Thẩm Không châm một điếu thuốc.
Làn khói trăng trắng như thể tơ lụa thay đổi thất thường lượn lờ trải dải lên tận trời đêm cao cao, đốm lửa đỏ rực lập lòe giữa hai ngón tay anh hệt con mắt mơ hồ lẳng lặng rình rập trong bóng tối đen kịt sâu xa.
Thẩm Không ngậm cái đầu lọc trong miệng, hút nhẹ một hơi.
Vị nicotin cay nồng và khó chịu trượt vào cuống họng, xoay tròn một vòng trong phổi rồi lại bị phả ra, hóa thành sương mù tiêu tán, chầm chậm tản mạn giữa không khí lạnh lẽo khô ráo.
Thuốc lá bắt lửa tỏa sáng rực rỡ làm đường nét gò má khắc sâu của anh nhuộm một chút hơi người.
Cửa sổ mở rộng, gió đêm thổi đến từ phía xa, thổi tung rèm cửa thành một đường cong mềm mại.
Thẩm Không để chân trần, bó gối ngồi bên cửa sổ, híp mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Dường như thân hình anh đang bị phân cách rõ ràng sắc bén. Bên này là vực sâu lạnh lẽo, bị bầu trời sao lấp lánh và bóng tối vô cùng khuấy thành một vòng xoáy thật sâu, gió lạnh chầm chậm dâng lên từ đáy vực làm mái tóc của anh bay bay. Bên kia là căn phòng xa lạ, đồ đạc xa lạ và chủ nhà không biết họ tên.
Thẩm Không hơi nghiêng mặt nhìn về một phía trong phòng.
Tuy đồ đạc trong phòng đã bị bóng tối bao trùm hết nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ và một góc giường thôi, nhưng tiếng hít thở đều đều phát ra giữa sự im ắng đã tiết lộ sự tồn tại của một người khác ở đây.
Thẩm Không híp mắt khó lường, lẳng lặng phả ra một vòng khói, nhưng đôi mắt lại có sự dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện.
Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh cơ học xì xì quen thuộc, dòng điện không ngừng dao động làm âm thanh bị đứt quãng nghe có vẻ hơi xa xôi:
“Tích, phát hiện dao động không rõ đã biến mất, uốn nắn viên có xác định trở về không gian hệ thống chính không?”
Thẩm Không nhẹ nhàng phủi bụi một cái, ngửa đầu dựa vào vách tường, đường cong hàm dưới nhấp nhô lên xuống kéo dài vào trong cổ áo. Anh không trả lời luôn, chỉ nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng.
Âm thanh hệ thống nghe hơi gấp gáp, hỏi lại ngay sau đó:
“Uốn nắn viên có xác định trở về không gian hệ thống chính không?”
“Sao lại phải hỏi tao?”
Thẩm Không ngậm đầu lọc trong miệng, biểu cảm hơi bất cần đời: “Mày từng hỏi ý kiến của tao trước khi dịch chuyển à? Sao lần này đột nhiên lại đổi tính thế?”
Hệ thống im thin thít.
Tiếng dòng điện xì xì nhỏ bé vẫn vang vọng bên tai Thẩm Không cho thấy nó chưa offline.
Thẩm Không nửa rũ mắt: “Mày không nói thì để tao nói. Khi chúng mày dịch chuyển tao vào thế giới này thì nó cũng đã từ từ thoát ly khỏi sự kiểm soát của chúng mày. Ban đầu chúng mày có thể đóng vai Thượng Đế nhưng giờ lại từ từ bị bài xích ra khỏi những thế giới mà trước kia chúng mày chỉ coi như sách vở. Hiện tại quyền quyết định không còn trên tay chúng mày, đúng không?”
