Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 17: Chương 27






27
Grace Sherman đã nghiêm túc cân nhắc lời khuyên của Olivia và quyết định nói quan điểm của mình cho Cliff. Đã đến lúc chấm dứt kiểu quan hệ thất thường này rồi. Chị có vẻ không bao giờ biết khi nào họ hợp hay tan, chỉ là bạn bè thân hay thực sự có đính ước gì đó. Tình cảm của họ thay đổi theo từng lần gặp gỡ.
Sâu thẳm trong tim, chị tin Cliff yêu mình. Nhưng anh không chắc có thể tin tưởng chị mặc cho mọi điều chị nói và làm kể từ khi chị chấm dứt mối quan hệ loằng ngoằng giữa mình và Will Jefferson. Grace vẫn dành trọn tình cảm cho Cliff. Và chị muốn được ở bên anh với tư cách là vợ. Chị đã thấy sự thay đổi ở Olivia từ khi bạn mình cưới Jack; chị cũng thấy Jack thay đổi. Grace quyết định rằng nếu Cliff yêu chị thì anh sẽ đồng ý kết hôn. Còn nếu anh cảm thấy quan hệ của họ không thể tiến xa hơn thì chị cần biết điều đó ngay bây giờ. Đúng vậy, việc cầu hôn có thể hơi thái quá, có thể rủi ro, nhưng Grace muốn biết tình cảm của anh – và dự định của anh nữa - dứt điểm một lần cho xong.
Trước đây chị chưa từng chủ động cầu hôn ai nên chị không biết phải nói như thế nào. Việc đầu tiên chị định là sẽ mời anh đến một nhà hàng tuyệt vời, theo cách mà chị đã thấy trên phim ảnh. Như thế sẽ tạo ra khung cảnh lãng mạn cần thiết, với rượu sâm-banh và âm nhạc, nhưng như vậy họ sẽ không có nhiều khoảng riêng tư. Còn nếu họ đến nhà hàng Hải Đăng thì mặc dù nơi đó rất lịch sự nhưng sẽ có quá nhiều bạn bè và hàng xóm chia sẻ những khoảnh khắc thân mật nhất trong đời chị.
Vì vậy không nhà hàng nào hết, điều đó nghĩa là còn một lựa chọn nữa. May mắn là Grace thích nấu ăn. Chị thích tận hưởng mọi thứ liên quan đến nó - chọn thực đơn, đi cửa hàng mua sắm, công đoạn chuẩn bị. Chị thậm chí không ngại việc rửa chén bát. Chị cảm thấy thoải mái khi ở trong bếp. Do vậy, trong một nỗ lực để bắt đầu một năm mới đúng cách - chị đã mời Cliff đến ăn tối vào chủ nhật.
“Có dịp gì đặc biệt hả em?”, Cliff hỏi khi chị gọi điện tới trang trại cho anh. Anh có vẻ đã đoán ra đây không phải là một lời mời bình thường.
“Năm mới mà anh”. Grace không thể thừa nhận là mình định cầu hôn anh. Việc đó sẽ đến qua những lát bánh táo dày tự làm cùng kem vani kiểu Pháp, món yêu thích của anh. Hoặc có lẽ chị sẽ làm việc đó trong lúc nói lời chúc mừng năm mới đầy lãng mạn…
“Lời mời của em được chấp nhận rồi đấy”.
Grace hy vọng anh cũng dễ dàng bị thuyết phục khi chị đặt cho anh câu hỏi quan trọng hơn hết thảy đó.
Không muốn nói ra khi chưa suy nghĩ thật kỹ lưỡng, chị thận trọng viết ra điều mình định nói. Chị muốn xem xét lại quan hệ của họ, bắt đầu từ những ngày đầu khi họ vừa hẹn hò với nhau. Họ gặp nhau do bị lẫn thẻ tín dụng hồi ba năm về trước. Có thực là đã lâu thế rồi không? Sau khi làm vợ Dan ba mươi năm, chị trở nên lo lắng và nghi ngờ về việc bước vào một mối quan hệ mới, và ở một mức độ nào đó thì bây giờ chị vẫn vậy.
Chị nhớ lại Cliff đã nhẹ nhàng với mình như thế nào. Sau lễ tang của Dan, chị suy sụp vì đau buồn và kiệt sức, Cliff là người đã ở bên chị, an ủi chị, khuyến khích chị thương nhớ về chồng mình. Hôm đó chị đã chôn cất Đan, và nhiều hơn thế, đã chôn cất tất cả những ký ức, tốt cũng như xấu về một thời với anh. Trong tất cả thời gian đó, Cliff ở bên chị như một bờ vai nương tựa vững chắc.
