Thẩm Không đứng dưới màn hình khổng lồ và vô số camera trôi nổi trên không, híp mắt lại, hai tay cắm trong túi quần. Trong không gian trắng toát bao la bát ngát, thân hình của anh như là một lỗ hổng trên màn hình vậy, đập vào mắt một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Đôi mắt của anh là màu xám trắng vắng lặng, lông mi cắt ngang tia sáng chiếu vào mắt trông như là dấu vết loang lổ trên sắt thép.
m thanh cơ học kia bắt đầu tiến hành đánh giá điểm đâu ra đấy:
“Điểm tiếp xúc đầu tiên: Uốn nắn viên không hoàn thành nhiệm vụ — Lấy sự ấm áp chữa lành vết thương của nhân vật mục tiêu, +0 điểm.
Uốn nắn viên ngăn cản chi dưới của nhân vật mục tiêu bị liệt, +500 điểm.
Uốn nắn viên không nghe trợ lý thông minh khuyên can, khăng khăng thay đổi tuyến thế giới tiếp theo, -5000 điểm.”
Theo âm thanh cơ học tự thuật, trên màn hình nhanh chóng phát sóng các đoạn cut ở điểm tiếp xúc đầu tiên như là đang phụ họa cho nội dung đánh giá.
Thẩm Không mắt điếc tai ngơ với âm thanh đang vang vọng trong không gian kia, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm hình ảnh và chữ viết nhanh chóng lướt qua màn hình khổng lồ trước mắt, ánh sáng liên tục thay đổi khắc lên gương mặt mang biểu cảm khó lường của anh, gần như không thể nắm bắt được cảm xúc lắng sâu dưới đáy mắt anh.
“Điểm tiếp xúc thứ hai: Uốn nắn viên đã hoàn thành nhiệm vụ — Dùng sự ấm áp chữa lành vết thương của nhân vật mục tiêu, độ hoàn thành nhiệm vụ: 30%, +300 điểm.
Uốn nắn viên không hoàn thành nhiệm vụ — Uốn nắn tam quan của nhân vật mục tiêu, +0 điểm.
Uốn nắn viên truyền dạy tam quan không đúng đắn cho nhân vật mục tiêu, -5000 điểm.”
Trên màn hình dừng lại ở cảnh Hàn Lệ đứng dựa vào vách tường trong cơn mưa to, bàn tay trắng bệch siết một cái gậy gỗ, Thẩm Không nhấc người đàn ông từ dưới đất lên, để gã đứng thẳng hơn, sau đó nở một nụ cười mỉm với Hàn Lệ: “Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn.”
Chữ viết trên màn hình lướt nhanh hơn trước những mấy lần, gần như là cái này chưa hiện hết đã bị cái tiếp theo đè lên làm người ta hoa hết cả mắt, không thể bắt lấy chút thông tin nào. Ngay sau đó, âm thanh cơ học kia dừng lại mấy giây mới tiếp tục đánh giá:
“Điểm tiếp xúc thứ ba: Uốn nắn viên đã hoàn thành nhiệm vụ — Lấy sự ấm áp chữa lành vết thương của nhân vật mục tiêu, độ hoàn thành nhiệm vụ: 50%, +500 điểm.
Uốn nắn viên đã hoàn thành nhiệm vụ — Uốn nắn tam quan của nhân vật mục tiêu, độ hoàn thành nhiệm vụ: 10%, +100 điểm.
Uốn nắn viên đã hoàn thành nhiệm vụ chính, +1000 điểm.
Uốn nắn viên tự ý để bại lộ thân phận, -5000 điểm.”
Âm thanh chẳng có tí cảm xúc gì quanh quẩn trong không gian trắng tinh rộng mênh mông:
“Tổng điểm của uốn nắn viên: – 12600. Quy trình đánh giá kết thúc.
Hiện đang tiến hành theo dõi và đánh giá thời gian thực tiếp theo trong thế giới này, điểm thưởng cao nhất là 1000 điểm.
Nếu kết thúc theo dõi và đánh giá thời gian thực tiếp theo trong thế giới này mà điểm của uốn nắn viên vẫn là số âm, thì phòng làm việc sẽ không cung cấp thân phận tạm thời cho uốn nắn viên số 0893 nữa, linh hồn của uốn nắn viên sẽ mất đi chỗ dựa.”
Cũng chính là cái chết.
Thẩm Không lạnh nhạt nghe, cau mày cứ như là chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy, phảng phất anh đã quen với cái chết lắm rồi ấy.
