Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 18




Trong suốt những tháng hè, Charlotte yêu thích nhất buổi tối thứ Năm. Gần đây, phòng Thương mại đã tài trợ cho vịnh mấy buổi hòa nhạc cùng nhiều hình thức giải trí miễn phí, như các nhóm nhạc Pop hay các dàn nhạc Jazz. Tối nay là một ban nhạc của Ai Len với vi-ô-lông và trống xen-tơ... Charlotte không thể nhớ chính xác tên gọi của chúng. Mỗi tuần một lần, buổi hòa nhạc thu hút cả thị trấn tụ họp lại với nhau. Cả già lẫn trẻ đều tập trung trước công viên và cùng nhau thưởng thức không khí lễ hội.

Trước khi đến đón Charlotte, Ben đã mua bữa tối cho cả hai. Đó là món cơm gà ở quán ăn mà bà vẫn thích. Họ nắm tay nhau bước đi, Ben cầm theo ghế gấp còn bà cầm đồ ăn.

“Tốt quá, chúng ta có chỗ rồi”. Bà vừa nói vừa nhìn về phía gốc cây thanh lương trà nơi họ thường ngồi. Có vài đôi đang cùng nghe một ca khúc hay cùng xem một bộ phim yêu thích. Charlotte và Ben thì có một bãi cỏ riêng ở công viên Waterfront. Ben rất chu đáo với bà. Charlotte mơ màng khi ông đặt ghế và mời bà ngồi xuống.

Bà yêu phong cách của ông, yêu dáng đứng và cử chỉ giữ cửa cho bà mỗi khi bà bước vào phòng. Ngày nay người ta chẳng có thời gian để quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt ấy nữa nhưng Charlotte thuộc thế hệ những người đánh giá rất cao những cử chỉ ân cần như vậy. Họ ngồi yên ở chỗ của mình. Vẫn còn sớm, nhưng lần nào họ cũng đến sớm trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu để giữ được chỗ ngồi quen thuộc của mình.

“Ồ, nhìn kìa”, bà nói. “Corrie McAfee! Những buổi hòa nhạc trước cô ấy không hề tham dự”.

“Corrie”, Charlotte vẫy tay gọi. “Lại đây”.

Corrie háo hức bước về phía Charlotte. “Chào bà Jefferson.”

“Cứ gọi ta là Charlotte. Đây là bạn ta, Ben Rhodes, cháu quen Ben không nhỉ?”

Mặc dù đang cầm đồ ăn nhưng Ben vẫn đứng dậy. Ông đã xử sự đúng như mong muốn của Charlotte.

“Đây là lần đầu tiên cháu đến đây phải không?”. Charlotte hỏi. “Ta chắc chắn là cháu sẽ thích đấy”. Bà muốn thể hiện cho Corrie thấy rằng chị được chào đón. Bà không có nhiều cơ hội để gặp gỡ vợ chồng nhà McAfee. Họ vẫn được xem là những thành viên mới đối với cộng đồng mặc dù họ đã sống ở vịnh Cedar được vài năm rồi. Là một thám tử tư, có lẽ Roy cũng hiểu nhiều về con người và thị trấn. Charlotte cảm thấy mình cần phải giúp cặp vợ chồng này hòa nhập với cộng đồng.

Corrie chỉ tay về phía bãi đỗ xe, “Cuối cùng cháu cũng đã thuyết phục được Roy tới đây. Anh ấy đang đỗ xe”.

“Ngồi đây với Ben và ta”, Charlotte mời. “Lúc nào ta cũng mang thêm chăn. Buổi tối thường se lạnh, cháu và Roy có thể ngồi lên đó”.

“Ồ, Roy cũng mang theo vài cái ghế”.

“Nhìn kìa. Đó là Grace Sherman”, Charlotte vừa nói vừa vẫy tay lia lịa gọi người thủ thư của thư viện địa phương. “Cô ấy mang theo con Buttercup đấy. Đó là một con chó rất dễ thương”.

Grace vẫy tay đáp lại và tiếp tục bước xuống cảng với tốc độ rất nhanh, con chó vàng quấn quýt bên cạnh chị. Charlotte rất tự hào vì đã mang Buttercup đến với Grace. Cách đây ba năm, một người bạn thân của bà đã đến Hội Người cao tuổi bày tỏ ý muốn có một ngôi nhà mới cho con vật nuôi của bà ta. Ngay lập tức Charlotte nhớ đến Grace. Đó là thời điểm Dan Sherman mất tích và Charlotte hiểu rằng bạn thân của con gái mình đang cảm thấy mất mát và cô đơn đến nhường nào.