Họ đã xa cách trong một thời gian và trong những tháng ngày dài cô đơn, Grace hiểu mình đã ngốc nghếch thế nào và chị yêu Cliff biết bao. Chị đã nhận định sai lầm và thực sự hối tiếc về điều đó. Dù Cliff có chấp nhận nó hay không thì cũng đã đến lúc nên được biết.
Grace tập trung hết mức cho bữa tối. Bữa ăn công phu nhất chị có thể nghĩ ra là món thịt bò kiểu Wellingtons, cùng món thịt hầm khoai tây nướng và măng tươi. Món sa-lát có công thức đặc biệt từ hướng dẫn của kênh Ẩm thực, với rau, bơ mốc xanh và quả hồ đào pecan ướp gia vị nướng. Chị đã tiêu một phần ba số tiền ăn hàng tháng cho riêng bữa ăn này nhưng nó xứng đáng như vậy.
Cliff dự kiến sẽ đến vào lúc sáu giờ. Bàn ăn được dọn với đồ sứ của mẹ chị, những món đồ chị được dùng vào những dịp quan trọng. Rượu - một chai vang Pháp hiệu Merlot - đã được mở nút và đang sủi bọt. Mấy cây nến đã sẵn sàng được thắp lên.
“Mày nghĩ sao hả Butttercup?”, chị hỏi chú chó vàng đang nằm trong ổ ở bếp. Buttercup phấn khởi vẫy đuôi - Grace chắc là nó đang tán thành kế hoạch của chị. Khi cho tay vào túi tạp dề, ngón tay chị chạm vào cả nửa tá những tờ giấy nhỏ. Chúng là vật bảo đảm và bùa chú của chị. Chị đã viết lên đó tình cảm của mình - tình yêu chị dành cho Cliff, những niềm hy vọng chị dành cho cả hai người.

Sáu giờ mười, Grace đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi chiếc xe tải của Cliff. Sherlock, con mèo của chị nằm ườn trên đi-văng, không hề bị ảnh hưởng bởi sự bồn chồn của Grace.
Cứ ba mươi giây một lần, chị lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay và băn khoăn không biết có việc gì làm anh đến muộn như vậy. Khi Cliff đã trễ hẹn hai mươi lăm phút, chị bỗng nghe là anh đã gặp tai nạn trên đường vào thị trấn. Vào những tháng mùa đông, mặt đường thường bị băng phủ; có thể anh đã đâm phải một miếng băng và lạc tay lái xuống mương.
Lúc sáu giờ ba mươi, chị không thể chịu đựng hơn nữa và gọi điện tới trang trại. Cal nhấc máy sau hồi chuông thứ hai.
“Cô Grace à?”, giọng anh ta có vẻ ngạc nhiên.
“Cal, tôi xin lỗi đã làm phiền anh nhưng tôi lo lắng về Cliff. Anh ấy vẫn chưa tới nơi. Anh cho tôi biết anh ấy rời nhà lúc mấy giờ được không?”.
“Cliff đang-g ở đây”.
“Ciiff vẫn chưa đi à?”, trái tim chị như rơi xuống vực thẳm và nằm tại đó.
“Đây này”, Cal nói, “cô nói-i-i chuyện nhé”.
Ồ, nói chuyện với anh, tốt thôi.
“Grace à?”. Cliff đang cầm máy nói chuyện. “Bữa tối em hẹn là tối nay à?”
Chị nhắm mắt và cố gắng kìm chế cơn giận dữ. “Anh quên à?”, chị vẫn ngọt ngào hỏi. “Lại quên à?”
“Anh e là vậy rồi. Anh hy vọng em sẽ không phiền lòng”.
Chị không nói dối nữa. “Thật ra là có đấy”. Chị kìm chế không nói là chị đã nấu nướng trong cả hai ngày nay, mặc dù có lẽ chị nên cho anh biết.
“Anh nghĩ hẹn ăn tối là lúc nào?”, thay vào đó chị hỏi.
“Anh nghĩ mình đã ghi lại thời gian nhưng rõ ràng là anh đã không làm vậy. Anh xin lỗi, Grace. “Bữa tối có bị hỏng không thế”.

Điều này thì rõ rồi. “Có, em nghĩ là có”.
“Anh xin lỗi”.
“Xin lỗi ư?”, chị lặp lại. “Xin lỗi! Như thế còn lâu mới bù lại được”.
“Em đang giận và...”.
“Giận ư? Điều gì khiến anh nghĩ thế?”.
“Anh sẽ lái xe vào thị trấn để chúng ta có thể nói chuyện”.
“Không cần đâu”, chị nói một cách mạnh mẽ. “Không sao hết... Đơn giản là chẳng sao hết”. Không thể nói gì hơn vì sợ mình sẽ bật khóc, chị đặt ống nghe xuống.
