Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 11: Chương 17 - 18






17
Tấm biển Hạ giá khiến Corrie McAfee đặc biệt lưu tâm, và nó mặc nhiên được chị cho là đồng nghĩa với Mua. Đó cũng là một lý do chính đáng biện minh rằng buổi chiều thứ sáu sau ngày Lễ Tạ ơn là ngày mua sắm cuồng nhiệt nhất trong năm, không thể bỏ lỡ. Corrie chỉ mong lao tới các cửa hàng thật sớm, càng sớm càng tốt.
Chuông đồng hồ reo lúc năm giờ và chỉ nửa tiếng sau, chị đã chỉnh tề bước ra cửa, qua đón Linnette. Linnette đã phải trực trong ngày Lễ Tạ ơn và hôm nay cô được nghỉ bù. Corrie đã phải chờ đến hết ca trực của con gái để được thưởng thức món gà tây truyền thống, mặc dù điều đó không mấy dễ chịu. Nhưng ăn tối muộn kiểu này lại hoá hay vì đổi lại, bây giờ chị có thể đi mua sắm cùng con gái.
Ngày Lễ Tạ ơn có vẻ ảm đạm, ít nhất là cho đến khi con gái chị tới, và cũng không hẳn do trời mưa. Như dự đoán, Mack đã từ chối lời mời của mẹ. Cậu nói rằng đã có kế hoạch khác mặc dù chẳng nói rõ là bận gì. Corrie không gặng hỏi. Cái gọi là kế hoạch của nó, theo chị chắc là để tránh những cuộc tranh luận với bố rồi lại làm hỏng hết ngày nghỉ của mọi người. Corrie ước sao mình có thể lay chuyển được hai người. Roy thì có vẻ không hài lòng vì Mack không tới, nhưng nếu nó có tới chắc anh cũng không khá hơn. Nhưng Ít nhất thì sự xuất hiện đầy vui vẻ của Linnette cũng đã cưu vãn được tâm trạng anh... và cả buối tối nữa.
Khi chị đánh xe vào bãi để xe, Corrie đã thấy đèn nhà Linnette bật sáng. Ngay lập tức, con gái chị bước xuống bậc thềm, chạy nhanh đến xe và ngồi vào ghế đầu.
“Đi đâu trước đây mẹ?”. Cô hỏi mà mắt sáng lên vẻ hào hứng.
“Wal Mart đã mở của rồi”, Corrie nói. “Có khi cả cửa hàng đã bị mua hết sạch rồi ấy chứ”.
“Mẹ cứ đùa”.
Corrie cười. “Con còn phải học mẹ nhiều đấy, con gái ạ”.
Đã lâu lắm rồi họ mới lại được đi mua săm vào ngày thứ Sáu sau Lễ Tạ ơn. Lần cuối cùng là từ khi Linnette còn học trung học.
“Sau đó mẹ con mình đến Silverdale nhé”, Linnette gợi ý sau khi hai người đã dạo một vòng qua Wal Mart. “Đến sớm để còn lấy chỗ đỗ xe tốt mẹ ạ”.
“Ý kiến hay đấy”, Corrie lái xe ra khỏi trung tâm thành phố. Hôm nay là ngày nghỉ nên mới 6 giờ sáng mà mật độ giao thông đã dày đặc, nhưng chị cũng thừa kinh nghiệm để đoán được rằng ai cũng có chung ý nghĩ phải đến cửa hàng sớm vào ngày hôm nay. Vẫn giữ ý muốn lồng ghép Cal vào câu chuyện với.
Con gái nên chị quyết định tìm một cách khéo léo để vào để. Chị vừa muốn con gái tin tưởng mình vừa không muốn nó cảm thấy bị ép buộc. Đó quả là một ý nghĩ quá cầu toàn. Cuối cùng chị quyết định không nhắc đến Cal. Chị lặng im để xem Linnette có tự mình nêu vấn đề đó ra không.
“Bữa tối Lễ Tạ ơn thật tuyệt phải không mẹ”, Linnette nói.
“Ừ, à nhân chuyện này, mẹ muốn hỏi tình hình anh bạn bác sĩ của con thế nào?”.
Linnette ngồi sát vào sau ghế như thể dây an toàn đột nhiên bị xiết chặt hơn vậy. “Chắc là sum họp cùng gia đình, con đoán vậy. Anh ấy không nói gì với con cả”. Cô nói với vẻ thất vọng.