Roy đã ra khỏi xe, anh bước dọc theo cảng, mỗi tay cầm một cái ghế gấp. Anh gật đầu khi nhìn thấy Corrie.

“Cháu không nghĩ là anh ấy lại thích buổi hòa nhạc tối nay”. Corrie hào hứng nói. “Cháu mới là người thích âm nhạc Ai Len”.

Roy băng qua lớp cỏ xanh mịn màng, tiến về phía họ. “Chào bà Charlotte, chào ông Ben”. Roy vừa đặt ghế xuống vừa nói. Charlotte ngạc nhiên khi nhận ra Roy cao lớn đến thế. Bà đã vài lần thấy anh ta lòng vòng quanh thị trấn, nhưng luôn ở rất xa nên không để ý đến điều này.

Ben lại đứng dậy và hai người đàn ông bắt tay nhau. “Tôi không nghĩ là chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Ben nói. “Tôi là Ben Rhodes”. Sau khi nói chuyện một chút, Roy ngồi cạnh vợ mình. Họ chụm đầu vào nhau, thì thầm.

“Chúng cháu dự định sẽ đi ăn sau buổi hòa nhạc”, Corrie nói. “Nhưng món gà trông ngon tới mức Roy phải quyết định đi ra phố và mua bữa tối ngay lập tức”.

“Đây là món khoái khẩu của ta đấy”, Charlotte nói với chị. “Như thế này ta có thể ăn nhiều hơn. Ta và Ben thường ăn cùng nhau. Nếu hôm nào thừa, ta lại để đến hôm sau và vẫn cảm thấy ngon miệng”.

“Con gái cháu, Linnette cũng thích món gà này”, Corrie chêm vào. Chị chợt trở nên ngượng ngập. “Cháu đã chuyển chú đề không khéo lắm nhỉ?”.

“Ta không biết là cháu đã có một cô con gái”. Charlotte nói. Bà chưa hiểu rõ về vợ chồng McAfee nên không hay biết gì về con cái của họ.

“Thực ra, cháu đã tìm cơ hội để nói chuyện với cả bà và ông Ben về Linnette”, Corrie thú nhận. “Nó mới tốt nghiệp y tá. Đó là một chương trình khó thực hiện, nhưng Linnette rất muốn đưa các chuyên gia y tế đến với những thành phố, thị trấn nhỏ”.

Charlotte lập tức ngồi thẳng lên khi nghe tin này. “Ta nghĩ cháu đã nghe chuyện ta và Ben phải khó khăn lắm mới thuyết phục được người ta xây một cơ sở y tế ở vịnh Cedar”.

Corrie gật đầu. “Vì thế cháu mới muốn nói chuyện. Bà có nghe thông tin gì về việc xúc tiến việc đó không?”.

Trong vòng hai tháng qua, Ben và Charlotte tham gia tất cả các cuộc họp của Hội đồng. Họ ngồi ở hàng ghế đầu như muốn thể hiện rằng họ sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ. Về phần mình, Charlotte đã quyết định là bà sẽ đấu tranh đến cùng để có một cơ sở y tế ở vịnh Cedar.

“Ta không biết phải nói với cháu thế nào”, bà lẩm bẩm. “Đến giờ vẫn chẳng thay động tĩnh gì. Mặc dù người ta vẫn bàn đến nó trong các cuộc họp”.

Ben cúi người về phía trước. “Người ta nói rằng nếu Hội đồng có tài trợ vốn để xây dựng một cơ sở y tế thì chính thị trấn này cũng không kham nổi khâu nhân sự”.

“Linnette đã nộp đơn xin việc ở Montana, và cháu không thích con gái mình sống xa nhà như vậy”, Corrie vẫy tay gọi ai đó ở phía xa. Chẳng mấy chốc công viên đã đầy ắp người. “Cháu hy vọng sẽ làm được điều gì đó cho vịnh Cedar này, Cháu nhớ con gái mặc dù hiện giờ nó chỉ ở cách đây có một chuyến phà. Cháu không thể hình dung khi nó ở xa nhà hàng trăm dặm thì sẽ thế nào”.

“Một y tá”, Charlotte nhắc lại. “Có thể chúng ta sẽ làm được gì đó.”

“Em có ý kiến nào à?”, Ben quay sang hỏi Charlotte. Charlotte gõ nhẹ vào đầu gối ông. “Cứ để việc đó cho em”. Olivia và Jack cũng vừa tới nơi. Charlotte đứng dậy vẫy tay gọi họ. Được gặp gỡ bạn bè, gia đình và hàng xóm khiến những buổi hòa nhạc mùa hè càng trở nên vui vẻ. Con gái bà vẫy tay đáp lại, nhưng Charlotte để ý thấy rằng Olivia và Jack hình như đã bàn luận điều gì đó với nhau trước khi đi qua đám đông để đến chỗ họ.

