- Em ăn xong dẫn bé Ngân về đi, để đó anh trả tiền cho! (ông Bảo nói với cô gái ấy)
- Anh mà trả mới lạ, với lại quen biết gì mà đòi trả cho tui?! (Lại 1 câu trả lời đanh đá)
Ông bảo cũng chỉ biết im lặng, bà ba mẹ ông bảo thì chỉ biết cười lắc đầu.
- Bao nhiu vậy bà ba?
- Của con 17 ngàn con!
- Nè bà ba, thưa ba con về! (Cô gái ấy đưa tiền cho bà rồi dắt con nhok nhỏ ra về trc cái nhìn buồn hiu của ông bảo)
Nó lặng lẽ bước lại ngồi kế ông bảo. Nhìn ông bảo ăn tô cháo lặng lẽ buồn hiu. Giờ thì mới thấy ông Khánh với thằng Trung lết xác ra. Nhìn thằng nào thằng nấy y như mới dưới mồ chui lên. Bà ba cũng múc 2 tô cháo rồi rắc tiêu vô đứa cho mỗi đứa cầm ra bàn ngồi ăn húp rột rột.
- Tiếng sét ái tình của anh đó hả? (Nó nhìn ông bảo rồi hỏi)
- Đúng rồi tình đơn phương! (ổng trả lời trong cái giọng điệu thấy vọng và sẵn sàng từ bỏ)
- Thích lâu chưa mà nghe thảm vậy?
- 3 năm rồi ku, chủ nhật nào cũng lại ăn cháo…
- Chài vậy anh ngon rồi còn gì
- Không em, cháo ngon chứ anh dở ẹt àh
- Nghe tự ti vậy ba? Đưa mượn dt coi
- Làm gì?
- Thì đưa lẹ đi, mượn xíu
Nó có vẻ đang rất tự tin vì cái tin nhắn mà chị đã nhắn cho nó. Nó cảm thấy nó có 1 tia hy vọng và thêm dc sức sống, 1 ánh sáng gì đó trong cuộc sống tăm tối. Ông Bảo móc cái dt nokia 1280 màu đen ra rồi đưa cho nó, nó liền dựt rồi lanh lẹ vô danh bạ kím lấy chữ Trinh đầu tiên.
- Ê Trinh Lê hay Trinh Nguyễn?
- Em làm gì vậy?
- Trinh lê hay Trinh Nguyễn?
- Ai? Con bé nảy hả? Trinh Lê, cái kia là Trịnh Nguyễn đó!
- Thì nói vậy sớm đi
- Làm cái gì?
- Ko có gì, thấy dễ thương mượn số cua chơi đó mà cho hok?
- Muốn làm gì làm! (Ông bảo lại trả lời trong thất vọng, ổng thật sự ko muốn theo đuổi bà Trinh nữa, chắc thật sự mệt mỏi lắm rồi)
Nó lấy số của bà Trinh rồi lưu vô chiếc 8800 của nó, số thì cũng đẹp phết chắc là dân cũng khá giả hèn chi nhìn vóc dáng cũng đẹp quá trời. Nó vội soạn tin nhắn mới rồi bắt đầu viết 1 tin nhắn gửi cho bả, nhưng nó chẳng nói cho ông Bảo biết là nó đang làm gì cả.
“Hi bạn, cho mình hỏi type người bạn thích là như thế nào?”
“Ai vậy?”
“Mình hỏi trc mà!”
“Nhà mặt phố, bố làm to, lái xe Ford, ho ra tiền, hiền như bột, học thì giỏi, hỏi biết dạ, hạ th ân mình, đi thưa về trình, chung tình với vợ, ở đợ với con, ko lon ton phèo phở, ko lở dở việc nhà, ko la cà phê pháo, ko nói láo 1 câu, vợ đi đâu thì chồng phải chở. Rồi trả lời đi bạn là ai?”
“Con của bà chủ nhà hàng bán cháo lòng”
“hahah hôm nay uống lộn thuốc gì vậy? lại đổi số nữa hả?”
