quan gia chính thống, căn bản không có phần thắng.

Đạo lý như vậy, Liêm Chiêu không có khả năng không biết. Hắn miễn cưỡng chính mình chỉ bởi vì một lý do, bởi vì hắn tin tưởng nàng, hắn tin tưởng mấy lời nói bậy của nàng…

“…” Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nhìn Tiểu Tiểu, muốn nói lại thôi. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, lại không cam lòng mở miệng, “Tiểu Tiểu, chuyện này, vẫn nên báo với sư thúc của ngươi đi. Nếu là lời hắn nói, có lẽ…”

Hắn không nói được nữa, cau mày, tiếp tục trầm mặc.

Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng.

Liêm Chiêu ngước mắt nhìn nàng, có chút quật cường nói, “Liêm Chiêu chính xác học nghệ không tinh. Nhưng gia phụ có dạy, nam tử tập võ, là vì bảo vệ quốc gia, trừ bạo cho dân. Người trong giang hồ, ỷ vào võ nghệ cao cường, tranh đấu khắp chốn, làm loạn thiên hạ. Không quan tâm đến hưng vong quốc gia, không quan tâm dân chúng lầm than. Còn nói mình là anh hùng, thực sự lại chỉ là mãnh phu, sao có thể thừa nhận.”

Tiểu Tiểu nghe lại tiếp tục choáng váng.

Nhớ tới bản thân lúc nhỏ, sư phụ bảo nàng luyện tập khinh công và quyền pháp, nàng luôn luôn luyện tập theo kiểu vừa tập vừa chơi. Sư phụ vừa tức vừa cười mắng nàng. Nàng liền ngửa đầu, hỏi, “Sư phụ, ta học mấy cái này rốt cục có ích lợi gì a?”

Sư phụ trả lời, “Quyền pháp là để ngươi tự bảo vệ mình, khinh công là để giúp ngươi chạy trối chết a.”

Khi đó nàng bĩu môi, nói, “Sao phải chạy trốn a, không phải có thể báo quan sao.”

Sư phụ nghĩ nghĩ, nói, “…Có một nơi, quan phủ không quản nổi.”

Tiểu Tiểu không hiểu, “Chỗ nào.”

“Giang hồ.”

Biểu cảm của sư phụ khi nói ra hai chữ này, nàng đều nhớ rõ ràng rành mạch. Cái loại cảm xúc bất đắc dĩ cùng thê lương, còn mang theo chết lặng.

Vì bảo toàn mạng sống, đây là lý do nàng tập võ. Vậy còn những người khác thì sao? Ngân Kiêu, Lí Ti, Ôn Túc… Những người này lại vì cái gì mà tập võ đây? Chỉ sợ, không có người nào biết nhỉ. Cho tới bây giờ, nàng còn chưa gặp được người nào có thể kiên định nói ra lý do cho bản thân.

Bảo vệ quốc gia, trừ bạo an dân ——tám chữ vô cùng đơn giản như thế, khiến nàng không khỏi tâm sinh khâm phục.

Không sai, ngày đầu tiên lúc nhìn thấy hắn, hắn vẫn đều thuần lương như thế này. Ngân Kiêu cũng từng châm chọc hắn hồn nhiên quá mức, không thích hợp với giang hồ. Chính là, hồn nhiên thuần lương mấy thứ này a, thật sự không phải là khuyết điểm. Muốn nói tai hại, cũng chỉ là hại chính hắn. Mà một người, nếu mà có thể từ đầu đến cuối giữ được cái loại hồn nhiên này, ai bảo không phải là một loại may mắn chứ?

Tiểu Tiểu biết, dù sao, không đến lượt nàng có được cái may mắn này. Nhưng mà, nàng cảm thấy Liêm Chiêu có thể. Cho dù bao nhiêu việc xảy ra, vẫn có thể sạch sẽ như vậy. Giống như ngay từ lúc đầu, đều đi theo con đường “Chính” mà xuống vậy…

Liêm Chiêu thấy nàng không nói chuyện, có chút khẩn trương, “Tiểu Tiểu…”

Tiểu Tiểu hồi phục tinh thần, nở nụ cười, “Kỳ thực, ngươi không cần để ý như vậy. Tuổi của Ngân Kiêu và sư thúc ta đều lớn hơn ngươi, có lợi hại hơn một chút, cũng không kỳ quái a. Nếu thời gian bằng nhau, ai thắng ai thua, ai có thể biết được chứ? Đến lúc đó, Tiểu Tiểu cá ngươi thắng là được.”