Corrie nghi ngờ rằng Chad không mấy mặn mà với con gái mình. Lần đầu tiên chị gặp cậu ta trong lễ khai trương trung tâm y tế, anh ta có vẻ thích Gloria cô hàng xóm của Linnette hơn.
“Con thấy hơi lo lắng khi nghĩ rằng có lẽ anh ấy dự Lễ Tạ ơn cùng Gloria”. Linette nói.
“Gia đình cô gái đó có ở trong khu vực này không?”.
“Có lẽ là không. Con mời cô ấy đến nhà và dự bữa tối cùng chúng ta nhưng cô ấy đã không đến. Cô ấy cũng phải làm việc nữa”. Linnette dùng lại. “Con quý Gloria, nhưng con cũng phải thừa nhận rằng lý do sâu xa con muốn mời cô ấy đến là để chắc rằng cô ấy không dự Lễ Tạ ơn với Chad”. Linnette hít một hơi sâu. “Con cảm thấy thật không phải với ý nghĩ đó. Con ước Gloria có thể đến được. Bữa tối đó thật tuyệt vời, đừng nghĩ sai về con, nhưng con nghĩ nếu cô ấy tham dự với cả nhà ta thì cô ấy cũng sẽ rất vui vẻ Gloria và bố chắc chắn sẽ rất hợp nhau vì là đồng nghiệp mà”.
“Bố con đâu còn là cảnh sát nữa”.
“Con biết, nhưng có sao đâu nào. Bố vẫn có vai trò ấy”.
Chắc hẳn người bố có rất nhiều ảnh hưởng tới Linnette. “Thật là một bữa tiệc gia đình ấm cúng”. Corrie ậm ừ vì còn mải tập trung lái xe. “Và cũng thật hoàn hảo”.
Chị tập trung vào lái xe và họ giữ im lặng trong vài phút.

Và Linnette phá vỡ bầu không khí. “Có thêm chuyện gì mới không mẹ?”.
Cô con gái không cần phải nói rõ; Corrie hiểu ý nên miễn cưỡng thừa nhận. “Một số”. Có lẽ nếu chị chia sẻ với con chuyện gì đang xảy ra thì Linnette ắt sẽ thoải mái hơn khi nói vế cuộc sống của mình.
Linnette chờ không thấy mẹ giải thích, cô bèn huých khuỷu tay ra hiệu. “Mẹ không thể để mặc mọi chuyện như vậy được”.
“Có thể cũng chẳng có gì con ạ”.
“Nói cho con biết đi mà”.
Corrie không thích đề cập đến vấn đề theo thái cực này nhưng nói với Roy thì cũng là điều không thể. Anh ấy che giấu quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Chị biết nó đã trở thành một thói quen khó bỏ, như thể là bản năng của người cảnh sát vậy. Và nó cũng bắt nguồn từ mong muốn sâu xa là muốn bảo vệ chị. Do vậy, sau suốt bao nhiêu năm chung sống, đôi khi Corrie vẫn thấy chồng mình như một người xa lạ.
“Mẹ”, Linnette nài nỉ. “Nói đi mẹ”.
“Xin lỗi con, mẹ mải suy nghĩ quá”. Chị thở dài. “Trong suốt vài tuần trước mẹ thường xuyên nhận được những cuộc gọi nặc danh”.
“Ý mẹ là sao?”. Linnette hỏi. “Mẹ bắt máy và người ở đầu đây bên kia dập mạnh ống nghe sao?”.
“Không. Nhưng họ chẳng nói gì rồi cúp máy ngay khi mẹ vừa hỏi ai ở đầu dây”.
“Thế số điện thoại hiển thị thì sao?”.
“Thật kỳ lạ. Các cuộc gọi đến đều từ điện thoại công cộng ở khắp nơi trong vùng. Thậm chí có số từ Seattle”.
“Điện thoại công cộng sao?”. Linnette nhắc lại chậm rãi.
“Bố con không thích chuyện này”.
“Hẳn nhiên rồi”. Cô gái thì thầm. “Dù đó có là ai thì chắc cũng chỉ là người ở quanh đây”.
“Có vẻ vậy. Rồi thì...”. Corrie khựng câu nói lại như thế biết mình đang lỡ lời. Linnette thừa tinh ý để nhận ra điều đó. “Còn gì nữa mẹ?”.
