Đánh giá: 6.6/10 từ 5 lượt
Dịch giả: Yên Minh
Trong tâm hồn của mỗi người đều tồn tại một góc khuất, một nơi tăm tối, một chỗ chất chứa những cảm xúc họ không muốn thổ lộ, một mặt tính cách khác họ không được thể hiện, một nơi đóng những suy nghĩ mà họ cố gắng không liên tưởng đến... Và góc khuất ấy là nơi cất giấu bí mật, cũng là nơi ẩn chứa những kí ức bí ẩn của quá khứ
Dan Sherman, Bob Beldon và Max Russell đều có chung một bí mật, nhưng ẩn ức của họ khác nhau. Bí mật của họ không đơn thuần là những khát vọng về nhục dục, về những điều không được thỏa mãn, hay những mơ ước đầy tham vọng vẫn chưa được hoàn thành, nó khởi nguồn từ quá khứ mà họ mang theo những thống khổ, những dằn vặt trong tâm trí, mãi không thoát ra được, chỉ có thể tìm cách đè nén nó, giấu kín nó, và tự nhủ rằng lãng quên nó. Nhưng kí ức sẽ không thể nào phai nhạt, nhất là một kí ức như vết nhơ trong tâm hồn họ, sẽ đeo bám họ cả đời
Khi mà hai người Dan và Max đã vì nó mà trả giá, thì liệu lời thổ lộ với người vợ yêu và những an ủi hoà hợp của nàng có giúp Bob thoát khỏi định mệnh bi thảm? Debbie Macomber đã chứng tỏ khả năng biến hoá vô tận bằng ngòi bút tài hoa rất mực khi kết hợp nhuần nhuyễn yêu đương và thù hận, ánh sáng và bóng tối, hành động và tâm tư. Dường như khi hé mở tâm hồn nhân vật, ngòi bút ấy cũng âm thầm len vào tâm hồn độc giả, lắng nghe và ghi nhận từng phản ứng cũng như rung cảm của chúng ta.
Giống như về thăm nhà, Debbie Macomber dùng tài năng hiếm có của mình để mang đến cho độc giả một bức tranh toàn cảnh về đời sống của một thành phố. Macomber viết bằng nhận thức đau đến xé lòng khi phải đứng giữa những quyết định và lựa chọn được hình thành trong tình bạn và mối quan hệ gia đình.
Qua những tiếng cười và giọt nước mắt, bà đào sâu các mối quan hệ bằng hiện thực và sự thấu hiểu đáng kinh ngạc trong câu chuyện giàu tình cảm và có nhịp độ nhanh này. Những giọt nước mắt vui mừng sẽ lăn dài trên má khi bạn đọc đến đoạn kết.
“Anh đứng sững người trên lớp cỏ mềm mại, nhìn đăm đăm vào tấm bia nhỏ đánh dấu ngày sinh và ngày mất của con mình. Thật ngạc nhiên khi một chút thông tin trên tấm bia vô cảm lại có thể khiến anh đau đớn đến vậy... Anh chưa bao giờ được nhìn thấy con, cũng chưa từng được ôm ấp hay hôn hít con gái và cười đùa với nó... Anh rất ngạc nhiên vì thấy mình yêu thương cô con gái nhỏ chưa một lần biết mặt này đến vậy. Đây là cô bé mà anh chưa bao giờ được âu yếm hôn để chúc ngủ ngon hay được ôm và nựng nịu trong tay. Ấy vậy mà trong sâu thẳm trái tim anh, cô bé vẫn là một phần không thể thiếu...”
Bình luận truyện