Chữ trên màn hình điên cuồng lướt qua, tàn ảnh nhanh chóng xẹt qua mắt anh, vô số camera lơ lửng giữa không trung chĩa ngay vào Thẩm Không, dường như toàn bộ không gian đều trở nên yên lặng. Đột nhiên, âm thanh kia lại vang lên: “Vì lượng lớn khán giả cầu xin và phản đối nên lần này quy trình đánh giá điểm của uốn nắn viên sẽ mở chức năng bình chọn cho khán giả.”
Hai vạch đỏ và xanh đối lập nhau đột nhiên sáng lên trên màn hình, cái nào cũng nhanh chóng dâng lên.
Màu đỏ là chết, màu xanh là sống.
Mấy phút sau, vạch màu xanh kia giành được chiến thắng tuyệt đối với phần lớn nước.
“Kết quả bình chọn đã đi ra, phòng làm việc quyết định tôn trọng sự lựa chọn của mọi người, bảo quản linh hồn của uốn nắn viên số 0893, hợp đồng tạm thời với phòng làm việc chuyển thành hợp đồng dài hạn, uốn nắn viên tạm thời số 0893 chuyển thành chuyên viên uốn nắn tam quan chính thức. Nhưng vì nợ quá nhiều điểm và có tiền sử không nghe theo mệnh lệnh nên phòng làm việc định quyết định giờ giấc và cách làm việc. Thời hạn hợp đồng do phòng làm việc đề ra và tất cả quyền giải thích hợp đồng thuộc về phòng làm việc.”
Là kết cục có hậu cỡ nào chứ.
Uốn nắn viên không mất đi tính mạng, phòng làm việc có lao công miễn phí, khán giả livestream cũng có đối tượng giải trí trong thời gian dài.
Phòng livestream vui sướng, tất cả mọi người đều rất hài lòng, trên màn hình hiện lên bao lời nói dui dẻ. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong không gian hoang vu rộng bao la:
“Tôi phản đối.”
Giọng nói không lớn nhưng một loại tính chất kỳ lạ đặc biệt nào đó ở trỏng làm cả livestream bất giác yên tĩnh lại, ngay cả những chữ nhanh chóng lướt qua trên màn hình cũng dừng lại trong giây lát.
Thẩm Không vẫn bình thản đứng dưới vô số camera đang chĩa thẳng vào mình, hai mắt híp lại, biểu cảm thờ ơ, ung dung tự tại lặp lại:
“Tôi phản đối.”
Toàn bộ phòng livestream đều nổ tung: “Anh ấy điên rồi à? Ảnh có biết từ chối hợp đồng chẳng khác nào đi chết không?”
“Hu hu hu đừng để tui thấy ảnh chết mà, tui rất thích hình tượng của uốn nắn viên này đó!”
“A a a a a a anh Thẩm tỉnh lại đi, chỉ ở trong thế giới của một tiểu thuyết thì có gì tốt chứ, trên thế giới có nhiều tiểu thuyết như vậy mà, em rất chờ mong cốt truyện của những thế giới khác sau khi anh tiến vào đó!!! Sẽ có nhiều người chết mê chết mệt anh hơn nữa!”
Dường như màn hình trước mắt đột nhiên bị một tấm màn phù kín, ngăn cách tất cả quang ảnh luân chuyển ở bên ngoài. Một giây sau, Thẩm Không nghe thấy một âm thanh sốt ruột vang lên bên tai mình. Anh nhận ra đây chính là âm thanh của trợ lý thông minh luôn bầu bạn với anh. Cuối cùng thì giọng điệu cơ học của hệ thống cũng hơi lên xuống:
“Uốn nắn viên, cậu làm cái gì thế? Vất vả lắm tôi mới tranh thủ được cơ hội này cho cậu đấy! Cậu chỉ cần ký kết hợp đồng chính thức với phòng làm việc là có thể tùy ý lựa chọn vô số thân phận tạm thời, trải qua vô số cuộc đời và thế giới. Cậu cũng có thể trở thành ngôi sao lớn ở những thế giới này nữa! Nếu nói đây là một cuốn tiểu thuyết lấy góc nhìn của cậu là chính thì quyển sách này có thể kéo dài đến mấy trăm nghìn chữ luôn đó. Chỉ cần cậu muốn chơi là có thể chơi tiếp, cậu còn không hài lòng chỗ nào chứ?”