Liêm Chiêu nghe xong, vốn có chút không vui, liền biến mất ngay trong nụ cười yếu ớt. Hắn nghiêng đầu, mang theo ý cười yếu ớt, mở miệng hỏi, “Vậy ngươi cá bao nhiêu?”

Tiểu Tiểu vừa nghe, sửng sốt. Nàng cất đũa đi, lấy túi tiền ra, nhìn nhìn, sợ hãi nói, “Ta chỉ có ba mươi ba văn tiền… Toàn bộ tài sản…”

Liêm Chiêu gật đầu. Hắn vươn tay, dùng ánh mắt trong sáng như trẻ nhỏ, cười nhìn nàng.

Tiểu Tiểu do dự một lát, cắn răng một cái, “Được! Bất cứ giá nào! Đặt hết cho ngươi!” Nàng đem tất cả tiền trong túi đặt vào trong lòng bàn tay Liêm Chiêu, “… Ngươi ngàn vạn lần đừng thua nha…” Nàng lại dè dặt cẩn trọng nói thêm một câu.

Liêm Chiêu nhìn túi tiền trong tay, ngước mắt cười nói, “Một ngày kia, ba mươi ba văn tiền này, Liêm Chiêu nhất định hoàn trả gấp ngàn lần.”

Ngàn lần? Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, sau đó lại lấy từ trong lòng ra ba đồng bạc, “Ta lại đặt thêm ba đồng bạc trắng nữa được không?”

Liêm Chiêu sửng sốt, lập tức liền nhíu mày, “Không được.” Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, trong mắt rõ ràng là bất mãn, “Ta thu ba mươi ba văn tiền này. Ta đi làm việc… Ngươi tự cẩn thận.” Hắn nói xong, nặng nề giậm chân bỏ đi.

Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng hắn, không tự giác nở nụ cười. Nàng cúi đầu, nhìn ba đồng bạc trong tay. Từ nhỏ đến lớn, trên người nàng chỉ có tiền đồng, chưa từng có bạc. Chỉ là, có một ngày, có một quan gia công tử nói với nàng, “… Ngươi là thê tử của ta, của ta cũng là của ngươi. Chỗ tiền này có tính là gì?” Sau đó đưa cho nàng ba đồng bạc, mua thêm quần áo. (Chi tiết xem lại chương 23 quyển 1)

Nàng rốt cục cũng có thể gặp được người nguyện ý cho nàng ba đồng bạc trắng. Nói như thế nào, chỗ tiền này cũng phải giữ lại làm kỷ niệm mới đúng! Nàng cười, thu hồi bạc.

Được rồi, mau ăn cơm, ăn xong còn phải làm việc đó!

Nàng ăn bừa vài miếng cháo xong, liền thu dọn một chút, tới đại sảnh làm việc. Buổi sáng rối loạn như thế, giờ phút này trong đại sảnh tụ tập không ít người. Xem tình hình, có vẻ đang thương thượng làm cách nào ứng phó với Ngân Kiêu. Mà chủ trì đại cục trong phòng, đúng là lão phu nhân kiêu ngạo, La thị.

Tiểu Tiểu đang định sải bước tới cửa, liền thấy một tên gia đinh chạy vọt qua người nàng, đi vào đại sảnh, mở miệng nói, “Lão phu nhân, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo muốn đến chúc thọ ngài.”

Lão phu nhân vừa nghe, sửng sốt, “Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo?… Mời vào đi.”

Tiểu Tiểu kinh ngạc cũng không kém lão phu nhân kia. Nàng đứng ngốc ở cửa, nhìn vài tên đệ tử Đông Hải nâng lễ vật đi tới.

Đi đầu, tất nhiên là Ôn Túc. Hắn thay bộ quần áo màu nguyệt bạch kia xuống, khoác lên áo bào màu đỏ tía, nhìn qua có thêm một phần thế tục. Cái này cũng khó trách, đến chúc thọ người ta, mặc màu trắng rất không ổn.

Ôn Túc không hề chớp mắt bước qua người nàng, lúc đi vào đại sảnh, liền ôm quyền hành lễ.

“Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo chúc mừng lão phu nhân đại thọ bảy mươi.” Ôn Túc cao giọng mở miệng, nói.

