Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 39: Một chén đã say




Tuy Thẩm Không biết góc độ ngồi bây giờ, đối phương chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình là cùng, nhưng trong lòng vẫn giật mình.

Anh thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhấp một ngụm rượu trong ly.

Chất lỏng màu đỏ tươi gợn sóng phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo dưới đèn, in bóng lên đáy mắt anh.

Tiếng ly chén va chạm náo nhiệt và tiếng cười nói ầm ĩ bên người như làn sương khói quẩn quanh người anh, như là dùng bông bịt kín mũi miệng và hai mắt anh, mang đến cảm giác mông lung mơ màng kỳ lạ.

Thẩm Không cả kinh, đột nhiên nhận ra được cái gì đó.

Hình như tửu lượng của thân thể này… không tốt lắm?

Anh uống không nhiều, chẳng qua là ỡm ờ uống nửa ly trong lúc mấy làn sóng cụng chén cạn ly xã giao thôi. Hơn nữa thể chất anh ngàn chén không say, cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, trước nay trên bàn tiệc chỉ có người khác uống say quắc cần câu chứ có bao giờ anh mới uống hai ngụm đã choáng váng đâu? Ngay cả thân thể của Trình Thần cũng uống được rượu, ai ngờ diễn viên này đắm chìm trong giới giải trí lâu như thế lại một chén đã say!

Thẩm Không giơ tay bóp bóp mũi mình, giương mắt nhìn chỗ Hàn Lệ ngồi vừa nãy, phát hiện ở đó trống không.

Anh nhíu mày.

Không ngờ mình vừa mất tập trung một tí Hàn Lệ đã rời đi, bây giờ tửu lượng của anh thụt lùi quá nhiều.

— Nhưng mà thật ra rời đi cũng tốt, nói cho cùng thì sau này vẫn còn cơ hội, tốt hơn là gặp nhau trong trạng thái này nhiều.

Thẩm Không lắc lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo một chút, sau đó đứng dậy dưới tình huống không quấy nhiễu đến những người khác, lén lút rời khỏi ghế.

Anh lơ tơ mơ tìm thấy WC, duỗi tay vặn vòi nước ra.

Dòng nước trong vắt ào ào đánh mạnh vào bồn rửa trắng tinh, giọt nước lạnh băng vỡ tan bắn lên mu bàn tay Thẩm Không đặt trong bồn, mang đến một tia lạnh lẽo thấu xương.

Anh cúi đầu vớt nước, đơn giản thô lỗ vỗ lên mặt mình hai cái.

Dòng nước mát lạnh nhanh chóng mang đi nhiệt độ trên da, Thẩm Không chớp chớp lông mi ướt dầm ướt dề, ngay lập tức cảm thấy đầu mình tỉnh táo không ít. Anh cứng rắn vuốt cái mặt ướt nước của mình một phát, rút hai tờ giấy lau khô tay rồi xoay người ra ngoài.

Hành lang im ắng, có luồng gió lành lạnh thổi từ cuối hành lang đến làm Thẩm Không không khỏi nghỉ chân tại chỗ một lát.

Anh hơi nheo mắt lại, làn gió thoảng qua mang đi hết hơi thở vẩn đục trong không gian ngột ngạt đi.

Chốc lát anh mất tập trung, cửa cuối hành lang đột nhiên bị kéo ra, một thân hình cao gầy tỏa ra khí lạnh đi đến. Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía trước, con ngươi sáng như sao đối diện với ánh mắt vừa chuyển của Thẩm Không. Trong khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt, hai người đều ngạc nhiên một lúc lâu.

Hàn Lệ…?

Tâm tư Thẩm Không nhanh chóng chuyển động, trên mặt treo lên nụ cười mỉm vô hại của Mạnh Minh Hiên, hơi sợ hãi chào hỏi:

“Chào giám đốc Hàn.”

Đôi mắt Hàn Lệ dừng lại trên người anh đôi mắt một lát, hờ hững “ừm” một tiếng rồi chống gậy bước tới.

Thẩm Không rũ mắt xuống, che khuất âm u tăm tối trong đó, hơi mím môi, ý đồ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình —

Phải biết là, thân thể Mạnh Minh Hiên này thật sự không kham được rượu, bây giờ đại não anh còn đang trong trạng thái bị cồn chi phối, không phải thời cơ tốt để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.

Khoảng cách giữa Hàn Lệ và anh dần dần rút ngắn lại, thời điểm hai người sắp đi ngang qua nhau, đột nhiên dừng bước chân.

Ánh mắt hắn ngừng trên người ngôi sao nhỏ đang cụp mi rũ mắt này, thu hết lông mi tóc mái ướt đẫm và gò má ửng hồng của đối phương vào đáy mắt.