Tay đánh vô-lăng, Corrie gật đầu. “Chiều thứ tư, bố và mẹ rời văn phòng sớm. Sau khi quay về thì đã thấy hãng Willows, Weeds và Flowers gửi đồ tới nhà”.
“Cửa hàng hoa của khu vịnh này à?”.
Corrie gật đầu. “Ai đó đã gửi cho bố mẹ bó hoa lớn cho ngày Lễ Tạ ơn”. “Là của ai vậy mẹ?”.
“Mẹ cũng tự hỏi thế”.
“Con không thấy nó trên bàn”.
“Mẹ biết… Bố con không muốn đụng tới nó. Ông đã gọi điện thoại xem thử người gửi là ai, có vẻ là yêu cầu đặt hoa đến từ một cửa hàng hoa khác. Bố con đã lao ra cửa ngay khiến mẹ không kịp ngăn lại”. Và anh đã truy tìm tung tích người lạ mặt suốt hai tiếng, để chị ở nhà đứng ngồi không yên.
“Bố có tìm được gì không mẹ?”.
Corrie cũng tò mò và đó là thời điểm chị có thể hỏi chồng vài thứ. Cuối cùng, anh nói. “Kẻ gửi hoa đến chắc đã trả bằng tiền mặt và hẳn là thuê dịch vụ từ một cửa hàng hoa ở nơi khác. Khi anh hỏi cửa hàng thì nhân viên nhận phiếu đặt hàng đã về. Cũng chẳng ai ở cửa hàng đó nhớ được liệu có khách hàng nào không thanh toán bằng thẻ tín dụng không”. Chị lắc đầu. Có lẽ mai bố lại tiếp tục điều tra nếu bố gặp được nhân viên kia”.

Linnette dừng lại một chút để phân tích thông tin vừa có. “Thề những bông hoa thì sao?”.
“Bố con bảo mẹ vứt chúng đi”.
“Mẹ có làm không?”.
Linnette cười. “Gần như vậy. Mẹ mang chúng tới trung tâm an dưỡng vịnh Cedar tối đó. Mọi nguời đều vô cùng sung sướng khi nhận được bó hoa”.
“Làm như thế là hơn”.
“Hoặc là làm thế, hoặc là nhìn bố con đùng đùng nổi giận”.
Một ý nghĩa chợt loé lên trong đầu, Linnette hỏi. “Có tấm thiệp nào gửi kèm không mẹ?”.
“Có…”, tấm thiếp thậm chí còn làm Roy điên lên hơn cả bó hoa. Người gửi bó hoa muốn chọc tức họ. Chỉ liếc qua tấm thiệp rồi Roy xé đôi và vứt vào sọt rác. Khi anh đi khỏi, Corrie ghép lại và đọc được câu. “Đoán xem ai đây?”.
Linnette buông tiếng thở dài. “Chắc nó khiến bố tức giận lắm”.
“Chắc chắn rồi”, Corrie nói dứt khoát. “Mẹ không biết còn việc gì sẽ xảy ra nữa - từ kẻ giấu mặt và từ bố con”.
18
Cecilia chưa bao giờ thấy Allison lo lắng đến vậy. Từ lúc tan học về văn phòng, chỉ trong vòng nửa tiếng, cô bé đứng lên ngồi xuống hàng chục lần.
“Bố cháu có nói với cô khi nào bố cháu quay về không?”, cô bé hỏi Cecilia lần thứ ba rồi lại chồm dậy khỏi ghế.
“Không, rất tiếc là không”.
Thật chẳng bình thường chút nào. Mọi khi, nếu đi đâu khỏi văn phòng lâu, ông Cox đều cho Cecilia biết. Qua thái độ của Allison, Cecilia đoán chắc việc ông chủ mình đang ở đâu đang khiến Allison lo lắng, và chắc hẳn có chuyện liên quan tới Anson.
“Cô ơi, mấy giờ rồi?”. Allison nhìn đồng hố. “Bố cháu lẽ ra phải về rồi”, cô bé lại ngồi xuống.
“Từ đâu về hả cháu? Có liên quan đến Anson không?”. Cecilia khẽ hỏi.
Vẻ mặt Allison bỗng biến sắc. “Sao cô lại nghĩ vậy?
“Cô biết cháu đã bao lâu rồi, Allison? Hai năm? Bay ba năm? Xưa nay, cháu đã bao giờ lo lắng đến thế đâu. Cháu có muốn chia sẻ với cô không?”. Và Cecilia bất ngờ khi thấy cô bé ôm mặt và oà khóc.