Trước khi anh bị dịch chuyển vào thế giới này, những thế giới nhỏ ban đầu phát triển từ tiểu thuyết dần dần không cho uốn nắn viên từ thế giới cấp cao tiến vào, cho nên mới khiến phòng làm việc phải thu nạp nhân vật từ tiểu thuyết cấp thấp khác, ký kết hợp đồng tạm thời với bọn họ để họ tiến vào thế giới nhỏ hoàn thành nhiệm vụ.
Qua thời gian lâu như vậy, Thẩm Không có thể cảm nhận hết sức rõ ràng, sức cưỡng chế sửa chữa của tuyến thế giới đang yếu dần.
Khi anh mới tiến vào thế giới này, sức cưỡng chế sửa chữa của tuyến thế giới còn có thể vượt qua thường thức và vật lý. Sau khi anh xác nhận rõ bọn bắt cóc đã mất đi năng lực chiến đấu, nó còn có thể bò lên bắn bù Hàn Lệ. Không chỉ trên lẽ thường, ngay cả trên logic cũng không thể giải thích được. Mục đích duy nhất là mạnh mẽ kéo tuyến thế giới về cốt truyện ban đầu. Nhưng thời gian trôi qua, Thẩm Không không hề chấp nhận tác phong sắp xếp bậy bạ của hệ thống, còn xảy ra thay đổi liên tùng tục. Nhưng đến tận cuối cùng, cho dù Thẩm Không thay đổi cốt truyện rất lớn, cái sức cưỡng chế từng xuất hiện hồi đầu không tạo ra hiệu quả giống lần thứ nhất nữa.
Những thế giới nhỏ vốn thuộc về phòng làm việc không ngoan ngoãn nghe lời mà dần dần phát triển và phong phú hóa quỹ tích vận hành của mình, thậm chí còn từ từ thoát khỏi sự kiểm soát, tự tạo thành một thể.
Thẩm Không: “Hay tao có thể mạnh dạn đoán rằng cái gọi là “tuyến thế giới” hay “cốt truyện” chính là tuyến tiêu chuẩn cơ bản để thành lập thế giới nhỏ. Câu chuyện mỏng manh máu chó và giả thiết nhân vật của chúng nó đều dựa cả vào cái gọi là cốt truyện ban đầu của tiểu thuyết, làm chúng nó phi lý. Có lẽ thế giới này tiếp thu hết là vì nó còn là học sinh non nớt và thiếu sót nên chỉ có thể dựa vào sự phát triển của tuyến tiêu chuẩn cơ bản bị họ trồng vào từ ngày đầu thành lập. Nhưng nó đang tự hoàn thiện và tự sửa chữa theo sự vận hành và phát triển. Tuyến tiêu chuẩn cơ bản trăm sai nghìn hở ban đầu không thể áp dụng được nữa, nó đang dần dần tiến hóa theo hướng logic hợp lý hơn.”
Thẩm Không thư thái dựa vào tường, nhìn chằm chằm bầu trời đêm trầm tĩnh vô tận, từ tốn thuật lại suy đoán của mình.
Suy nghĩ của anh rõ ràng mạch lạc:
“Loại tiến hóa này tuyệt đối không thể xuất hiện trong thời gian quá ngắn, nó cần đầy đủ thời gian để tiếp thu kinh nghiệm, từ từ sinh ra ý chí thế giới của chính mình, cộng với việc phòng làm việc chúng mày tạo mô hình kinh doanh kiếm tiền nhờ trải nghiệm nhập vai và phát sóng trực tiếp. Nên tao có một giả thuyết, mỗi thế giới trong tay chúng mày đều bị sắp xếp lại không chỉ một lần nhỉ?… Kể cả cái thế giới tao từng sống nữa, đều là tiểu thuyết thực thể hóa trong mắt chúng mày, còn chúng mày là người đứng xem cũng như là Thượng Đế cao quý. Giống một cuốn tiểu thuyết ấy, khép lại một lần rồi đọc thêm một lần, một người đọc xong thì cho người thứ hai mượn — Tất cả mọi người trong thế giới đều là công cụ giải trí của chúng mày. Tuy nhiên chúng mày không ngờ, tuyến thế giới có thể thiết lập lại, cốt truyện và nhân vật có thể kéo về điểm ban đầu, nhưng chính thế giới sẽ ghi nhớ mọi thứ.”