Lão phu nhân ngồi ở đường thượng có chút kinh ngạc, “Đại hiệp khách khí rồi.” Nàng đánh giá Ôn Túc một vòng, mở miệng nói, “Luôn biết Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo nhân tài lớp lớp, hôm nay diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như lão thân không nhìn nhầm, các hạ hẳn là người mà giang hồ gọi là ‘Trọng âm song đao’ Ôn Túc, ôn đại hiệp?”

Ôn Túc cười cười, mở miệng nói, “ Con mắt của Lão phu nhân thật tốt.”

Lão phu nhân gật gật đầu, “Không biết quý phái tiến đến, không có tiếp đón từ xa. Đúng lúc khuyển tử bị bệnh nhẹ, lão thân chiêu đãi có chỗ không chu đáo, còn thỉnh Ôn đại hiệp thứ lỗi.”

“Lão phu nhân nói quá lời.” Khẩu khí nói chuyện của Ôn Túc, tao nhã có lễ, so với vẻ lãnh liệt ngày thường hoàn toàn bất đồng, “Chiến thuyền trên biển của tệ phái, toàn do quý trang chế tạo. Chúc thọ lão phu nhân, sao có thể không đến tham dự được?”

“Ha ha, có tâm .” Lão phu nhân cười đến cao hứng.

“…” Ôn Túc dừng một chút, lại mở miệng nói, “Lão phu nhân, lúc tại hạ đến có nghe nói, quý trang bị Ngân Kiêu quấy rầy, không biết là thật là giả?”

Lão phu nhân thở dài, nói, “Cũng không biết đạo tặc kia coi trọng thứ gì…”

Ôn Túc vuốt cằm, nói, “Lão phu nhân, thực không dám dấu diếm, tệ phái cùng Ngân Kiêu vốn có thù oán. Tại hạ nguyện ở lại trong trang, cống hiến chút sức lực.”

“Ôn đại hiệp nếu như chịu ra tay, lão thân vô cùng cảm kích.” Lão phu nhân nói, “Mấy vị đi tới đây chắc cũng mệt mỏi rồi. Mời tới sương phòng nghỉ ngơi một lát, đợi lão thân chuẩn bị yến tiệc, giúp chư vị đại hiệp tẩy trần.”

“Đa tạ lão phu nhân.” Ôn Túc nói xong, xoay người, nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu lúc này hiểu ý, đi tới, “Ta dẫn mấy vị tới sương phòng, bên này, mời.”

Mấy người ra khỏi đại sảnh, trầm mặc suốt dọc đường đến sương phòng. Ôn Túc vào phòng liền bảo đệ tử ra ngoài, để lại một mình Tiểu Tiểu.

“Sư thúc…” Tiểu Tiểu sợ hãi mở miệng, “Sao ngài lại đến?”

Ôn Túc ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn nàng một cái, “Ta cũng không định đả thảo kinh xà, nhưng tình huống có biến, để ngừa vạn nhất.”

Tình huống có biến? Để ngừa vạn nhất? … Ách, chẳng lẽ, là nói Ngân Kiêu?

“Ách, sư thúc, ngươi là nói, Ngân Kiêu?” Tiểu Tiểu hỏi..

Ôn Túc ánh mắt lại biến trở về vẻ thanh lãnh ngày thường, “Tên đạo tặc này võ công cao cường, làm việc quỷ dị, không thể không phòng. Huống chi, trong lúc đó ân oán của ngươi và hắn, cũng chưa giải quyết xong, không phải sao?”

“…” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, không nói gì.

“Tuy nhiên, ngươi yên tâm. Võ nghệ của hắn hẳn là đứng dưới ta, không đủ gây sợ hãi.” Mi tâm Ôn Túc hơi nhíu, “Ta lo lắng , là chuyện khác…”

“Chuyện gì?” Tiểu Tiểu tò mò.

Ôn Túc ngước mắt, nhìn nàng, “Đêm qua, trong trấn này, có một cô nương mất tích.”

“A?” Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc.

“Vì chuyện Lăng Du, ta cũng bảo các đệ tử ở trấn trên hỏi thăm qua. Chuyện cô nương mất tích, trong trấn này cũng không quá ngạc nhiên. Đặc biệt…” Ôn Túc dừng một chút, “Tê Vũ sơn trang.”

Tiểu Tiểu nghe xong, trên lưng bắt đầu rét run . Không sai, Nhạc Hoài Khê từng nói với nàng, trong trang này thường có chuyện tỳ nữ bị mất tích. Không nghĩ tới a, thế nhưng thực sự có chuyện này!