Cecilia choàng vai cô bé. “Thôi nào”, cô thầm thì “Ta cùng vào văn phòng của bố cháu nhé”, cô dìu Allison vào trong và đóng cửa lại.
Allison ngồi phịch xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của bố, và Cecilia kéo chiếc còn lại lại gần. Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Allison, cô bé cầm và vo viên lại.
“Cô nói đúng”. Allison thừa nhận. “Đúng là có chuyện với Anson, anh ấy đã lẻn vào - anh ấy lẽ ra không nên làm thế. Sau đó, anh ấy sợ hãi và không biết làm gì, rồi anh ấy đến gặp cháu”.
Cecilia đã nghi ngờ là sẽ có chuyện ngay khi cô gặp Anson, và một vài điều cô nghe được sau đó càng khẳng định thêm nhận định của cô. Mọi thứ ở Anson đều toát lên vẻ đó, từ chiếc áo khoác dài kiểu đường phố đến chiếc vòng ngỗ nghịch. Cô không thích cái ý nghĩ rằng Allison đang giao du với cậu ta, nhưng cô chỉ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

“Anson đến nhờ cháu giúp sao?”. Cecilia nhắc lại để đảm bảo mình hiểu rõ mọi việc. Cô không muốn làm Allison căng thẳng với câu hỏi Anson đã làm gì, vì sợ cô bé sẽ không tiếp tục thổ lộ nữa.
Cô bé gật đầu.
“Cháu thì có thể làm được gì?”. Cecilia khó chịu khi thấy cậu ta lại nhờ Allison giải quyết những rắc rối của mình.
“Cháu dẫn anh ấy đến gặp bố cháu”, Allison giải thích “Cháu biết bố sẽ giúp và bố sẽ làm như vậy. Bố cháu rất tuyệt mà”.
“Bố cháu đã làm gì?”
Allison cúi xuống nghẹn ngào. “Bố nói Anson nên tự tới gặp cảnh sát”, cô bé đưa ánh mắt lên nhìn Cecilia. “Cháu biết chắc cô đang băn khoăn Anson đã làm gì, nhưng... cháu không muốn nói tới. Được không ạ?”.
“Được thôi”.
Tự ra đầu thú là một hành động đúng đắn, Cecilia nghĩ vậy. Mẹ cô đã giáo dục cô về trách nhiệm với hành động của mình, và điều đó đã ăn sâu vào ý thức của cô từ khi còn bé. Bố cô thì ngược lại, luôn chỉ tìm cách trốn tránh.
“Thế Anson có nghe lời bố cháu ra đầu thú không?”.
Allison khẽ ngẩng mặt lên, như thể tự hào về cậu bạn trai tội phạm chưa vị thành niên. “Thật khó khăn, nhưng anh ấy đã dám nhận những gì mình đã làm. Bố cháu đã gọi người bạn luật sư đi đến sở cảnh sát cùng”.
“Barry Creech à?”. Cecilia hỏi. Cô biết vị luật sư này vốn là khách hàng của ông Cox và có lẽ suy đoán này có lôgic.
“Phải ạ”, Allison xoắn tờ giấy ăn trong tay. “Bố cháu nói ông Creech chuyên về tội phạm vị thành niên và ông biết cách xử lý vụ việc”.
Cecilia đoán rằng Anson đã đủ 18 tuổi, nhưng khi cô hỏi thì Allison lắc đầu. “Tháng sau Anson mới tròn 18 tuổi, và chúng cháu sợ toà sẽ xử anh ấy như người lớn vì anh ấy gần đủ tuổi rồi”. Thở hắt ra, cô bé cố cười gượng với Cecilia. “Cháu biết cô không ưng Anson”.
“Không phải cô không quý cậu ta...”.
“Mẹ cháu cũng vậy... Nhưng cô Cecilia, mọi người đều nghĩ sai về anh ấy! Anson là người tốt. Cô biết đấy, cuộc sống của anh ấy không hề suôn sẻ. Mẹ của anh ấy thật tồi tệ... Cháu thậm chí còn không muốn nhắc tới. Bà ta thật kinh khủng”.
Cecilia cũng không muốn nhắc tới. Abe Lincoln cũng có một cuộc sống thật nhọc nhằn, nhưng ông đâu có lâm vào con đường tội lỗi.