Ngay cả lông mày Thẩm Không chẳng buồn động đậy:
“Mày còn nhớ tao đã nói gì với mày ở điểm tiếp xúc thứ hai không?”
“… Hả?”
Hệ thống nghẹn họng.
Thẩm Không kiên nhẫn nói tiếp:
“Tao đồng ý chấp nhận nhiệm vụ thua lỗ này của chúng mày không phải là vì sợ chết — Nếu tao quan tâm cái mạng này hơn thì tao đã về hưu từ sớm rồi.”
Hệ thống im lặng lại.
Thẩm Không chẳng hề quan tâm nó đang nín thinh, cứ bình thản ung dung nói tiếp: “Vào lúc đó, tao đã cho mày biết tao là người theo chủ nghĩa hưởng thụ cực đoan. Nhưng bây giờ tao phải nói cho mày một chuyện khác, tao căm hận việc bị người khác thao túng và kiểm soát, nhất là như bây giờ… bị giam cầm mọi lúc mọi nơi dưới sự giám sát thiên la địa võng⁽¹⁾?”
(1) Thiên la địa võng: Lưới giăng kín trên trời dưới đất
Anh giễu cợt: “Cút đi.”
Hệ thống không khuyên nữa, tấm màn che phủ màn hình khổng lồ lại bị nhấc lên, màn hình sinh động và vô số camera chĩa thẳng vào anh lộ ra trước mặt Thẩm Không một lần nữa.
Âm thanh vang vọng toàn bộ không gian kia lại cất lên: “Uốn nắn viên số 0893 có xác nhận từ bỏ cơ hội chuyển đổi hợp đồng không?”
Thẩm Không vẫn mang vẻ ngoài lười biếng, thờ ơ với tất cả mọi thứ:
“Xác nhận.”
“Quy trình đánh giá điểm kết thúc, hiện đang tiến hành theo dõi và đánh giá thời gian thực tiếp theo ở thế giới này, điểm thưởng cao nhất là 1000…”
Khi âm thanh rơi xuống, một biểu đồ khổng lồ hiển thị lên màn hình trước mắt. Đường màu đỏ thể hiện sự nguy hiểm nằm thẳng trung tâm biểu đồ, nó chính là đường cốt truyện ban đầu. Đường màu trắng thể hiện xu hướng số phận của nhân vật mục tiêu. Đường màu xanh thể hiện tam quan của nhân vật mục tiêu. Nếu ba đường này trùng nhau, thậm chí là tiếp tục đi xuống dưới thì có nghĩa là nhiệm vụ của uốn nắn viên đã thất bại, số phận nhân vật mục tiêu sẽ trở về ban đầu dưới sự ảnh hưởng của tuyến thế giới, thậm chí còn tệ hại hơn.
Nhưng một tình huống kỳ lạ đã xuất hiện.
Không ai biết vì sao tình huống như vậy lại có thể xảy ra.
Ban đầu, đường màu xanh uốn lượn kéo dài ngay phía dưới đường màu đỏ, thậm chí còn đi xuống phía dưới với tốc độ không thể ngăn cản nổi.
Điều này có nghĩa là nội tâm của nhân vật mục tiêu cực kỳ đen tối, thậm chí đã vượt qua thiết lập nhân vật phản diện tiêu chuẩn trong cốt truyện ban đầu, đến hạt nhân cũng bị kích nổ luôn đấy. Bom và loài người quay về với cát bụi cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng, trái ngược với nó, đường màu trắng thể hiện quỹ đạo số phận vẫn từ từ đi lên một cách chậm rãi. Ban đầu áp sát đường màu đỏ với khoảng cách nguy hiểm rồi được kéo lên càng lúc càng xa, càng lúc càng cao. Nếu phán định theo đường này thì cho dù là ông lớn phúc phận một phương làm hết từ thiện cũng không thể so sánh với hắn.
Chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Ngay cả âm thanh cơ học của phòng làm việc cũng phải im lặng.
Trái tim Thẩm Không đột nhiên thịch một cái, ngón tay vô thức nắm chặt — anh không ngờ yêu cầu mình thuận miệng nói trước khi đi…
… Hàn Lệ lại thật sự làm được.
Cho dù trong lòng hắn chứa đựng nhiều oán hận và vặn vẹo âm u hơn nữa cũng kìm nén ép buộc mình phải cật lực hướng thiện bằng lực ý chí kinh người.