Không biết vì sao, trong lòng Hàn Lệ hơi bực bội. Hắn thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Sao không đi vào?”

Thẩm Không do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng trả lời:

“Cảm ơn giám đốc Hàn quan tâm. Tôi chỉ là hơi chóng mặt nên ra đây để tỉnh rượu thôi.”

Hàn Lệ rũ mắt nhìn chằm chằm vào anh, không rõ vui buồn, bầu không khí sền sệt kỳ lạ lan tràn giữa hai người, làm người ta nghẹt thở.

Sau ngày gặp mặt Mạnh Minh Hiên, Hàn Lệ lập tức phái người đi tra xét chi tiết ngôi sao nhỏ này, từ lúc cậu ta tiến vào giới giải trí lăn lê bò lết đến nay không từ thủ đoạn để trèo lên trên, lại tới… thằng em trai trên danh nghĩa của mình tự cho là đã che giấu kỹ là phái người đi tìm, đi thuê cậu ta, sau đó sắp xếp cậu ta vào casting《 Tháp Quy Nguyên 》.

Ngón tay Hàn Lệ nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh gậy, bực bội trong lòng càng sáng rõ hơn.

Dường như trong trái tim đóng kín có thú dữ đang xông trái đánh phải, phẫn nộ kêu gào và ham muốn hủy diệt trong lồng ngực.

Anh không rõ tại sao Hàn Tử Trạc lại biết loại hình mình đang tìm kiếm, nhưng không thể không nói, lựa chọn của gã lần này đúng là đã làm hắn chú ý.

Ngọn lửa chờ mong nhỏ bé ban đầu lại bị tuyệt vọng lạnh lẽo như tro tàn dập tắt, khiến hắn cảm thấy cực kỳ… tức giận.

Nếu theo tác phong và thói quen ngày thường của Hàn Lệ, trước tiên hắn sẽ làm theo kế hoạch của Hàn Tử Trạc để đối phương thả lỏng cảnh giác, thả ra chút thông tin thật để tê liệt đối phương, sau đó thám tử sắp xếp bên người hắn sẽ trở thành quân cờ và cơ quan ngôn luận hắn có thể nắm giữ, tai mắt của Hàn Tử Trạc cũng thành rối gỗ hắn giật dây. Chuyện này đối với hắn quả thực là dễ như ăn cháo.

Suy cho cho cùng thì người có thân phận như hắn thì bao dưỡng ngôi sao nhỏ cũng không có gì to tát, ngược lại là đời tư lãnh đạm trong sạch của hắn trước kia càng không thể chấp nhận được.

Lại còn có thể phòng ngừa những người đó vắt hết óc tặng người lên giường hắn nữa, đúng là một công đôi việc.

Nhưng, không biết vì sao trong lòng luôn có loại cảm xúc kỳ lạ nào đó quấy phá làm hắn không thể chịu đựng được hướng đi tiếp theo — Có lẽ là sự tức giận đối với hàng giả, có lẽ là sự chán ghét đối với chính bản thân mình, cũng có lẽ là… trong lòng còn một tia mong đợi.

Cho nên hắn không làm gì hết.

Những động tác nhỏ đó của Bùi Tu Nhiên, cho dù là y đi tìm Mạnh Minh Hiên đối diễn hay là cố ý marketing trên Weibo, Hàn Lệ đều biết rõ.

Chung đụng nhiều năm như vậy, Hàn Lệ rất hiểu tính Bùi Tu Nhiên. Cố chấp và tài hoa hơn người mà người này có đều thành lập trên ích kỷ lẫn cực đoan. Y không quan tâm những người bên cạnh phải chịu tổn thương như nào, chỉ theo đuổi mỗi giá trị thực hiện trong cảm nhận của mình. Thành công trong cuộc sống trước kia của y đều không ngừng thành lập trên trình độ đạo diễn cao siêu và thiên phú lợi dụng dư luận để tạo độ hot.

Mà trọng trận marketing oanh oanh liệt liệt toàn mạng, Mạnh Minh Hiên không bối cảnh không tư lịch là người duy nhất bị cắn nuốt.

Hàn Lệ không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Sự im lặng giữa hai người duy trì rất lâu, lâu đến nỗi Thẩm Không vừa dùng nước lạnh mạnh mẽ đè men say xuống ngẩng đầu một lần nữa, thì trước mắt anh đã hơi váng vất, dường như tất cả bóng chồng đều bắt đầu nhảy múa chuyển động.

Thẩm Không dùng sức chớp chớp mắt, cảm thấy mình cần phải đánh nhanh thắng nhanh một cách sâu sắc.