Chị giận quá nên không thể ngồi im. Đi đi lại lại giúp chị dịu bớt. Anh ta đã quên mất bữa tối trong năm mới! Đó là nỗ lực cửa anh ta. Anh ta đã cố gắng như thế đấy. Chị muốn tìm ra vị trị của mình và đã nhận được câu trả lời.
Gục người xuống ghế, chị úp mặt trong lòng bàn tay. Buttercup bước tới nằm lên tấm thảm bên cạnh bà chủ, nhìn chằm chằm thương hại, như thế nó hiểu được nỗi lòng của Grace.
Ngay lập tức, Grace lại bùng lên cơn giận - đây là lần duy nhất chị giận Dan, người chồng đã mất của mình. Chị ghét như thế này, ghét cuộc sống cô độc ghét tất cả mọi thay đổi mà cái chết của anh buộc chị phải chấp nhận. Hôn nhân của chị chưa từng hạnh phúc trọn vẹn, nhưng ít nhất thì chị cũng có cảm giác thoả mãn. Trong suốt ngần ấy năm chị đã học cách đối phó với tính khí thất thường của Dan, hơn tất cả, chị nhận ra rằng anh yêu chị và các con gái của họ. Lúc này đây, chị sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để chồng chị trở về, bất cứ gì để đời mình trở lại được như trước khi anh biến mất từng ấy năm... trước khi chị biết anh đã chết.
Chuông cửa vang lên và chị liếc cái nhìn bực bội về phía cửa trước. Cliff. Anh ta đã lập kỷ lục lái xe vào thị trấn. Có lẽ họ nên giải quyết mọi chuyện, mặt-đối-mặt. Mọi chuyện rồi sẽ qua, rồi cả hai người bọn họ sẽ có thể trở lại với cuộc sống riêng mình.
Mừng vì mình đã không khóc nhiều, chị bước tới cửa mở. Đúng như chị nghĩ, Cliff Harding đang đứng đó.
“Mình nói chuyện nhé”, anh ta nói. Với dáng vẻ ân hận, anh bỏ chiếc mũ Stetson ra khỏi đầu và giữ nó bằng cả hai tay.
“Vâng, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện”, Grace đồng ý và bước tránh sang một bên để anh đi vào.

Cliff nhìn chiếc bàn ăn trong bếp đã được bày biện với đồ ăn bằng sứ, thủy tinh và nến, rồi chậm rãi thở ra. “Anh thấy mình đã phá hỏng một dịp lớn rồi”.
“Đúng là anh đã làm vậy”, chị đáp. “Nhưng sự thật là em cũng vui”. Chị đi thẳng vào trong bếp.
Cliff ở ngay phía sau chị. “Vui?”.
Chị mở cửa lò nướng lấy ra món thịt bò Wellington vẫn còn ấm trên một lớp bánh ném thắng vào thùng rác. Buttercup mở to mắt dõi theo cử động của Grace, yên lặng như nài xin chị nên nghĩ tới chiếc đĩa đựng thức ăn cho chó thay cho thùng rác.
Cliff ngồi xổm bên cạnh chú chó vàng. “Tao nghĩ mình đang thất thế rồi, cún ạ”, anh thì thầm đủ để Grace nghe thấy.
Chị không cười.
“Em có định ném gì nữa không? Vì anh vừa nghĩ bữa tôi trông quá tuyệt không nên lãng phí”.
Grace chống một tay lên hông. “Em không bị phỉnh phờ để quên đi chuyện này đâu”.
“Thôi nào Grace”, anh phân trần. “Chỉ là một bữa tối thôi mà. Anh đã làm hỏng nó nhưng anh thành thật xin lỗi”.
“Anh sai rồi!”, chị gào lên. “Đây không chỉ là một bữa tối. Còn hơn thế nhiều”. Chị nghẹn ngào. Ngừng một chút để cố gắng lấy lại bình tĩnh, chị nói. “Có lẽ anh nên ngồi xuống một lát để em giải thích”.
Anh làm như chị gợi ý và chọn chiếc ghế sô-pha. Grace ngồi trên chiếc ghế ưa thích của mình. Buttercup bám theo họ vào phòng nhưng có vẻ cảm nhận được tâm trạng của họ, nó dừng lại rồi trở lại cái giường của nó trong bếp.
Grace biết phải nói gì; hít một hơi, chị cố gắng tìm cách bắt đầu. Những chữ viết trong những mảnh giấy lúc này không còn tác dụng nữa rồi.
“Anh hối hận lắm”, Cliff nhắc lại.