“Nếu anh có thể đáp ứng hết yêu cầu của em, em làm bạn gái anh nhé?”
“Hay tại cháo lòng, mà tui ăn hồi sáng thấy bình thường mà?”
“Có chấp nhận lời thách thức của anh không?”
“Ko biết phải trúng mấy tờ độc đắc mới thực hiện dc ha? Uhm ok, làm gì mà ko dám”
“Hẹn em 1 tuần, chủ nhật tuần sau anh sẽ cho xe đến đón em”
“Vậy thì tui sẽ chờ! Haha!”
- Con này nó có uống lộn thuốc ko mà nói chuyện trên trời ko vậy anh Bảo?
- Em nhắn gì cho nó vậy?
- Có gì đâu, đã kiu hỏi thăm làm quen thôi mà
- Uh, nó nói chuyện với người lạ vậy đó chứ với người lớn nó nói chuyện lễ phép lắm. Nó ngoan, đẹp, học giỏi nên đanh đá lắm, sợ mấy thằng cua chơi chơi chứng tỏ bản lĩnh nên nó ko dám quen ai hết.
- Chài, gôm đũa cả nắm hả
- Uh, anh là cây đũa lệt trong cái nắm đủa đó đó
- Ê, chủ nhật tuần sau qua nhà em chơi nhé, bữa đó coi như qua nhà em cho biết nhà biết cửa.
- Uh, có gì đưa địa chỉ anh chạy qua
- Ok!
Nó rồi nó xin phép bà ba chạy về nhà trc để xem nhà cửa như thế nào rồi. Căn nhà vẫn nguyên vẹn, vẫn ở vị trí đó, vẫn bị 1 không khí u ám bao trùm… Cái không khí đó chỉ có mình nó cảm nhận dc.
Đã 6 ngày kể từ hôm chủ nhật định mệnh đó, nó quyết định ko đi làm nữa vì nó muốn ở nhà chăm sóc bà mẹ. Thật sự thì tình trạng sức khỏe của bả càng ngày càng suy sụp, bả ko ngủ dc mặc dù có nốc vô bao nhiu viên thuốc ngủ mua ở tiệm thuốc tây. Lâu lâu nó cứ đem thuốc của bả đi dục thùng rác rồi tráo mấy viên vitamin giả thuốc ngủ vô để cho bả ko uống mấy ba cái viên an thần độc hại đó vô nữa. Chị Joann cũng luyến tiếc trc cái sự ra đi của nó vì thật sự 1 tháng vừa qua nó làm việc rất chăm chỉ và siêng năng, nhưng chị cũng ko nở nài nỉ nó ở lại trc cái tình hình của gia đình nó.
Đã 1 tuần chị ấy chưa nhắn tin chị lại cho nó, nó cũng chẳng biết chị giờ ra sao. Nó cũng chẳng hỏi người con trai hôm ấy đi với chị là ai nữa. Cuộc sống của nó dường như có vẻ tốt hơn về mặt tài chính nhưng về mặt gia đình thì chắc chưa bao giờ nó có thể tưởng tượng nó lại hóa ra như thế này. Đã hơn tháng nó chưa nói 1 câu 1 chữ với ông già nó mặc cho mọi người khuyên nhủ nó là nó nên làm lành với ông già. Ai cũng có lỗi của mình, quan trọng là người đó có biết sửa sai hay ko? Điều mà ai cũng nói với nó về ông già, ai cũng nói là ông già đang cố gắng sửa ai, xin nó cho ổng 1 cơ hội.