Sau khi dịch chuyển đến phòng làm việc, khoảng thời gian đứng dưới vô số camera, Thẩm Không vẫn suy tư vấn đề này.
Khi anh đang bị quan sát và phỏng đoán thì anh cũng đang lẳng lặng quan sát và suy đoán đối phương. Anh im lặng và tỉnh táo phân tích con quái vật khổng lồ nắm tính mạng của mình trong tay, thông qua cách vận hành phòng làm việc cố ý hay vô tình bại lộ trước mặt anh, suy nghĩ phán đoán cơ chế hoạt động ẩn giấu thật sâu dưới bề ngoài bình lặng sau đó ghép những mảnh vỡ đó vào với nhau trong lòng, cuối cùng hình thành một chuỗi logic hoàn chỉnh có thể tự bào chữa cho mình.
Đầu bên kia màn hình.
Người điều khiển chính im lặng nhìn chằm chằm hình ảnh camera truyền đến, rìa ảnh loang lổ bào mòn, rất nhiều bông tuyết nhấp nháy trên màn hình như là đang gặp sự cố tín hiệu vậy. Hình ảnh chuyển động chậm hơn âm thanh nửa nhịp. Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp loại tình huống tiếng hình không đồng nhất này kể từ khi nhậm chức đến nay, nhưng giọng nói của đối phương vẫn truyền qua loa một cách rõ ràng. Giờ phút này, nhân vật vốn đang ở trong tiểu thuyết không gian cấp thấp lại làm hắn ta phải ớn lạnh cả người.
Nhưng hắn ta cũng bó tay chịu chết rồi.
Vì hành động tự sát cực đoan đột ngột của Hàn Lệ đe dọa quỹ đạo của toàn bộ thế giới nhỏ nên đã tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến phòng làm việc buộc phải đưa bản thể của Thẩm Không đến đến thế giới nhỏ. Lần này thậm chí bọn họ còn chưa kịp tìm kiếm thân phận tạm thời cho anh nữa. Bây giờ khả năng can thiệp của bọn họ với thế giới nhỏ đã dần dần suy yếu, có thể xem được hình ảnh và âm thanh bên trong đã là kết quả tốt nhất mà toàn bộ phòng làm việc phải tăng ca mấy ngày mới có thể có được. Giờ điều hắn ta sợ nhất là liệu đối phương có thể phát hiện một chuyện khác không…
Như để xác nhận suy đoán của hắn ta, lúc này giọng nói phát ra từ loa trong phòng điều khiển chính của người đàn ông kia vẫn bình tĩnh, lý trí, mạch lạc, nhưng lại giống hệt cái lưỡi rắn đang chậm rãi trườn lên lưng hắn ta:
“– Hơn nữa, dựa theo ấn tượng của tao, chỉ cần nhiệm vụ thất bại thì hợp đồng tạm thời của tao với phòng làm việc sẽ hết hiệu lực, đúng không?”
“Tao chưa chấp nhận hợp đồng dài hạn mà chúng mày đã đưa tao về thế giới này lần nữa…”
“Như vậy, giữa chúng ta đã không còn sự ràng buộc của hợp đồng, đúng không?”
Giọng nói vô cảm của đối phương như là con dao phẫu thuật lóe lên ánh sáng bạc, rạch da thịt ra một cách chính xác, cắt cổ họng và dây thần kinh, vạch trần sự thật của Senbai:
“Sao chúng mày lại hỏi tao câu hỏi này chứ?”
