Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 12: Thuần lương




Sau khi Hàn Lệ đi, khuôn mặt tươi cười như hoa nở của cậu Vương chậm rãi lạnh xuống. Gã thô lỗ quay về cửa gắt một cái, sau đó kiên trì từ từ ôm cái bụng phệ ngồi xuống ghế sa lon bằng da.

Gã khinh bỉ chà xát ngón tay đầy mỡ, thấp giọng mắng:

“Nhãi ranh không biết trời cao đất rộng, nếu không phải còn có chút giá trị lợi dụng thì con mẹ nhà nó dám giả vờ đại gia trước mặt tao á… Phi!”

Tâm phúc đứng một bên chờ đợi đi lên trước vài bước, cung kính hỏi nhỏ: “Vậy, cậu Vương, có muốn số tiền thằng oắt vừa mới đến thắng được không…?”

Cậu Vương cầm chai whisky trên bàn, đổ non nửa ly cho mình, vừa nhấm nháp vừa thờ ơ nói:

“Không cần phải để ý đến nó, nó chỉ lấy mất 40 vạn thôi, hơn nữa nhìn nó như vậy chắc là ăn may, kiếm bao nhiêu thì mất bấy nhiêu ấy mà, nếu lần sau nó trở lại thì mang nó đi bàn tiêm nước, xem tao có làm nó phun ra tất cả không.”

Bàn tiêm nước là biệt ngữ trong sòng bạc, nghĩa là những bàn đánh bạc đã động tay chân, người đi lên về cơ bản có thể thua tám trên mười trận luôn.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông cao gầy đi từ hành lang vào, vừa hay nghe thấy nửa câu sau của cậu Vương.

Hắn ta hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hình ảnh cố định của người trẻ tuổi thắng tiền trên camera theo dõi, ngẩn người, sau đó quay đầu về phía cậu Vương đang mải nhấm nháp rượu whisky, mắng:

“Thằng ngu này!”

Vương thiếu ngẩn người, ấm ức trả lời: “Anh ba ( họ), anh mắng em làm gì?”

Người được gọi là anh ba tức không chỗ trút: “Gọi mày tới địa phương nhỏ xa xôi này kinh doanh là để rèn luyện tầm mắt của mày, tao thấy ngoại trừ sống phóng túng thì mày cũng chưa từng làm được việc gì có ích hết. Mày xem số chip người đàn ông này có đi. Anh ta thắng bao nhiêu, lại mang đi bao nhiêu?”

Cậu Vương nhíu mày, quay đầu gọi tâm phúc lấy tất cả dữ liệu sau khi người đó đến sòng bạc vừa nãy.

Tiền vốn 100 tệ, kiếm 824.000 tệ trong vòng mười phút, lúc rời đi chip hối đoái là…

412.000 tệ.

Xóa tiền vốn, đúng bằng một nửa số tiền kiếm được.

Mà 450.000 tệ là ranh giới tiền kiếm được của khách hàng khi họ rời sòng bạc, bởi vì một khi sòng bạc thua đến đường này, cơ sở ngầm phía dưới sẽ báo cáo người đó lên cấp trên và ban quản lý sòng bạc sẽ quyết định có nên thực hiện bất kỳ “hành động” nào với hắn không.

Nhưng người này không chỉ rất am hiểu quy tắc ngầm trong sòng bạc, e là kỹ thuật cũng cực cao, chỉ sợ thua tiền sau đó cũng trong dự liệu của anh ta luôn, chẳng qua là vì không làm người khác chú ý thôi. Nếu như không phải lần này có người biết hàng trong phòng điều khiển chính, thì chắc là anh ta có thể che dấu tai mắt cực kỳ hoàn hảo, thành công rút lui.

… Là cao thủ ẩn tàng.

Cậu Vương nhìn những con số này, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Gã quay đầu nhìn về phía anh ba, lúng túng hỏi:

“Người đó, anh ba, vậy anh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông cao gầy kia mím chặt môi, cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Trước tiên đừng làm gì hết, phái người đi thăm dò thân phận của người này. Nếu như anh ta trở lại thì đừng dẫn anh ta đi bàn tiêm nước, có lẽ loại kỹ năng vớ vẩn này không mông muội anh ta được, hơn nữa còn khiến anh ta đề cao cảnh giác. Chờ kết quả điều tra rồi lại nói.”

