Vừa đi,tôi vừa lẩm bẩm: “đúng là khùng mà! Bực cả mình”.
Tay tôi lại bị giữ lại 1 lần nữa. Nhưng lần này chỉ 1 tay
bị giữ lại. Tôi ngoảnh đầu lại, cái bộ mặt “rất chi là đáng yêu” của tên Thái
Minh đập ngay vào con mắt tôi.
-Ko ở lại đấy mà đánh nhau à? Đi theo tôi làm gì ( Tôi bực
dọc, rồi ngó quanh quanh) – Tên Dương đâu rồi?
-Cút rồi!
-Này! Tôi hỏi anh một câu anh phải trả lời thật nhé?
-…………….
-Anh và tên Dương có phải là an hem that không vậy?
-Phải thì sao, mà không phải thì sao?
-Hôm qua anh là người đánh tên Dương? ( Tôi nghi ngờ về
những gì tôi đã phát hiện ra)
-Đúng! ( Hắn vẫn thờ ơ)
- Tôi biết mấy tên đàn em của anh. Là mấy người vừa nãy. Hôm
qua tôi tưởng anh không may đi qua đó nên cứu anh. Không ngờ anh mới là chủ của
bọn chúng, là người đánh em trai ruột thịt của mình. Ghê thật.
-Cô đừng bao giờ nhắc đến nó trước mặt tôi. Cô mà nhắc đến
nó thì đừng trách tôi ác.Tôi sẽ giết nó và cả cô nữa đấy.
-Anh đúng là 1 tên ác quỷ mà. 1 tên ác quỷ đội lốt người.
- Bây giờ cô mới biết?( nhếch mép)
-Phải. Bây giờ tôi mới biết thêm về anh rõ như nào. Từ đầu
gặp anh tôi ngỡ rằng anh chỉ là 1 tên kiêu căng, khing người.Bây giờ thì quá rõ
rồi ( tôi gật gật đầu tỏ vẻ mỉa mai)
- Con người tôi? (nhếch mép)…-Con người tôi vốn dĩ là vậy
rồi. Bây giờ cô mới biết thì cũng chưa muộn đâu.
-ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI ( tôi hét)
-Không phải là con người thì cũng chả liê quan tới cô. Cút!
Cút đi cho khuất mắt tôi. Từ bây giờ trở đi coi như chưa từng quen biết nhau.
- Phải! Không liên quan tới tôi!
Mà anh không đuổi tôi cũng sẽ đi! Mà anh mới là người bám theo tôi cơ mà, tôi
mới là người đuổi anh “cút” chứ nhỉ? Anh có nói “Từ bây giờ trở đi coi như chưa
từng quen biết nhau” hả? Tôi và anh từ trước tới giờ có quen biết nhau sao?
Không! Không bao giờ nhé! Và bây giờ cũng vậy. ( Tôi thét, rồi chạy biến đi,
nhanh. Thật nhanh…..)