Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã

Chương 1




1.

Trong Xà Cung, một nhóm yêu quái hình người đuôi rắn, tụ tập trước một chiếc gương cổ kính đầy bí ẩn.

Trong gương có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa ngàn dặm, một con rắn màu đen khổng lồ đang đi xuyên qua khu rừng.

“Cuối cùng cũng tìm thấy Xà Quân rồi, Xà Quân đang trong thời điểm quan trọng khi huyết mạch phản tổ, hiện giờ đã hóa thành dã thú, chỉ còn lại bản năng, vậy phải làm sao đây?”

“Ý trời đã định, tộc Rắn chúng ta không thể nhúng tay vào dễ dàng được, nếu không Xà Quân sẽ càng gặp phải tai họa kinh khủng hơn.”

“Không sao, Xà Quân có hóa thành động vật bình thường, thì cũng đứng đầu chuỗi thức ăn, sắp phản tổ thành công rồi.”

Các xà yêu luôn rắn ngập niềm tin với Xà Quân mà họ nhắc đến, bọn chúng luôn dùng gương cổ để quan sát liên tục.

Một ngày nọ, rắn đen cuốn lấy một con sói cái về hang, thỉnh thoảng lại dùng cơ thể cọ xát lung tung vào sói cái.

Lũ yêu quái đều kinh ngạc nói: “Xà Quân, buông con sói cái đó ra, ngài đã chọn sai đối tượng cầu hôn rồi!!!”

2.

Chặt quá! Nóng quá!

Cái gì đang siết chặt tôi vậy?

Mở mắt ra, tôi thấy một con rắn đen to gấp mấy lần thùng nước, đang quấn quanh người tôi.

Cứ tưởng điều này đã đủ rùng rợn rồi nhưng khi nhìn xuống, tôi mới phát hiện cả người tôi phủ đầy lông đen.

Tôi muốn ngất xỉu nhưng lại không thể ngất đi được.

Tôi muốn phản kháng lại nhưng lại không có sức, chỉ có thể để rắn đen kéo vào trong hang động.

Sơn động rất sâu, tôi bị nó cuốn quanh người, suốt dọc đường chỉ thấy một màu đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Sau khi quấn qua quấn lại bảy tám vòng, rắn đen mới dừng lại, đi đến trung tâm của hang động. Thật bất ngờ, ở đây lại có ánh sáng, trên đỉnh hang có một khe hở, phía dưới khe hở là một hồ nước lạnh.

May mắn thay, bây giờ có lẽ rắn đen này không đói, nó quăng tôi lên một đống cỏ khô rồi tiến vào hồ nước lạnh chơi đùa.

Mà tôi lại chính là lương thực dự trữ của nó.

Sau khi cử động cơ thể một chút, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức đến thấu tim.

Chân sau của tôi bị gãy rồi, vẫn còn đang chảy máu.

3.

Mặc dù tôi đã trở thành sói cái nhưng tôi vẫn muốn sống.

Muốn sống, ngoài việc đối phó với rắn đen, tôi còn phải chữa lành chân sói của mình đã.

Trời không tuyệt đường sói, dưới người tôi có một phần cỏ chữa gãy xương!

Đây là loại thảo dược tuyệt vời có thể cầm máu và chữa trị gãy xương.

Nhân lúc rắn đen đang chơi đùa trong nước, tôi mở miệng, bắt đầu nhai cỏ chữa xương dưới thân.

Đắng ngắt, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng...

Răng của sói và con người khác nhau, chỉ sau một lúc tôi đã nghiền nát đống thảo dược khô cứng này.

“Bộp!”

Một tiếng động vang lên từ dưới nước, rắn đen kia đã lên bờ, nó tiến lại gần tôi, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào tôi.

Nó lại tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào miệng đang nhai thảo dược của tôi.

Không phải nó định ăn tôi ngay bây giờ chứ?

Không đúng! Có mùi tanh của máu.

Tôi di chuyển đôi mắt một chút thì mới phát hiện ra bụng của rắn đen có một vết thương, vảy ở đó đã bị rụng mất rồi.

Nếu tôi khỏe mạnh, có thể tôi sẽ thử liều mình đấu với nó.