Cậu Vương vội vàng gật đầu rồi xoay người dặn dò xuống dưới.

·

Thẩm Không đạp giày vải rách nát, thong thả đi trên con đường nhộn nhịp, mang theo thẻ ngân hàng bổ sung lần thứ hai trong túi, tâm trạng không tệ.

Đầu tiên, anh đi tới siêu thị mua một đống đồ lớn, ngoại trừ nhu yếu phẩm thì chất thêm bao nhiêu loại đồ ăn vặt và món tráng miệng, còn chẳng biết xấu hổ giải thích với hệ thống:

“Bây giờ tao là trẻ con, nên ăn đồ ăn trẻ em.”

Hệ thống cạn lời.

Thẩm Không đi đến dưới chung cư mình ở, đặt đồ mình mua xuống bên chân, móc thuốc lá ngon và bật lửa anh tiện tay lấy ở sòng bạc trong túi, rút ra ngậm một điếu vào môi.

Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh, ngọn lửa màu tím xanh nhảy ra từ miệng bật lửa ngay lập tức, châm lửa điếu thuốc nhỏ dài giữa hai ngón tay anh.

Một làn khói xanh nhạt bay lên từ tàn thuốc đang cháy, mềm mại như tơ lụa xẹt qua đôi mày hơi cau lại, làm gương mặt non trẻ của anh khắc thêm mấy phần thâm trầm tang thương.

Thẩm Không thỏa mãn thở dài một hơi, chậm rãi hà khói trong phổi ra, hơi nheo mắt vào.

Anh giương mắt, xuyên thấu qua làn khói chầm chậm bốc lên, bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt khác đang nhìn sang, đen nhánh, thâm thúy, mang theo sự trưởng thành và suy nghĩ không giống cái tuổi này.

Thẩm Không ngẩn người, anh thật sự không ngờ hôm sau sẽ gặp Hàn Lệ ngay trước cửa nhà mình.

Hàn Lệ đã thay quần áo khác, sơ mi trắng đơn giản và quần bò phác họa bờ vai rộng, vòng eo nhỏ và đôi chân thuôn dài. Hắn khập khễnh đi tới, thu lại lệ khí trên khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua cứ như là em trai vô hại nhà bên vậy. Hắn dịu dàng chào hỏi:

“Này.”

Ánh mắt của hắn rơi vào đầu ngón tay kẹp thuốc lá của Thẩm Không, hơi ngẩn người, lông mi thật dài rũ xuống, che khuất đôi mắt kinh ngạc và đăm chiêu:

“Tôi… không biết cậu còn có thể hút thuốc?”

Thẩm Không cúi đầu theo tầm mắt của hắn, nhìn làn khói xanh nhạt vẫn bay lên từ điếu thuốc một chút, hơi cau mày, giọng điệu lạnh nhạt:

“Vậy có nghĩa là cậu không hiểu tôi như cậu tưởng tượng.”

Anh ngậm điếu thuốc lá lên môi lần hai, thân thể hơi ngả về sau, dựa vào bờ tường loang lổ tróc sơn từ lâu trước cửa, thờ ơ nói:

“Cậu tới làm gì?”

Hàn Lệ giơ tay, quơ quơ cái túi cầm trong tay trước mắt Thẩm Không, nói:

“Tôi đến trả quần áo cậu cho mượn ngày hôm qua — nhân tiện cảm ơn cậu lần thứ hai.”

Thẩm Không tiếp nhận túi, mở ra liếc nhìn — Chỉ thấy bộ quần áo cũ giặt đến mức trắng bạc mà anh đưa cho Hàn Lệ ngày hôm qua nằm dưới đáy túi, được giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng.

Anh đáp qua loa một tiếng: “Không có gì.”

Nói xong, Thẩm Không khom lưng nhấc hai túi lớn nằm dưới chân lên, ngậm thuốc lá trong miệng, hàm hồ nói:

“Vậy tôi không tiễn.”

Giọng nói hơi khàn khàn của thiếu niên truyền từ phía sau đến: “Làm sao? Không mời tôi vào ngồi một chút à?”