Điều mà nó muốn nói với mọi người rằng, “niềm tin y như cục tẩy trắng vậy, có thể xóa và quên đi dc những lỗi lầm cây viết chì mắc phải, nhưng ko bao giờ dc khôi phục nguyên vẹn và trắng trẻo như trc nữa”. Nó đã nghĩ điều đó, nhưng chẳng nói ra, vì nó biết chắc rằng lời nó nói cũng ko có giá trị nên giữ im lặng vẫn là cách nó đối phó với mọi người. Thật sự rất khó để tha thứ cho 1 người làm tổn thương mình quá lớn,… đến nỗi mình ko còn thể tin người ta có thể sữa chữa lỗi lầm đó. Hi vọng là thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau đó… Nếu như ko thì ông già mất đi 1 thằng con trai rồi…
Hôm nay là chủ nhật, lại 1 ngày chủ nhật định mệnh nữa mà nó sắp đặt muốn giành tặng cho ông bảo. Chỉ mới có 1 tháng mà nó cảm thấy sự liên kết của nó và ông bảo cứ như anh em vậy. Giờ nó mới nhận ra những người ko khá giả người ta chơi thật lòng với nhau đến mức nào. Ông bà già theo như dự tính của nó thì đã đi Buôn Ma Thuộc để bán đi cơ xưởng chi nhánh của ông già vì làm ăn thua lỗ trong 2 quý vừa qua. Bán hết quách đi cho rồi, ổng cũng đâu có khả năng để quản lí. 1 ngày 24 tiếng, 9 tiếng ngủ, 6 tiếng đi nhậu, 2 tiếng ngồi trên chiếc xe chạy vòng vòng, còn 7 tiếng kia thì đến công ty nghe bạn bè rủ rê đi mượn tiền rồi mất hết sạch… Nó biết nó đang có những suy nghĩ rất tồi tệ về ông gia nhưng khi quá giận 1 người nào đó thì đó là cách nó giải tỏa nỗi giận, nó không ghét ổng, chỉ rất giận…
- Anh thắng hả?
- Uhm sao em?
- Chút nữa 5 giờ anh xách chiếc Ford Focus chạy ra địa chỉ này hộ em nha.
- Uhm ok, ra đó làm gì em?
- Anh đón người con gái tên Trinh về nhà mình dùm em.
- Bạn gái em hả? hahah
- Àh ko, chị dâu.
- ??? (vẻ mặt nhăn nhó của ông thắng trc câu trả lời của nó)
- Haha, ok vậy nha anh
Nó thì vào bếp dặn cô giúp việc đi chợ nấu 1 vài món thật đặc biệt để đãi 2 vị khách quan trọng kia. Thật sự thì chỉ đặc biệt có cô gái ấy, cô gái đanh đá khó chịu ấy.
- “Anh Bảo, chút nữa anh chạy ra hướng quốc lộ 1A rồi em chỉ đường cho anh vào”
- “Ok em, mấy giờ vậy?”
- 5:30 có mặt tại nhà em nha, àh e quên nói với anh hôm nay nhà em có tiệc lớn nên anh mặt áo sơ mi quần tây nha, đồ mà anh đi làm cũng dc.
- ờh ok
Nó thì vô trong kho lôi cái bàn kiểu cọ bằng đá Granite ra rồi đặt trên bãi cỏ trc sân nhà, lót 1 tấm khăn trải bàn màu trắng. Nó sực nhớ ra 1 điều gì đó, hình như là thiếu hầu bàn, nó ko thể để ông Bảo phục vụ như nhân viên trong quán dc.
- “Khánh yêu”
- “Cái gì nữa đây má?”
- “Chút 4h chạy qua nhà em, giúp ông Bảo cua em gái kia nhé”
- “Cái gì? Giúp sao?”
- Mặc áo trắng quần tây 4 giờ qua nhà em em giải thích cho, àh chạy đến quốc lộ 1A rồi gọi em chỉ đường cho vào. Thôi bye nhé
- Ê…. “tít tít tít”.
Ông Khánh chưa kịp dứt câu thì nó đã đóng chiếc dt lại.