“Anson đã có tiền án nào chưa?”.
“Chưa ạ”, Allison trả lời tức khắc như thể cô bé đã trả lời câu hỏi này hơn một lần. “Anh ấy chưa bao giờ phạm tội gì”.
Nói cách khác, cậu ta chưa bao giờ bị bắt. “Thế ông Creech đã khuyên cậu bé làm gì?”.
“Chú ấy cũng nói như bố cháu rằng Anson nên ra đầu thú. Chú đã đến gặp mẹ Anson và bà ta nói rằng mặc kệ anh ấy”. Khuôn mặt xinh xắn của Allison co lại vẻ bực bội. “Bố cháu cũng đã gặp mẹ của Anson và sau đó ông quyết định tham dự phiên toà cùng Anson. Toà đã phải chấp nhận lời bào chữa của chú Creech”. Đôi mắt cô bé ngân ngân nước. Mẹ đẻ của anh ấy thậm chí còn không tham dự phiên toà với anh ấy”.
“Thôi nào,”, Cecilia nhẹ nhàng, “vậy là toà đã chấp nhận cho ông Creech làm việc với công tố viên”.
Allison chấm những giọt nước mắt. “Vâng, và bố cháu nói, như vậy rất tốt. Chú Creek sẽ làm việc để bên nguyên khởi tố Anson như mội trẻ chưa vị thành niên, có nghĩa là sẽ không bị ghi thành tiền án miễn là anh ấy chấp hành những điều hai bên thoả thuận”.
Cecilia cho rằng việc giữ sạch sẽ lý lịch của cậu ta chưa chắc đã là việc tốt. Cô chỉ hy vọng Anson trân trọng những gì ông Cox và Allison làm cho cậu ta. Tuy nhiên cô vẫn nghi ngờ khả năng đó.
“Công tố viên đồng ý để Anson tham gia lao động cải tạo anh ấy cũng phải bồi thường, ở lại trường và tốt nghiệp đúng hạn”.
“Cậu ta sẽ phải kiếm việc làm nếu muốn bồi thường”, cô muốn tìm hiểu chính xác Anson đã phạm tội gì.
“Bố cháu cũng giúp anh ấy mà”, Allison nói với đôi mắt ánh lên vẻ tự hào. “Vợ chồng chú Gunderson làm chủ nhà hàng Hải Đăng và bố cháu biết họ từ khi cô Gunderson còn làm ở ngân hàng. Bố đã gọi cô ấy và cô ấy nói đang cần người rửa bát và sẽ thuê Anson. Chỉ là mức lương thấp nhất, nhưng chú Gunderson nói nếu Anson làm chăm chỉ và chứng tỏ được bản thân thì chú ấy sẽ xem xét việc đào tạo và chuyển vị trí cho anh ấy khi có thể”.
*
* *

“Tốt quá”.
“Anson rất vui sướng. Anh ấy không có phương tiện gì nhưng anh ấy sẵn sàng đi xe bus”.
Có vẻ như Anson gặp may rất nhiều, Cecilia nghĩ. Đó cũng là một hình phạt quá nhẹ; phải kiếm việc làm hay lao động cải tạo cũng chẳng thấm vào đâu. “Cậu ta còn phải làm gì nữa không?”.
Allison nhét viên giấy ăn vào túi. “Anh ấy cũng không được gây thêm rắc rối nào trong vòng một năm, anh ấy cũng phải tuân theo mọi yêu cầu của toà và vụ cháy sẽ không bị ghi vào lý lịch”.
Vụ cháy. Cụm từ khiến Cecilia lưu tâm. Như vậy là Anson là nguyên nhân của một vụ cháy. Đã có một mẫu báo trên tờ Tin tức mới đây nói về vụ cháy trong công viên. Cecilia băn khoăn không biết có bàn tay của Anson không và đoán rằng có.
“Vậy sao cháu lo lẳng đến vậy?”. Cecilia hỏi. Như cô được biết thì ông Cox đã giúp đỡ cậu ta hết lòng và lo cho nó xong xuôi.
“Toà phải đồng ý với mọi thứ mà bên nguyên đưa ra và...”. Allison nhìn lên và những giọt nước lại lấp lánh trên má cô bé. “Nếu toà không đồng ý thì Anson sẽ phải vào tù. Và... và.”. Cô bé bắt đầu nức nở. “Bố cháu bảo, sau ngày hôm nay cháu sẽ không được gặp anh ấy nữa”.
