Cô là Thanh Phương, cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó như nó. Từ khi cô 10 tuổi, cô đã luôn phải chứng kiến những trận cãi vã tưởng chừng không hồi kết của ba mẹ cô. Ba mẹ cô là công nhân với số tiền lương tháng ít ỏi. Mẹ cô xưa kia là người con gái đẹp nhất làng, yêu ba cô, hai người lấy nhau, hàng xóm luôn thắc mắc tại sao một người nổi tiếng như mẹ cô lại đi lấy một người đàn ông tầm thường như thế. Những lời ra vào của hàng xóm, lời thì thầm to nhỏ của mấy bà nhiều chuyện khiến ba cô càng ngày càng khó chịu.
Nhưng mẹ cô vẫn rất nhẹ nhàng an ủi chồng. Nhưng ông chồng vốn nóng tính, trước thì cũng dần dà kìm nén nhưng sau cùng lại bắt đầu nổi trận lanh tanh bành với mẹ cô khiến mẹ cô khóc rất nhiều.
Cô vẫn được tới trường dù hoàn cảnh nghèo khó, cô lại học rất giỏi nên được thầy cô yêu quý. Với tính tình ôn hòa, dịu dàng, thêm cả khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn, cô được là hotgirl của trường, không, cô không thích, cô chẳng mong ước được sự ca tụng như vậy, thứ cô cần …..chỉ đơn giản là ….gia đình …..
2 tháng sau sinh nhật cô 10 tuổi, ba bắt mẹ cô kí vào đơn ly hôn do ông ta nói: tôi không xứng đáng với em, tôi rất khó chịu khi bị người khác khinh thường khi đi bên cạnh em
Lúc đó, mẹ cô đã ôm cô khóc rất nhiều và không chịu kí, hết lời xin chồng suy nghĩ lại, hãy nghĩ đến tương lai của con.
Ông ta đã hết độ kiên nhẫn, cuốn gói ra đi, mẹ cô quá đau lòng đã chạy theo than khóc hết lời, cuối cùng khi sang bên kia đường, cả hai bị một chiếc xe tải đâm chết.
Khi hay tin, lòng cô đau như cắt, mặt cô nóng bừng, cô không tin vào sự thật, cô muốn minh chứng nhưng lại không có đủ can đảm để đi ra hiện trường.
Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, cô thành trẻ mồ côi, cô từ đó sống khép kín, tuyệt giao với tất cả mọi người xung quanh.
Một ngày mới lại bắt đầu, qua đêm ngủ ở hầm cầu lạnh lẽo, sáng dậy, cô đi ra bờ sông, ngồi thẫn thờ. Cô nhớ ba mẹ cô, và cô khóc, nước mắt ướt đẫm hai gò má.
Ô kìa! Kia không phải là ba mẹ của cô sao? Cô mơ hồ nhìn xuống lòng sống, hình ảnh ba mẹ cô hiện lên, hình như ở thế giới bên kia, họ vẫn là một cặp, họ rất hạnh phúc, họ đang cười với cô, ba mẹ cô còn dang tay ra như mời gọi cô. Lúc này, cô mất hết lí trí, bởi lẽ cô mới 10 tuổi, cô vẫn tin vào phép màu mà bị cho là viển vông.
Ông trời đã lấy mất tình thương của cô thì bây giờ, chính cô sẽ là người giành lại. Cô nhìn ánh mặt trời lần cuối rồi thả mình xuống lòng sống: ba mẹ, con về với ba mẹ rồi đây! Chúng ta ……mãi mãi là gia đình …..
Cô nhanh chóng chìm xuống, sao nước lại ấm thế này, không hề lạnh lẽo chút nào, đúng rồi! Là ba mẹ cô đang ôm lấy cô đây mà! Cô thật hạnh phúc quá!
Cô mỉm cười, ánh sáng nhạt nhòa dần biến mất