Nhưng hiện tại chỉ có thể tìm đường tắt, tìm ra đường sống cho bản thân.

Thịt sói không thể ăn, có lẽ do rắn đen này bị thương nên mới kéo tôi về làm thức ăn dự trữ.

Thôi, thử xem sao, coi như là cứu ngựa chết thành ngựa sống.

Tôi chịu đựng cơn đau của mình, lê thân thể đi dưới cái nhìn chăm chú của nó.

Tôi duỗi đầu tiến gần đến bụng nó, há mồm rồi dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của nó.

rắn đen này còn rất thông minh, khi tôi bôi thảo dược cho nó thì nó sẽ đứng im.

Máu ở bụng đã ngừng chảy, mệnh sói của tôi cũng tạm thời không đáng lo.

4.

Không phải chứ? Lại tới nữa hả.

Từ khi tôi trị thương cho rắn đen, nó đối đãi cực kì tốt với tôi, mỗi ngày đều mang đồ ăn về cho tôi.

Chỉ có một điểm không tốt, đó chính là mỗi ngày tôi đều phải liếm miệng vết thương cho nó.

Đến chân của tôi còn chưa có được chữa khỏi đâu.

Tôi hú lên vài tiếng nhưng tiếc là ngôn ngữ không thông nên nó không hiểu, chỉ thúc giục tôi liếm bụng cho nó.

Tôi lắc đầu rồi nâng chân sau lên cho nó xem.

“Chờ một chút đã, tôi đau, huhuhu ~”

Lông sói trên người tôi vô thức dựng đứng lên, trong miệng thỉnh thoảng vang lên những tiếng hú nhẹ.

Con rắn đen này vậy mà lại dùng lưỡi rắn của nó để liếm chân sau bị thương của tôi.

Hắc huynh, ý tôi không phải thế này.

Nhưng mà tôi không thể từ chối nó được, dù sao thì trong thế giới động vật cũng nói rắn không có độc!

Nhưng sao tôi cứ cảm thấy toàn thân như đang nóng lên, vừa ngứa vừa tê, không ổn rồi…

Nó dùng lưỡi rắn tiêm vào vết thương của tôi cái gì vậy hả?

5.

Trong lãnh thổ Huyền Thiên, các trưởng lão của tộc Rắn đều sửng sốt khi nhìn thấy Xà Quân tối cao đang liếm vết thương cho một con sói cái.

“Xà Quân đã không động dục mấy vạn năm nay rồi, vậy mà giờ đây lại có cảm tình với một con sói cái chưa khai trí, phải làm sao đây?”

Một trưởng lão của tộc Rắn xoa xia đuôi rắn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao, loài rắn vốn dĩ có bản tính dâm đãng như vậy, Xà Quân giờ hóa thành rắn bình thường, chỉ là đang giải phóng thiên tính, trở về với tự nhiên mà thôi!”

“Nhưng dù sao cũng không thể là với một con sói cái được…”

Đúng vậy, nếu Xà Quân hồi phục trí nhớ, rồi biết chúng ta đã thấy ngài đối xử ân cần với một con sói cái...

Nghĩ đến đây, các trưởng lão của tộc Rắn vội vàng che kín Huyền Thiên Kín.

Bọn chúng đều không ngờ rằng, ngay khi chiếc gương bị che đi thì con sói cái kia lại bắt đầu thay đổi.

6.

Kỳ lạ quá, toàn thân tôi cảm thấy tê tê ngứa ngứa, giật giật cơ thể, đó là cảm giác quen thuộc, tôi đã biến lại thành người rồi!

Động tác của rắn đen cuối cùng cũng dừng lại, đôi mắt màu vàng ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi, vảy trên đầu nó cũng bắt đầu phồng lên.

Lạnh quá!

Không biết là sợ do bị con rắn lớn kia nhìn chằm chằm, hay là vì lúc này tôi chẳng có gì trên người.

Với thân hình của tôi lúc này, chắc hẳn sẽ ngon miệng hơn các động vật khác.

Hơn nữa, tôi đã xây dựng mối quan hệ tình cảm với nó khi còn là sói cái, giờ thì tôi...

Tôi đang nghĩ cách giải quyết thì rắn đen từ từ đưa đầu lại gần tôi, tôi vội vàng túm một nắm cỏ khô dưới thân.