Đúng 4 giờ thì Ông Khánh có mặt, nhìn thấy ổng ngỡ ngàng trc cơ sự nhà nó, ổng chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên mà ko nói nên lời…
- “Ớ cái đu, vậy mà 1 tháng nay ko khai báo với anh em”
- Suỵtttt
Nó dẫn ông Khánh vào bếp rồi chỉ cho ổng hết tất cả các đồ dùng vật dụng và giải thích cho ổng những điều ổng cần làm. 5 giờ thì anh Thắng cho xe lăng bánh đi đến địa chỉ mà nó đưa cho ảnh, hiệu cho ảnh rằng đến trc nhà rồi thì ảnh ra ngoài bấm chuông rồi mở cửa cho người con gái vào xe giúp nó. Chắc cũng phải mất cả tiếng thì ảnh mới có thể hộ tống cô bé kia về đến nhà vì đường bây giờ chắc đông đúc lắm.
5h30: Ông Bảo đến trong trang phục mà nó dặn ổng, cũng giống như ông Khánh, ổng cũng chỉ biết há hốc mồm trong ngạc nhiên. Nó cũng chưa giải thích cho ổng biết là chuyện gì sẽ xảy ra vì nó vẫn muốn điều này là 1 điều bất ngờ cho ổng. Nó đem chai rượu vang và những đĩa đồ ăn đã dc chuẩn bị xong ra sẵn ở ngoài bàn dc trang trí 1 cách cực kì lãng mạng với ánh đèn vàng và bình hoa hồng đỏ rực.
Đến bây giờ thì ông Bảo vẫn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra, thấy nó và ông Khánh mặc đồ đẹp giống ổng nên ổng cũng ko để ý. Điều mà vẫn làm ổng thắc mắc là tại sao nhà ko có ai hết và cái tiệc lớn mà nó đề cập hiện giờ đang ở đâu? Nó chỉ trả lời hoa loa với ổng rằng bữa tiệc đã dc dời đi địa điểm khác, chờ ba má nó gọi đưa địa chỉ thì cả 3 sẽ cũng đi đến đó sau. Gật đầu, ổng cũng chỉ biết uh uh, đúng là dễ tin thật hay là do tài nói dối của nó quá giỏi?
“tít tít tít”
Tiếng chuông tin nhắn dt của nó vang lên, móc ra rồi trượt cái nắp lên thì đúng là tin nhắn của bạn Trinh.
“Anh mượn dc cái xe này đâu ra vậy? rùi tính chở tui đi đâu?”
“Đi thực hiện những gì anh đã hứa”
Cô ấy ko trả lời nữa. 1 tuần qua thì cũng chỉ có nó giả làm ông Bảo nói chuyện với bà Trinh. Tính tới thời điểm này thì kế hoạch của nó vẫn đâu vào đó. Nó đưa 1 tờ giấy nhỏ cho ông Bảo rồi hiệu cho ổng ngồi vào cái bàn kia, cũng đã gần 6 giờ rồi.
- Anh đọc kĩ tờ giấy nha, rồi thực hiện những gì em đã ghi trong đó?
- Là sao? Chẳng phải mình đi tiệc gì của em sao?
- Chút nữa rồi đi, giúp em lần này nhé (nó chấp tay rồi lôi ông bảo vô cái ghế trc cái bàn trắng kia trên bãi cỏ xanh ngát, bầu trời chập mập tối, ánh đèn cầy vàng hoe)
“TIN TIN TIN”
Tiếng xe hơi trc cửa của anh Thắng bấm kèn in ỏi, cô giúp việc trong bếp thì đang mở cánh cổng sắt tự động khổng lồ kia ra. Chiếc xe ford focus màu bạc nhẹ nhàng lăn bánh vào đến tới giữa sân nhà, mở cửa bước xuống là 1 cô gái lộng lẫy trong chiếc đầm trắng tinh, mái tóc nâu được uống lọn, nó còn phải ganh tị với ông bảo trc cái sắc đẹp trời phú của người con gái kia… Nhìn qua ông bảo thì chỉ thấy cặp mắt của ổng nhìn thò lõ, miệng há hốc chảy cả nước vãi, người thì im re như tượng chẳng biết phải ứng xử ra sao cả…