“Đêm qua vừa có cô nương mất tích, hôm nay trong Tê Vũ sơn trang liền nhận được Linh Vũ của Ngân Kiêu, không khỏi trùng hợp quá mức…” Ôn Túc thở dài, “Võ nghệ của ngươi không tốt, nếu như thực sự gặp phải kẻ xấu, sợ là không có cách nào tự bảo vệ mình.”

Tiểu Tiểu nghe nghe, lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cô nương vì sao mất tích, nàng là không biết. Tuy nhiên, Linh Vũ của Ngân Kiêu, là do chính tay nàng cắm lên. Hai chuyện này, căn bản là không có liên quan a… Không nghĩ tới, nàng tùy tiện làm chút chuyện, cũng hại nhiều người lo lắng như vậy a. Nếu hiện tại nàng nói cho Ôn Túc, hắn nghĩ sai hoàn toàn rồi, không biết Ôn Túc có phải sẽ cho nàng biết tay ngay tại đây hay không nữa… Ân… Vẫn là không nói ra thôi…

“Sao vậy?” Ôn Túc thấy nàng ngẩn người, nhíu mày mở miệng.

“Ách?” Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần, nói, “Tiểu Tiểu vô dụng, hại sư thúc phải quan tâm …”

Ôn Túc đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, mở miệng nói, “Ngươi cũng biết không nên làm cho ta quan tâm. Chuyện Liêm gia công tử kia, ngươi tính toán như thế nào? Ta nghe đệ tử hồi báo, hắn là với ngươi cùng nhau vào… Một kẻ ăn chơi trác táng, lại hạ mình đi làm gia đinh, căn bản không hợp lí.”

Tiểu Tiểu gật gật đầu, không nói chuyện.

Ôn Túc thấy nàng không đáp, có chút tức giận, mở miệng nói, “Thế nào, ta nói không đúng sao?”

Tiểu Tiểu sợ hãi lui lại mấy bước, vẫn không đáp như cũ.

“Ngươi…” Ngữ khí Ôn Túc lạnh lẽo, “Ngươi, thích hắn rồi?”

Tiểu Tiểu cả kinh, vội vàng trả lời, “Không có không có!”

Ôn Túc lạnh lùng nói, “Không có là tốt nhất. Ngươi nên nhớ kỹ, hắn là chó săn của triều đình, cùng Đông hải ta thế bất lưỡng lập, sao lại có thể thật tình với ngươi chứ. Cho dù như thế nào, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng.” Hắn dừng một chút, mở miệng, “Ngươi đi xuống trước đi, cẩn thận suy nghẫm lời sư thúc nói.”

“Nga…” Tiểu Tiểu xám xịt lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng, sau đó, thở dài.

Ai, có cần hung dữ như vậy hay không a? Cũng chỉ là lúc trả lời có chút do dự thôi mà. Ân, tuy rằng là sư thúc, nhưng nếu thật sự đi theo hắn, chỉ sợ ngày sau còn phải chịu tội dài dài. Cái gì mà Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo chứ, quy củ nhiều như vậy, cửa vào cao quá đó!

Mặc kệ nó! Đợi đến khi lấy được ngân châm ra, sư thúc cái gì cũng đừng mơ tưởng sẽ tìm thấy nàng! Hừ, Tả Tiểu Tiểu nàng lập chí làm người xấu, khi sư diệt tổ cũng là chuyện xấu. Huống chi, người nàng khi là sư thúc, sợ cái gì? !

Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, trái lại tự gật đầu. Nàng cười cười, nhẹ nhàng rời đi.

Ai, đều do số nàng không tốt, tự dưng chọc được cái loại sư thúc khó chơi này. Tuy nhiên, thật quá khéo, chuyện Ngân Kiêu và chuyện cô nương mất tích có thể đến cùng một lúc. Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, đột nhiên dừng chân lại… Ngân Kiêu, cô nương mất tích. Tối hôm qua, nàng lúc nàng cắm Linh Vũ vào, có nhìn thấy một tên hắc y nhân, trên lưng vác một cái bao tải. Lại nói tiếp… Trong cái bao tải kia, rốt cục là đựng cái gì?

Tiểu Tiểu nghĩ tới cái gì, toàn thân cứng đờ…

“Không phải chứ… Nguy hiểm như vậy?”