Chị phẩy tay gạt lời xin lỗi của anh sang một bên. “Em biết. Em không có ý khiêm nhã, nhưng Cliff ạ, em đã bỏ qua việc đó rồi. Việc này - tức là quên hẹn ăn tối với em, và đây cũng không phải là lần đầu - chính là cách thể hiện tình cảm thật của anh”.
Anh lắc đầu. “Lẽ ra anh nên ghi vào lịch. Anh không biết tại sao mình lại không làm vậy. Anh...”.
“Thôi đi”. Chị không muốn nghe điều đó. “Em đã mong đợi rất nhiều ở bữa tối này. Nhưng em nghĩ đó là việc của em chứ không phải của anh”.
Anh cau mày. “Em mong đợi gì?”.

“Có thể anh sẽ thấy việc này đáng cười... Có lẽ em không nên nói với anh, nhưng em đã định sắp xếp mọi thứ bằng cách nấu cho anh một bữa ngon nhất. Em hy vọng làm tim anh ấm lên với em để em có thể... cầu hôn”.
Mắt anh mở to. “Cầu hôn?... Đám cưới hả?”.
“Thật khôi hài phải không? Em đã nấu nướng suốt hai ngày, lòng đầy lo lắng, chăm chút từng tí một, tập nói với người đàn ông mình yêu rằng em muốn sống quãng đời còn lại với anh ta. Em đã hy vọng anh cũng cảm thấy như thế, và chúng ta có thể định ngày cưới”. Giọng chị vỡ oà và chị cố gắng bình tĩnh.
“Grace”, Cliff thì thầm, ánh mắt anh ấm áp, “Anh cũng yêu em”. Sợ là lại làm mình bối rối hơn nữa, chị lau nước mắt đang chảy trên má. “Đừng lo. Em... em không định cầu hôn đâu”. Chị lôi nhưng tấm phiếu trong túi tạp dề ra. “Nhìn này, thậm chí em còn viết ra giấy đề phòng mình quá lo lắng không nói được. Buồn cười nhỉ?”. Chị không để cho anh có thời gian phản ứng. “Không cần thứ này nữa. Dù sao thì cũng không cần nữa”.
Vai Cliff chùng xuống. “Anh không biết phải nói gì”.
“Anh không cần phải nói gì hết”. Chị hít một hơi thật sâu. “Gần đây có một số chuyện xảy ra với em. Anh và Dan thực sự giống nhau hơn em nghĩ. Anh biết đấy, anh ấy cũng làm vậy”.
“Quên mất ngày hẹn à?”.
“Không”. Chi cố gắng nở nụ cười. “Anh ấy biết cách làm cho em biết anh ấy cảm thấy thế nào mà không cần nói. Một nhà tư vấn đã từng giải thích đó là hành vi phản ứng thụ động”.
“Anh không giống như thế, Cliff nhấn mạnh, cứng người trước ngụ ý đó.
“Anh đã quên mất những lần hẹn ăn tối. Khi chúng ta cố gắng ra ngoài chơi, anh ngủ gật khi xen phim, và mỗi lần em đến trang trại - thường là được anh mời - thì anh còn có những việc quan trọng để làm hơn là nói chuyện với em. Thôi được, có một đêm đã có việc khẩn, nhưng còn những lần khác thì sao chứ? Ngoại trừ Lễ Tạ ơn, anh có vẻ hoàn toàn hờ hững với sự có mặt của em tại đó. Chà, em đã hiểu được ý của anh, Cliff ạ, rất rõ ràng. Anh vẫn chưa tha thứ cho em. Và có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ”. Sau đó chị đứng dậy, thấy lòng nặng trĩu. “Anh không có đủ can đảm để làm việc này nên em sẽ làm. Em không nói dối khi nói em yêu anh, nhưng vì cả anh và em, mọi chuyện chấm hết ở đây”.
Anh trông có vẻ sửng sốt và không thốt lên được lời nào.
“Đây không phải một màn giải trí. Không phải là một trò chơi. Em thật lòng nói rằng sẽ là tốt nhất nếu chúng ta không gặp nhau nữa”.
Anh ngồi tại chỗ thêm một lát. “Liệu anh có thể nói gì khiến em thay đổi quyết định không?”, anh lặng lẽ hỏi.
Chị lắc đầu.
“Anh hiểu”. Anh với lấy chiếc mũ.
“Em chúc anh những gì tốt đẹp nhất, Cliff”. Anh gật đầu.
“Vĩnh biệt”. Chị mở của cho anh. Anh đi qua rồi dừng lại, chạm nhẹ tay lên má chị. Chị không đóng cửa cho đến khi anh bước ra khỏi hiên nhà xuống bậc thang. Chị rùng mình khi sụp người tựa vào tường, và chờ cho nỗi đau qua đi.