“Ở chỗ mẹ và ông Ben còn rất nhiều chỗ”, Charlotte nói với họ. Bà dịch cái ghế lại gần Ben hơn. Mặc dù mới nhấm nháp được mấy miếng nhưng bà vẫn quyết định chưa ăn vội. Bà đóng nắp hộp lại, cất vào trong túi.

“Chào Corrie”, Olivia vui vẻ.

Charlotte cảm thấy con gái mình có vẻ căng thẳng mặc dù bà chẳng biết tại sao. Đây là một buổi tối để thư giãn nói cười, hát hò tán gẫu với bạn bè.

Olivia liếc nhìn Ben và chào ông, nhưng giọng chị xa xôi như thể chị chẳng biết nghĩ thế nào về bạn của mẹ mình. Thái độ của Olivia khiến Charlotte khó chịu và bà quyết định là lúc nào có thời gian sẽ nói chuyện riêng với con gái. “Ngồi xuống, ngồi xuống đi”, bà chỉ chỗ cho Olivia. “Jack, trông con khỏe mạnh đấy”.

Jack vỗ bụng. “Con giảm được vài cân, đều nhờ Olivia cả”.

Charlotte mỉm cười. Thì ra đó là lý do con gái bà đã nhờ bà gợi ý vài món trong cuốn sách dạy chế biến những món ăn có lợi cho sức khỏe. Charlotte đã mua sách ngay sau khi điều trị ung thư và cũng thử vài món trong đó. Những món ăn ấy không hề tệ, nhưng dần dần bà đã chuyển sang ăn uống theo cách trước đây của bà. Đúng là khó mà thay đổi được những thói quen cũ. “Con biết Corrie McAfee chứ?” Charlotte hỏi, bà muốn Olivia làm Corrie cảm thấy là mình được mọi người chào đón. “Đây là lần đầu tiên vợ chồng McAfee đi nghe hòa nhạc ở vịnh này đấy.

Olivia gật đầu với Corrie. “Rất vui được gặp lại chị.”

“Tôi cũng vậy”. Corrie đáp.

Hai người phụ nữ nhìn nhau rất lâu. Charlotte cũng không biết tại sao lại như vậy. Rõ ràng con gái bà và vợ của ngài thám tử tư không thể có chuyện gì đó thông đồng với nhau từ trước được.

“Corrie và mẹ đang nói về một cơ sở y tế ở ngay tại đây, tại vịnh Cedar này”, Charlotte tiếp tục với hy vọng kéo cả Olivia vào cuộc. “Con gái của vợ chồng McAfee là một y tá và Corrie bảo sẽ rất tuyệt nếu con gái cô ấy được làm việc ở vùng này”.

Olivia lặng lẽ gật đầu.

“Rất cần có một cơ sở y tế Olivia ạ”, bà Charlotte tiếp tục, giọng bà có vẻ sắc sảo hơn mọi khi.

“Con đồng ý”, Olivia cau mày lẩm nhẩm.

“Mẹ lại tưởng con cho rằng phải ưu tiên cho một nhà tù lớn hơn chứ?”

“Đúng là chúng ta nên có một nhà tù lớn hơn, nhưng…”.

“Con không thể nghiêm trọng như vậy chứ!”. Charlotte kinh ngạc khi nghe Olivia cho rằng có thêm một nhà tù là điều đáng quan tâm hơn tình trạng y tế trong khu vực.

“Chúng ta rất cần có một nhà tù lớn hơn”, Jack thêm vào. “Thực ra, chiều nay con vừa viết một bài báo về những vấn đề đối với việc chuyển những người phạm tội ở địa phương sang các nhà tù ở hạt Yakima. Nhưng theo con nghĩ, chúng ta cũng cán thêm một cơ sở y tế”.

Olivia lại gật đầu, lặng lẽ đồng ý với chồng mình.

Charlotte cảm thấy bị tổn thương khi con gái không ủng hộ mình ra mặt nên. Olivia đang ở vị trí để chuẩn bị làm nhiều việc hơn và không để tâm đến những điều kém thiết thực với bản thân chị. Charlotte buồn rầu nghĩ rằng việc Olivia không ủng hộ mình có thể là vì với chị, việc bà làm chưa đủ tầm quan trọng. Dường như hiểu được bà Charlotte đang thất vọng về Olivia, Ben cầm tay bà siết nhẹ. Bà nuốt nước bọt và cố nở một nụ cười khi quay sang người đàn ông yêu dấu ở tuổi xế chiều của mình.