Đó quả là biện pháp hay nhất ông Cox nên làm. Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Cecilia nhưng cô không muốn Allison bị đánh đồng với kiểu thanh niên quen phá hoại như cậu này. Cô đã gặp nhiều cậu choai choai như vậy hồi mới lớn và ơn trời, nhờ vào bản năng tự giữ mình mà cô đã tránh xa được.
“Bố cháu bảo Anson có thể có vài phút chuyện trò với cháu sau phiên toà buổi chiều và chỉ có vậy. Chúng cháu sẽ không gặp nhau cho đến lúc Anson hoàn thành mọi nghĩa vụ của mình”.
“Cậu ta có đồng ý như vậy không?”.
Allison nuốt cảm xúc khó khăn. “Không”.
“Không?!”. Cecilia bật ra.
“Anh ấy không thể”.
Sao cô bé có thể bao biện cho anh chàng này thế nhỉ. “Anh ấy không thể đồng ý. Chúng cháu học cùng trường và cùng lớp mỗi ngày. Chúng cháu không thể không nhìn thấy nhau được”.
“Cô không cho rằng ý của bố cháu là thế”.
“Không, nhưng Anson đã nói không ở bên cháu sẽ là điều khó khăn nhất với anh ấy. Thật mà cô. Anson yêu cháu và cháu yêu anh ấy. Anh ấy nói anh ấy muốn chứng tỏ cho bố mẹ cháu thấy anh ấy xứng đáng với niềm tin của họ dành cho anh ấy. Sau khi được bố cháu giúp, cháu nghĩ Anson sẽ làm theo những gì bố cháu yêu cầu”.
Cecilia không thể bình luận gì thêm. Giờ thì thật quá dễ để Anson khua môi múa mép. Muốn biết cậu ta có giữ lời không thì phải chờ xem. Cô không có ý coi thường Anson nhưng cô cũng không tin tưởng anh chàng này nhiều.
Liếc nhìn qua cửa sổ văn phòng phía sau, Allison nhảy dựng lên khỏi ghế. “Họ đã về?”. Cô bé vội vã lao ra khỏi văn phòng của bố.
Cecilia ngồi xuống ghế và chờ. Ông Cox chào cô lấy lệ rồi đi qua. Ông không nói mình đã đi đâu mà đi thẳng vào trong và đóng cửa.
Vài phút sau, Allison quay lại, đôi mắt sưng mọng và đỏ hoe.
“Mọi chuyện ổn chứ cháu”. Cecilia hỏi, vô cùng lo lắng vì vẻ suy sụp của cô bé.
Allison sụt sùi và cười gượng. “Toà chấp thuận thoả thuận của hai bên. Anson sẽ bắt đầu làm việc vào chiều nay, nên chúng cháu sẽ không có thời gian nói chuyện với nhau. Mùa xuân tới anh ấy sẽ phải lao động cải tạo bằng việc quét dọn công viên. Anh ấy nói sẽ góp hết số tiền kiếm được để bồi thường thiệt hại. Và ngay khi trả xong chúng cháu mới có thể gặp nhau. Ôi, cô Cecilia, cháu không biết cháu có chịu được không”.
“Chịu gì cơ?”.
“Không gặp Anson”, cô bé nôn nóng. “Cháu rất yêu anh ấy. Bố mẹ vẫn luôn nói cháu còn quá nhỏ để hiểu về tình yêu nhưng cháu biết cảm xúc của cháu. Nó như... như là tim cháu đang run lên”. Cô bé lắc đầu và tự trấn tĩnh mình. “Cô không hiểu được đâu”.
“Thật sao?”. Cecilia gặng lại. “Thế cháu không nghĩ rằng cô cũng rất khổ sở khi chồng cô đi biển suốt sáu tháng sao?”.
Allison chợt giật mình bừng tỉnh. “Ôi cô, cháu xin lỗi đúng rồi. Cô lại đang mang bầu nữa. Cháu xin lỗi. Cháu không có ý vô tâm như vậy”.
Cecilia ôm chầm cô gái trẻ, như để Allison nhận ra rằng cô rất thấu hiểu. Cô hồi tưởng lại cảm xúc được yêu lần đầu của mình. Mối tình đó đã có kết thúc buồn khi cô học trung học. Cô hy vọng qua ký ức buồn đó, cô có thể hiểu được tâm trạng của Allison lúc này.