” “Uốn nắn viên có xác định trở về không gian hệ thống chính không?”… Chậc.” Thẩm Không nhàn nhạt lặp lại một lần rồi lạnh lùng cười nhạo. Tiếng tặc lưỡi khe khẽ kia xuyên qua loa, truyền thẳng vào phòng điều khiển chính làm người ta phải lạnh hết cả xương sống.
“Tình huống bây giờ đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của chúng mày từ lâu, chúng mày căn bản là không thể đưa tao ra khỏi thế giới này nữa. Lí do chúng mày hỏi tao câu này chỉ là để livestream thôi.”
“Dựa theo thông tin tao thu được từ thế giới của chúng mày, hình như cái livestream này của tao rất được chào đón ở đó mà. Chúng mày cho tao sự lựa chọn này là muốn thấy tao chọn ở lại vì “yêu” nhỉ? Sau đó thì sao? Tiếp tục giám sát à? Bảo đảm cái kênh livestream này được duy trì?
Thẩm Không từ tốn nói, chữ nào chữ nấy sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Người điều khiển chính nhìn chằm chằm màn hình điểm bông tuyết lấp lánh, đột nhiên ngơ ngác chú ý đến việc môi Thẩm Không đang chuyển động — Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn đối thoại với hệ thống trong đầu nữa mà đã nói hẳn ra –!
Cho dù là lời uốn nắn viên nói với hệ thống trong đầu hay thật sự nói ra khỏi miệng đều được báo cáo lại một cách trung thực, nhưng khán giả xem livestream chỉ có thể nhìn thấy, nghe thấy những gì uốn nắn viên nói lên từ miệng. Nhưng vì dữ liệu hình ảnh bị lùi lại và “giả thiết” của Thẩm Không quá tỉ mỉ chi tiết nên người điều khiển chính bị rối, không chú ý đến việc anh nói suy đoán ra khỏi miệng từ lúc nào —
Mồ hôi rịn ra trên thái dương người điều khiển chính, hắn ta hoảng loạn bật dậy khỏi chỗ ngồi, giọng nói run rẩy, thậm chí còn hơi lạc tông:
“Nhanh! Đóng livestream! Cắt nguồn dữ liệu!”
Nhưng quá muộn rồi.
Tất cả đã bị phát thẳng ra ngoài.
Hồi trước lúc công ty nghiên cứu phát minh khoa học và cho ra thị trường, trọng tâm quảng cáo là “Trải nghiệm nhập vai chân thực an toàn, không có rủi ro”. Tất cả khán giả đều coi trải nghiệm bán hàng và livestream của họ như một thế giới ảo, một cuốn tiểu thuyết, đều là giả, mọi nhân vật và bối cảnh môi trường trong đó được xây dựng từ chữ viết của thế giới bọn họ, nên không hề có cảm giác tội lỗi khi xem chúng.
Bọn họ cố tình che giấu, dìm sự việc thế giới nhỏ bài xích người trong thế giới cấp cao tiến vào, lấy danh nghĩa mở hình thức kinh doanh mới để cắt đứt quá trình tham gia trải nghiệm nhập vai. Những uốn nắn viên họ đưa vào thế giới nhỏ đều là nhân vật trong tiểu thuyết được livestream để thu hút khán giả. Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật viên của bọn họ phải tăng ca liên tục để kết nối lại và duy trì thế giới nhỏ, cố gắng thông đường giữa hai thế giới.
Thật ra Thẩm Không là được bỏ phiếu bầu chọn ra.
Bản thân anh là nhân vật rất nổi tiếng cũng như là một trong những đối tượng được chào đón tán tỉnh nhất ở một trong những thế giới nhỏ. Lần này bị đưa vào một thế giới nhỏ khác, giao lưu với một nhân vật phản diện nổi tiếng khác làm lượng người xem cái livestream chỉ để che dấu tai mắt này tăng vọt, cả giá cổ phiếu của công ty cũng tăng mạnh theo nên người điều khiển chính mới quyết định:
Giữ Thẩm Không lại, cho anh ký hợp đồng làm nhân viên chính thức với phòng làm việc, đồng thời mở ra hạng mục giải trí kiểu mới: cho nhân vật trong các thế giới khác nhau tương tác.