Thẩm Không tiếp tục bước, dường như hệ – giả chết đã lâu – thống được nhen nhóm hi vọng, điên cuồng nhảy loạn bên tai anh:

“Ding ding ding! Bản trợ lý đề nghị uốn nắn viên tăng cường thời gian tiếp xúc với nhân vật mục tiêu, bất tri bất giác đạt thành mục đích uốn nắn tam quan nhân vật mục tiêu. Xin hãy nhớ, muốn lấy tình cảm để thành công thì phải dùng sự ấm áp và lòng yêu thương để nhân vật mục tiêu có tam quan đúng đắn…”

Thẩm Không sớm đã bị cái hệ thống ồn ào này làm phiền, anh cau mày trách mắng trong đầu:

“Câm miệng.”

Thẩm Không quay đầu nhìn về phía Hàn Lệ đứng ở cầu thang, giọng nói lạnh nhạt trong hành lang khép kín không chuẩn lắm, nhưng vẫn có thể nghe được ý từ chối rõ ràng trong đó:

“Không được, không tiện lắm.”

Ngay cả cái cớ cũng lười tìm thành ý luôn, Thẩm Không không thèm quay đầu lại, thẳng thắn dứt khoát đi lên lầu.

Trong âm thanh cơ học bình thản không gợn sóng của hệ thống nghe vào có sự khó hiểu nhỏ: “Tại sao cậu không cho cậu ấy đến?”

Thẩm Không móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa đi vào, sau đó dùng chân đá ra sau đóng cửa.

Anh đặt hai túi ni lông lớn lên bàn, trả lời một cách hững hờ: “Cho cậu ta vào làm gì? Nói cậu ta biết nên làm người tốt như thế nào sao? Hay tận tình khuyên nhủ cậu ta đừng đi sai đường? Hơn nữa, bây giờ vấn đề của hắn không phải có thể làm người tốt hay không, mà là cốt truyện sau đó không bị bắt nạt nữa.”

Thẩm Không ném mình xuống ghế sô pha mềm mại, gác chân lên trên khay trà, hơi nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm vệt nước xấu xí trên trần nhà loang lổ ngấm nước qua làn khói biến ảo, lâm vào dòng suy tưởng thật sâu.

Nói thật ra… căn cứ vào những gì Hàn Lệ trải qua trong cốt truyện, Thẩm Không không cảm thấy nó cần giáo viên hướng dẫn hay bác sĩ tâm lý cuộc sống nào mà là cần vệ sĩ 24 giờ.

Nếu một người bình thường phải trải qua những gì Hàn Lệ đã chịu đựng… sau chuyện như thế này, kết cục bình thường không phải tự kỷ thì là biến thái, mà nó vẫn có thể quyết chí tự cường, sau mấy năm trở thành nhà vua rồi quay về, rất khiến người ta thay đổi cách nhìn.

Sau khi hồi tưởng tỉ mỉ cốt truyện mà phòng làm việc truyền tới một lần, Thẩm Không đơn giản thô bạo định ra phương châm hành động sau này của mình — Muốn tránh khỏi điểm mấu chốt: Tam quan Hàn Lệ vặn vẹo ở nơi này, chỉ cần sau khi nhân vật chính chuyển trường tới đây phải phòng ngừa Hàn Lệ bị bắt nạt, sau đó lại nghĩ cách để nó và quản gia của nó không ra khỏi cửa trong khoảng thời gian đó là được, còn cái gì ấm áp quan tâm và dịu dàng cảm hóa đều là đánh rắm hết.

So với băng bó chữa trị sau khi bị thương, không bằng trực tiếp tránh bị thương.

Thẩm Không bóp tắt đầu thuốc lá, rút điện thoại mới toanh của mình từ trong túi ra, ngón tay tùy tiện mở màn hình lên, mất tập trung nghĩ:

Nhưng xem ở phần nhóc con này khá hợp mắt anh, hơn nữa còn rất hiểu điều kiện tiên quyết đền ơn đáp nghĩa… Nói không chừng anh có thể dạy nó mấy chiêu phòng thân trước khi rời đi.

Trong đầu của anh lóe lên hình ảnh tối hôm qua, dưới cơn mưa như trít nước, thiếu niên bị đạp trúng đầu gối, chật vật nằm sấp trong bùn đất lầy lội.

Thẩm Không âm thầm bỏ thêm một câu trong lòng:

… Nếu có khả năng thì tốt nhất là có thể làm nó hiểu đạo lý không chủ động xuất kích sẽ bị thương.

Anh thở dài — bây giờ đứa nhỏ này còn quá thuần lương, dễ bị bắt nạt thật đó.