Thế rồi tôi phóng xe về nhà ngay. Đang
đi trên con đường dài và đẹp, 2 hàng cây xu xuê tỏa bóng mát xuống
đường. Tôi nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng, cảm nhận thấy không khí trong
lành và sảng khoái
UỲNH
Ôi! Đang tung hứng lơ lửng
trên trời cao thì hậu quả là đâm vào 1 chiếc ô tô. Ôi! Chả biết mình
có lên trời cao thật không nữa ( Tác giả: Mình lên trời hay không lại
còn không biết)
Đó là 1 chiếc xe BMW và người lái chiếc xe đó
vẫn hờ hững ngồi trong xe còn tôi thì ngã chỏng quèo ở trước mui xe.
Máu......chả ra từ đầu ( thực ra là từ trán) tay chân xước xát cũng khá nhiều
-----------------Mở mắt ------------------
Tường
trắng, giường trắng, chăn gồi trắng đập ngay vào mắt tôi. Và cũng đập ngay vào mắt tôi là bản mặt của cái tên trời đánh Thái Minh. Giật mình, tôi vồ người lên và chuẩn bị hôn đất thì:
- A!!!! A! A! Đồ dê xồm, đồ biến thái hạng nặng. AAAAAAAAAAAAAA ( Tôi lấy dũng khí để hét)
( Khi tôi chuẩn bị úp mặt xuống đất thì tự nhiên có 1 bàn tay đỡ lấy tôi. Trúng vùng nhạy cảm mới chết)
Mặt tên Thái Minh cũn đỏ không kém gì tôi. Thấy tôi hét như vừa nhìn
thấy ma. Thái Minh biết là mình không may vừa gây ra chuyện tày trời,
hắn bỏ tay ra và..........tôi lại được ôm đất mẹ thân yêu
Uỳnh phát nữa! Quả này chắc đầu tôi toác mất
- Ối! Bớ làng nước ơi! Có tên biến thái định dê xồm người ta rồi giết người diệt khẩu này
IM LẶNG. Hắn không trả lời
Ôi! Tôi định đứng dậy nhưng người không thể nhúc nhích được. Người
tôi bây gờ đau ê ẩm. Máu ở trán cũng bắt đầu gỉ ra. Thấy thế tên Thái
Minh liền lặng lẽ đi tới bế tôi lên nhẹ nhàng và đặt vào giường bệnh.
cầm chiếc điện toại bàn nhấn 1 cái liền có 1 người bác sĩ và 1 cô y tá
bước vào
- Thưa cậu chủ. Cậu chủ để tôi
Không nói gì, hắn tránh sang 1 bên và họ bắt đầu nhiệm vụ thay băng và khám cho tôi
- Thưa cậu chủ! Tiểu thư đây không bị ảnh hưởng gì đến đầu, chỉ xây sát nhẹ. Riêng chân thì bị gãy xương cần bó bột trong 1 thời gian
- Hức.....hức.....hức...! Huhuhuhu ( Tôi khóc to ơi là to. khóc như chưa bao giờ được khóc)
- Câm! ( hắn gàn giọng 1 tiếng tôi ngừng hẳn luôn)
-.....hức.....hức ( vẫn còn tiếng nấc)
-..............
- Giờ tôi phải làm sao bậy giờ? Tôi không còn chân để đi học nữa.....huhu
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm
( Ồ YEAH! Phải nhân lúc này ăn vạ hắn mới được)
- Chịu trách nhiềm? hức hức...... với tôi và bố mẹ tôi đấy. Mẹ
tôi phải mang thai tôi 9 tháng 10 ngày bao vất vả. 15 năm nuôi tôi lớn
ngần này. Bây giờ anh đang làm tốn công tốn sức bố mẹ tôi đấy. Mặc
xác anh. Hanh phải chịu trách nhiệm hơi năng đấy. Anh có làm được
không?
- Cô nghĩ tôi là ai??
- Hehe ( đang đau mà vẫn cười được như thế. Thái Minh đã biết mưu mô của tôi rồi)
- Nhan sắc thì có hạn mà thủ đoạn thì vô biên
- Ô hay! Nhan sắc tôi quyến rũ như này thì cái ô tô của anh mới hôn
tôi đấy cơ chứ..... Mai anh đến rước tôi đi học ha! ( Tôi đã bắt đầu tỏ vẻ như nô tì đi rước công chúa)
Rồi không nói gì thêm. Hắn quay gót bước đi. Tôi mặc kệ.