Không ngờ hai nhân vật ở thế giới cấp thấp này lại có ý thức chống lại. Khuynh hướng tự hủy của Hàn Lệ trực tiếp làm trục cốt truyện của thế giới tan vỡ hoàn toàn, còn Thẩm Không lại tìm được sơ hở trong tầng tầng mưu kế do công ty bày ra để đào thoát, thậm chí còn ảnh hưởng ngược về phía lợi ích thật sự của công ty đang nằm ở thế giới cấp cao mà lẽ ra không có tổn thất gì.
— Đáng sợ nhất là số người xem kênh livestream đã tăng lên cao nhất trong lịch sử vì trước đó là thời khắc quan trọng để hai người thổ lộ tình cảm thật sự.
Người điều khiển chính chán nản ngã ngồi trên ghế, cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ sớm.
Hắn ta gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng ngày mai.
Vô số phương tiện truyền thông nhìn chằm chằm công ty bấy lâu nay mà nghe tin thì sẽ hành động ngay lập tức giống hệt con cá mập đánh hơi thấy mùi máu tanh, cố gắng cắn xé một miếng thịt trên người họ một cách dồn dập. Cuối cùng những tổ chức nhân quyền để mắt đến cũng có cớ lấy ngòi bút làm vũ khí với công ty. Còn những đối thủ cạnh tranh mang ý đồ xấu sẽ đục nước béo cò, muốn cướp giật nhiều thị phần trong tay bọn họ hơn…
Mà đáng sợ nhất là những người ủng hộ họ.
Những người tiêu dùng nghĩ họ chỉ đang tìm thú vui trong thế giới ảo phải chịu gánh nặng đạo đức nặng nề vì họ, chắc chắn sẽ tự xưng là nạn nhân rồi đi công kích công ty để tự an ủi bản thân, lơ đi chuyện họ tò mò mới đề cao cái sản nghiệp này. Đám fans nhân vật còn phản ứng dữ dội hơn, dù gì thì không ai muốn những nhân vật mình thật lòng yêu thích trở thành người thật bị công ty nghiền ép kiểm soát hết. Tình yêu và sự cổ động của bọn họ đối với nhân vật sẽ chuyển hóa thành sự thù hận vô cùng với công ty.
Làm cái đích của nhiều thế lực và đối tượng trút giận của người tiêu dùng, công ty chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Người điều khiển chính tuyệt vọng nhắm mắt lại. Dù sao thì hắn ta cũng chỉ là nhân viên cấp cao quan sát giám sát và điều khiển thế giới nhỏ thôi, đối mặt với nguy cơ to lớn đe dọa toàn bộ công ty, hắn ta thật sự không có khả năng ứng phó.
Hắn ta hít sâu một hơi, ấn vào nút cảnh báo trên bàn.
Con trỏ tượng trưng cho nguy cơ cao nhất nhấp nháy sáng lên, đây là lần thứ hai nó sáng lên kể từ khi công ty thành lập đến giờ.
Một lần vì Hàn Lệ, một lần vì Thẩm Không.
Toàn bộ trung tâm điều khiển trắng xám đều bị ánh sáng đỏ rọi sáng, kể cả màn hình khổng lồ gần như che kín vách tường trước mặt người điều khiển chính.
Tuy đã ngắt livestream nhưng hình ảnh trong màn hình cao nhất vẫn không biến mất.
Trong màn hình tràn ngập bông tuyết, Thẩm Không vẫn mang biểu cảm hờ hững, không hề hay biết mình vừa làm ra hành động khiếp người gì, cứ như là ban nãy mình chỉ phủi chút bụi bẩn hay thổi tan mây nổi thôi ấy.