Vì thế anh bèn quyết đoán đánh vỡ sự im lặng, tận lực bảo trì lý trí mở miệng nói:

“Cái đó, giám đốc Hàn, ngài không chuẩn bị trở về à?”

Hàn Lệ nhìn anh một cái thật sâu rồi trả lời: “Ừ, đi cùng đi.”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía trước. Thẩm Không âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cất bước theo sau Hàn Lệ, nhưng mới vừa đi được hai nước, cơn chóng mặt do cồn mang lại khó có thể ngăn cản nổi nhanh chóng dồn lên não. Anh chân nam đá chân chiêu, mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.

Nửa phút sau, Thẩm Không mới gọi về một tia lý trí trong trạng thái hỗn loạn. Anh phát hiện mình đang nằm trong lòng Hàn Lệ, hai cánh tay hữu lực của đối phương vòng qua eo anh, mùi đàn hương thanh đạm trên người đối phương quanh quẩn nơi chóp mũi. Thẩm Không duỗi tay đỡ lấy cánh tay Hàn Lệ rồi dùng một tay chống vào vách tường, đứng dậy rời khỏi lồng ngực đối phương.

“Xin lỗi.”

Hàn Lệ tỉnh bơ thu cánh tay mình về, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Không.

Đuôi mắt đối phương đỏ hồng, đôi mắt mèo hổ phách sáng lấp lánh, trông không hề giống với người ấy trong trí nhớ của mình.

Hàn Lệ vô thức đưa mắt sang chỗ khác, cảm giác bực bội trong lòng càng sâu hơn.

Mạnh Minh Hiên này không những đi theo hắn từ trong tiệc tối ra rồi tạo cuộc gặp mặt tình cờ, mà còn diễn tiết mục nhào vào trong ngực nữa, quá tâm cơ.

Đôi mắt đen nhánh chứa băng lạnh của anh hiện lên ý vị trào phúng, hơi hơi cong môi lên nở một nụ cười mỉm:

“Cậu muốn đi theo tôi đến vậy sao?”

Cú ngã vừa rồi làm men say dâng lên cao hơn, loại cảm giác chưa từng xuất hiện sau khi trưởng thành quá xa lạ với Thẩm Không, dường như đại não bị quấy thành hồ nhão, trong đầu toàn là tiếng nổ vang làm anh không thể nào tập trung được.

Thẩm Không dùng một tay đỡ cái trán mơ màng, một tay chống vách tường bên cạnh, tiêu hóa hơn nửa ngày mới nghe rõ câu hỏi của Hàn Lệ, nhưng thần kinh đờ đẫn lại làm anh không cân nhắc ra ý vị sâu xa trong đó:

“… Cái gì?”

Ngón tay Hàn Lệ điểm nhẹ lên đỉnh gậy chống, trong biểu cảm lạnh nhạt mang theo sự ngả ngớn: “Sao bây giờ lại bắt đầu giả vờ nghe không hiểu?”

Hắn nhấc chân tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu nhỏ lại. Hắn dùng ngón tay lạnh như băng bóp chặt cằm Thẩm Không, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da nóng bỏng nhẵn nhụi của đối phương, hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp, đôi mắt thâm thúy, giọng nói trầm thấp và triền miên: “Cậu có muốn đi theo tôi không?”

Nếu Hàn Tử Trạc đưa tiếng nói và nhược điểm của gã làm tai mắt vào trong tay hắn thì cần gì hắn phải từ chối chứ?

Hàn Lệ vô thức bỏ qua cáu kỉnh và phiền muộn trào dâng trong lòng mình trong lòng, nơi sâu xa dưới đáy mắt là một mảnh âm lệ lạnh nhạt.

Thẩm Không chớp chớp mắt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A! Bao dưỡng phải không?”

Hàn Lệ: “…..”

?

Thẩm Không nắm lấy tay Hàn Lệ: “Được chứ.”

Hàn Lệ: “…..”

???

Thẩm Không giơ tay khoác cổ Hàn Lệ như anh em tốt, đè toàn bộ thân mình nặng nề lên người đối phương: “Cho nên là tôi có thể hưởng thụ hết chỗ tốt khi được bao dưỡng mà trên mạng nói phải không?”

Hàn Lệ cảm giác đầu óc mình hơi hỗn loạn, hắn mím mím môi: “Nên?”

Thẩm Không nghiêm túc tự hỏi một phút, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Lệ, mồm miệng nói rõ ràng rành rọt: “Tôi cảm thấy về sau tôi không thể uống rượu.”

Nói xong, anh buông Hàn Lệ ra, xoay người chạy đến buồng vệ sinh, nôn sạch.