Nhất thời Thẩm Không không thể miêu tả nổi cảm xúc của mình bây giờ. Cứ như là áo giáp sắt dày nặng cứng rắn bao bọc trái tim đột nhiên bị gõ rơi mất một miếng nhỏ vậy, một loại tình cảm bủn rủn và căng đau nào đó từ từ khảm vào trong đó. Phảng phất linh hồn bị súng đạn sắt thép máu tươi đánh bóng đến mức tê dại của anh đã hơi rung động rồi. Loại cảm giác xa lạ chưa từng xuất hiện trong ba mươi năm qua này làm anh hơi bối rối.
“Điều chỉnh tốc độ thời gian.”
Âm thanh cơ học vang lên bên tai.
Tốc độ kéo dài của hai đường kia được gia tăng rồi nhưng tình thế và phương hướng không hề thay đổi.
Đột nhiên, đúng lúc này, Thẩm Không nhạy cảm bắt lấy một dao động lạ thường nào đó. Tất cả đường nét trên màn hình bắt đầu run rẩy kịch liệt như là có một loại lực lượng không thể kiểm soát nào đó đã làm nó dao động mạnh mẽ. Ngay sau đó, không gian trắng toát Thẩm Không đang ở đột nhiên nhấp nháy ánh sáng đỏ chói mắt, còi báo động chói tai lập tức vang lên:
“Cảnh báo, cảnh báo, thế giới nhỏ A 528 mất kiểm soát, xin hãy điều khiển kịp thời!”
“Cảnh báo, cảnh báo! Thế giới nhỏ A 528 mất kiểm soát, xin hãy điều khiển kịp thời!”
Âm thanh cơ học kia vẫn vô cảm: “Phát hiện dao động vượt quá giới hạn, phá hủy thế giới nhỏ A 528 để ngăn ảnh hưởng đối với những thế giới khác.”
Thẩm Không chấn động trong lòng: “Chờ chút!”
Anh chưa nói hết đã nghe thấy còi báo động tiếp tục vang lên: “Phá hủy thất bại, thế giới nhỏ A 528 đã tránh thoát…”
Tất cả camera lơ lửng giữa không trung bắt đầu xoay vòng vòng. Thẩm Không gần như có thể nghe thấy chấn động thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, âm thanh cơ học vô cảm từ trước đến giờ cũng thay đổi thành khẩn cấp rõ ràng: “Cưỡng chế ngăn cản thoát ly!”
“Ngăn cản thoát ly thành công.”
Còn chưa kịp thở dốc thì còi báo động kia đã vang lên lần thứ hai: “Cảnh báo, cảnh báo! A 001, A 002… 3,200 thế giới nhỏ chịu ảnh hưởng của dao động, sản sinh ra dao động không ổn định, sắp mất kiểm soát, sắp mất kiểm soát!”
Màn hình trước mắt dần dần trống rỗng, quần chúng xem livestream vẫn còn mờ mịt không ngừng spam dấu chấm hỏi bên trên, rất nhanh, màn hình đã bị đóng lại.
Hiển nhiên, livestream kết thúc.
Những camera hình tròn trôi nổi ở giữa không trung vẫn xoay quanh, va chạm vào nhau gây ra tiếng dòng điện không ổn định. Thẩm Không đút tay vào túi, cảm thấy mới lạ nên cứ nhìn chằm chằm khung cảnh hỗn loạn và thú vị trước mắt, bộ dạng nhàn rỗi hóng chuyện không chê chuyện to đùng.
Âm thanh kim loại vang lên lần thứ hai trong không gian bao la bát ngát, chẳng hiểu sao lần này Thẩm Không có thể nghe được một chút cảm xúc tức phát điên trong âm thanh cơ học của nó:
“Tìm kiếm chuyên viên có thể cử vào thế giới nhỏ.”
— “Đã tìm kiếm xong, số lượng: 285 người.”
“Lựa chọn phương án tốt nhất.”
— “Đã lựa chọn xong, số lượng: 0 người.
Thế giới nhỏ mất kiểm soát sắp ngoài tầm kiểm soát, bài xích nhân viên ở thế giới cấp cao tiến vào, xin vui lòng chọn lại.”
Ngay sau đó là một khoảng im lặng, toàn bộ không gian chỉ có thể nghe thấy tiếng còi báo động đơn điệu chói tai và tiếng dòng điện phát ra khi camera va chạm. m thanh cơ học kia bất đắc dĩ vang lên: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
— “Mở rộng phạm vi tìm kiếm, số lượng: 1 người.”
[ Uốn nắn viên số 0893 ]
[ Đang dịch chuyển ]