Anh bóp tắt đầu thuốc lá, rũ sạch tàn thuốc trên quần áo rồi thả đôi chân dài cong cong xuống, đi vào trong bóng tối.
Thẩm Không đứng bên giường, đôi mắt đã quen với bóng tối từ lâu hơi nheo lại, rũ mắt nhìn chằm chằm đường nét nhô lên trên giường. Hơi thở của đối phương vẫn vững vàng đều đặn như là không bị anh đánh thức vậy, nhưng Thẩm Không biết, mình vừa lên tiếng Hàn Lệ đã tỉnh lại ngay lập tức rồi.
Điều này làm anh nhớ lại chuyện xưa kia.
Trong phòng ngầm dơ bẩn nồng nặc mùi nước khử trùng, Hàn Lệ vừa giải phẫu xong đang nằm trên giường, thuốc mê chưa hết tác dụng, gương mặt nhỏ trắng bệch như ráp trải giường. Lúc ấy hắn còn chưa kiểm soát được tần suất hô hấp và động tác cơ thể, vừa bị Thẩm Không đụng vào đã lộ ra là mình đã tỉnh.
Đây là lần thứ hai hắn giả vờ ngủ trước mặt Thẩm Không.
Lần trước, Thẩm Không xốc chăn mền hắn lên.
Lần này, Thẩm Không bò lên giường, ôm cả Hàn Lệ và chăn vào trong lòng.
— Sự thật chứng minh, trình độ giả vờ ngủ của Hàn Lệ chẳng tiến bộ tí gì sau hai mươi năm.
Trong tích tắc bị đụng vào, sự bình tĩnh của Hàn Lệ bị đâm thủng hệt như bong bóng xà phòng, sự ngốc nghếch chân thực lộ ra ngay lập tức, luống ca luống cuống trong lòng Thẩm Không, cả người cứng ngắc.
Trong bóng tối, Thẩm Không tiếp xúc với làn da lộ ra bên ngoài của đối phương, nóng rẫy y hệt lồng hấp.
Gồng cứng người như là đang căng thẳng về điều gì đó vậy.
Thẩm Không đặt cằm mình lên hõm vai Hàn Lệ, giọng nói trầm thấp mang theo hơi nóng phả vào sau tai hắn: “Thật ra em đã nghĩ xong đường lui từ sớm, đúng không?”
Hàn Lệ là chiến lược gia bẩm sinh.
Cho dù là chôn tuyến, bày binh bố trận hay thu lưới đều cố gắng nhìn thấu trăm nước nghìn bước của đối thủ, tính hết cơ quan, không hề sai sót.
Hắn luôn luôn là người khôn khéo và điềm tĩnh, bày thiên la địa võng, đi tận cờ hiểm chỉ để kéo Thẩm Không về thế giới này một lần nữa, nên càng không thể nào sắp xếp nước cờ chết cho mình được, tránh được đáp ứng nguyện vọng xong thì bọn họ rơi vào hoàn cảnh không dùng được ai, không đi được đâu.
Hàn Lệ nghĩ ra làm sao để chết thì tất nhiên nghĩ ra làm sao để sống.
Hơi thở của Thẩm Không bao phủ Hàn Lệ, làm hắn không thể giả vờ ngủ nữa.
Hắn bối rối cứng người, vô thức duỗi tay nắm lấy cánh tay đang nằm ngang hông mình của Thẩm Không. Đầu ngón tay Hàn Lệ lạnh lẽo và run rẩy, giọng điệu yếu ớt nhưng vẫn cố gắng trấn định:
“Không phải em cố tình lừa anh đâu… Chỉ là em…”
Chỉ là hắn…
Đang sợ hãi.
Hắn sợ sau khi nguy cơ được giải trừ thì Thẩm Không sẽ xoay người rời đi không chút lưu luyến, mất tăm mất tích như trước.