Nó muốn ăn tôi, tôi chỉ có thể hết sức chống cự.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với bản thân rằng khi nó đến gần, tôi sẽ vung cỏ lên rồi dùng ngón tay chọc vào mắt nó, sau đó nhảy vào hồ nước lạnh...

Cảnh tượng tưởng tượng thì đẹp đẽ nhưng thực tế lại rất khắc nghiệt, tôi còn chưa kịp hành động.

Nó đã bắt đầu dùng lưỡi rắn liếm ngửi tôi với vẻ rất thân thiết.

7.

Kể từ khi tôi biến lại thành người, rắn đen đặc biệt thích quấn quanh tôi.

Mặc dù biết nó là một dã thú hoang dã, lại không có ai nhìn thấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào!

Tôi định dùng đống cỏ dưới thân để bện thành một chiếc áo cỏ che đi cơ thể, nhưng lại phát hiện mình thực sự không có tay nghề để làm.

Ài, đành buộc cỏ lại ngẫu nhiên vậy, dù sao thì che được chút nào hay chút đó.

Tôi kéo cái chân tàn tật của mình đi tìm kiếm trong hang, xem ngoài đống cỏ dưới thân thì còn có cỏ khô nào khác không?

“Ơ? Cái gì đây?”

Tôi phát hiện ra lớp da rắn của rắn đen ở sâu trong hang.

Tôi cúi xuống, xem kỹ, lớp vỏ này không chỉ rất bền mà còn rất mềm mịn, quan trọng nhất là ánh sáng không thể xuyên thấu!

Đúng là đồ tốt, dùng cái này làm quần áo thì sẽ tốt hơn.

Sau khi rắn đen quay trở lại thì mang theo một con lợn rừng.

Theo thường lệ, nó sẽ vào hồ nước lạnh trước để rửa sạch vết máu.

Nhưng hôm nay, nó lại vứt con lợn rừng xuống đất trước rồi trườn về phía tôi.

Đầu rắn dán vào quần áo trên người tôi, lắc qua lắc lại.

Vì đã sống với nó một thời gian nên tôi tự nhiên hiểu được là nó đang vui mừng. Tôi xoa đầu nó.

“Đây là lớp da rắn của ngươi, coi như là đồ cũ của ngươi nên ta mượn mặc thử, không ngờ ngươi lại vui thế, có phải ngươi xem ta như đồng loại rồi không?”

Tôi nói chuyện với nó, nó cũng chẳng hiểu, chỉ biết quấn quanh người tôi.

“Con rắn ngốc này, không hiểu tiếng người à?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nó, tôi không nhịn được mà bật cười.

Trước đây, nào có ai ngờ tôi lại có thể hòa hợp với một con rắn lớn đáng sợ như vậy, tôi cũng coi như là một kỳ nhân rồi.

Cười một lúc, tôi lại không nhịn được mà khóc, tôi không phải là đồng loại của nó, nó cũng không phải là đồng loại của tôi.

“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tại sao tôi lại biến thành một con sói cái, rồi còn phải nơm nớp lo sợ sống cùng con rắn đen này từng ngày?”

Cảm xúc sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc, nước mắt tôi như vỡ oà.

Sau khi cảm thấy trên mặt ướt ướt, rắn đen lập tức liếm sạch nước mắt của tôi.

Sau đó, nó cẩn thận kéo con lợn rừng đến trước mặt tôi.

Rồi nằm xuống trước mặt tôi, định tiếp tục liếm nước mắt cho tôi.

Tôi dùng tay lau mạnh nước mắt, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, dù trong hoàn cảnh nào, tôi cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.

Hơn nữa, bây giờ cũng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu rồi, tôi đã trở lại thành người, cũng xây dựng được tình cảm với một con rắn đen, không còn lo lắng về tính mạng nữa.

Chờ tôi chữa lành chân xong, sẽ để rắn đen dẫn tôi đi ra ngoài kiểm tra tình hình...

Tôi xoa đầu nó rồi ra hiệu cho nó biết giờ tôi đã không sao rồi.

Sau đó, ánh mắt tôi hướng về phía con lợn rừng trước mặt.