Vậy nên Hàn Lệ tiếp tục che giấu, chỉ dám ôm lấy ước mơ nhỏ bé, hy vọng trước khi nguy cơ bị giải trừ có thể giữ Thẩm Không ở lại lâu hơn một chút, hơn một chút nữa…
Hắn thấp thỏm đặt mình bên bờ vực thẳm nhưng lại chẳng biết cuối cùng có thể níu lấy đối phương trong một khoảnh khắc không.
Trái tim Thẩm Không chợt mềm nhũn.
Anh trở tay nắm chặt ngón tay Hàn Lệ, nhẹ nhàng động viên:
“Suỵt, tôi biết.”
Thẩm Không siết chặt vòng tay rồi cúi đầu đặt một nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng vào gáy Hàn Lệ.
Hàn Lệ run lên một cái như thể bị bỏng.
Nhất thời hắn hơi bối rối.
Cứ như là một người đang đói bụng đột ngột bị cái bánh ga tô to bự đập trúng đầu, bảo bối nhiều năm khao khát đột ngột bị nhét vào vòng tay, bề ngoài lấp la lấp lánh chiếu sáng gương mặt ngạc nhiên hoảng sợ của hắn, luống ca luống cuống, không dám dùng sức, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Vành mắt Hàn Lệ chợt đỏ bừng rồi kiềm nén cắn chặt răng vào — Hương cỏ xanh cay đắng cỏ xanh hòa với hương sữa tắm cam chanh ngòn ngọt thơm ngát, được nhiệt độ cơ thể làm ấm, chầm chậm rót vào không khí quay xung quanh Hàn Lệ.
Phảng phất mỗi một lần hít thở là có thể lưu giữ một phần của đối phương trong cơ thể.
Hắn hô hấp trong sự lưu luyến và quý trọng như sợ là cướp lấy quá nhiều thì sẽ làm khoảng không bên người trở nên hoang vắng mất.
Thẩm Không kiên nhẫn hỏi:
“Vừa rồi có nghe thấy không?”
Hàn Lệ do dự một giây rồi gật gật đầu trong bóng tối.
“Em không có gì muốn hỏi à?”
Cho dù là anh lầm bầm lầu bầu cử động trong màn đêm hay lượng thông tin khổng lồ pha trộn trong mấy lời lẩm bẩm kia, e là đều làm lòng người tràn đầy nghi vấn, khó có thể tiêu hóa được.
Hàn Lệ lắc đầu một cái.
Lần này hắn không hề do dự.
Hàn Lệ nắm chặt cánh tay Thẩm Không, khó khăn nghiêng đầu trên gối, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh trong bóng đêm.
Giọng nói trầm khàn của hắn mang theo sự tin tưởng tuyệt đối: “Nếu anh muốn nói thì em sẽ nghe, không muốn nói cũng không sao cả, em không quan tâm.”
Cho dù sự tồn tại của anh là phi nhân loại hay siêu nhiên, việc anh đến là cố ý hay vô tình.
— Chỉ cần là anh, em đều chấp nhận hết.
Thẩm Không hiểu hàm ý của Hàn Lệ.
Anh thấp giọng cười một tiếng, lồng ngực rắn chắc khẽ rung rung theo tiếng cười của anh, hình như sự tê dại và run rẩy cũng truyền vào người Hàn Lệ mất rồi:
“Bao giờ có thời gian thì anh sẽ nói cho em nghe.”
… Đây là một lời hứa.
Một lời hứa chứa đựng tương lai và độ khả thi vô hạn.
Hàn Lệ cũng hiểu.
Trong bóng tối im lặng mênh mông, cũng không biết là ai áp sát trước, hai đôi môi nóng bỏng dán vào nhau, hơi thở ấm áp phả ra giữa răng môi, trán đụng trán, mũi sượt mũi, ngực áp ngực.
Một trái tim chầm chậm đáp lại nhịp đập của một trái tim khác.
Không cần phải nói hết mọi thứ.